Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
“Ô……Cảnh Vân Trăn, anh điên rồi à? Dừng tay!”
“Đừng……” Mắt thấy sắp bị lột sạch, cuối cùng Úc Khải cũng ngoan ngoãn nhận, run rẩy xin tha thứ: “Đừng…..anh, mau dừng lại!”
Cậu thừa nhận.
Cảnh Vân Trăn lại không định dừng tay như vậy, vừa khống chế điểm mẫn cảm của cậu, vừa thì thầm vào tai cậu.
“Suỵt.”
“Tiểu bảo bối, nhỏ giọng chút, em cũng không muốn bạn trai em biết đúng không?”
“Nếu anh ta biết, sẽ rất tức giận nha.”
Úc Khải:!
Anh còn diễn đến nghiện rồi nhỉ!
Đúng lúc này, cửa phòng đang khép hờ bị người đẩy ra.
“Tiểu Khải, tôi bảo đầu bếp làm cho cậu rồi đưa tới, không biết cậu muốn ăn cay, chua cay hay là hơi cay, nên đều làm mỗi thứ một ít.” Viên Khánh xách theo coca và thịt xiên vừa mới làm xong đi vào.
Vừa quay đầu liền thấy —— Cảnh đại ảnh đế đang ấn Úc Khải ở trên giường hôn.
Viên Khánh:?!
Viên Khánh: “A, xin lỗi, tôi thấy cửa không đóng nên trực tiếp đi vào.”
Nam trợ lý vẻ mặt phi lễ chớ nhìn, vội vàng rời đi, kết quả hắn vừa mới đi tới cửa phòng đột nhiên tỉnh táo lại.
Khoan đã, không đúng.
Úc Khải lúc này vẫn đang khoác lớp áo choàng X.
Cảnh Vân Trăn cũng không biết bọn họ là cùng một người.
Nói cách khác Cảnh Vân Trăn hiện tại đang hôn chính là……X?
Hắn ngoại tình?
Chết tiệt, Cảnh đại ảnh đế được xưng là 0 tai tiếng của giới giải trí cư nhiên khốn nạn như vậy, cẩu huyết như vậy sao?
Cái này không hợp lý, không khoa học.
Viên Khánh càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, hắn gửi tin nhắn cho Đường Hân Nhiên đang ở gần đó đợi lệnh, sau đó khi hắn quay lại phòng.
Úc Khải và Cảnh Vân Trăn đã tách ra, Úc Khải ngồi trên giường, ngoan như cún: “…….Anh Viên, em bị nhận ra rồi.”
Quả nhiên.
Viên Khánh đã nói mà, nếu Cảnh Vân Trăn thật sự ngoại tình, Úc Khải còn không đánh chết hắn sao? Còn có thể ngoan ngoãn cho hắn hôn sao?
Nhưng Viên Khánh vẫn cảm thấy rất bất ngờ: “Nhận ra? Sao cậu lại nhận ra?”
Úc Khải nhìn về phía Cảnh Vân Trăn.
Cậu cũng rất tò mò.
Sao Cảnh Vân Trăn lại nhận ra?
Cảnh Vân Trăn khoanh tay, cong môi, mang theo vài phần đắc ý trả lời: “Tiểu bảo bối, chẳng lẽ em quên mất trước kia anh làm gì rồi sao?”
Hắn chính là bộ đội đặc chủng! Chuyên nghiệp!
Lúc chương trình mới quay, bởi vì cái “ô long biến thái” kia, thấy Úc Khải đột nhiên lạnh mặt, Cảnh Vân Trăn hiểu lầm cậu ghen nên không vui, cho nên vẫn luôn tuân thủ lời hứa, cố tình tránh xa X, không nhìn cậu ta, không nói với cậu ta.
Nhưng sau đó lại xem chương trình qua máy tính bảng, hắn liền cảm giác được X và Úc Khải rất giống nhau, hơn nữa đưa ra kết luận sa điêu “X yêu thầm Cảnh Vân Trăn hắn, phát hiện bọn họ đang yêu đương vì thế bắt chước Úc Khải, ý đồ thượng vị, nhưng điểm nam đức của hắn Full cấp không hề bị dụ dỗ”.
Kỳ thực ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trực giác trong đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy đó chính là Úc Khải.
Nhưng sao có thể?
Cho nên lúc ấy hắn liền điều tra X một chút, phát hiện hắn cư nhiên hoàn toàn không tra ra người này là ai.
Không có tên, không có tuổi, không có lai lịch.
Tất cả các tư liệu trong quá khứ đều bằng 0.
Giống như một người bước ra từ hư không.
Cho nên lần này, ngay lúc bắt đầu chương trình, Cảnh Vân Trăn đã rất tập trung quan sát X.
Càng nhìn càng cảm thấy cậu ta giống Úc Khải.
Úc Khải: “Hả? Nhưng mà hôm nay em đã chú ý.”
Những động tác linh tinh mà lúc trước Cảnh Vân Trăn nói như “nghiêng đầu tự hỏi”, “nhắm mắt tính toán”, “dùng ngón trỏ gõ mặt bàn”, hôm nay cậu đều cố ý khống chế.
Chính là sợ bị Cảnh Vân Trăn nhận ra.
Kết quả, làm sao vẫn bị nhận ra?
“Tuy em đã cố tình dùng tay trái viết chữ, nhưng một vài thói quen vẫn không đổi được, ví dụn hư khi em viết số 6, cái vòng bên dưới sẽ bị vượt qua một đoạn, giống như cây giá đỗ, rất đáng yêu.”
“Hoặc ví dụ như khi em viết chữ g, nét dưới cũng sẽ viết cong hơn người bình thường, giống như một cái đuôi nhỏ, rất đáng yêu.”
“Còn nữa, sau này khi em vén tóc, sửa sang lại quần áo, nhéo mũi, những động tác nhỏ đó đều không giống những người khác, rất đáng yêu.”
Ở trong mắt Cảnh Vân Trăn, mọi thứ của Úc Khải đều rất đáng yêu.
Vẻ đáng yêu không thể bắt chước được.
Hắn thừa dịp ống kính không nhắm vào bên này, lặng lẽ lấy di động ra, nhắn cho trợ lý của mình một tin, để anh ta đi điều tra hai việc.
Thứ nhất, tháng trước, khi hắn đang quay chương trình 《 Máy tính mạnh nhất 》, Úc Khải ở đâu?
Lúc ấy Úc Khải nói với hắn là, cậu ở đài truyền hình bên cạnh nhận phỏng vấn, sau đó lại quay một bộ phim truyền hình ở gần đó.
Kỳ thực Cảnh Vân Trăn có rất nhiều lần muốn quay xong chương trình đi tìm cậu, nhưng mỗi lần Úc Khải đều liên hệ với hắn trước một bước, tới tìm hắn.
Hiện tại hắn muốn trợ lý đi hỏi một chút đoàn phim kia, Úc Khải thật sự qua đó đóng phim sao?
Thứ hai, Úc Khải hiện tại đang ở đâu?
Trợ lý: “Được, em lập tức đi điều tra.”
Cảnh Vân Trăn lại gọi hắn lại: “Khoan đã.”
Cảnh Vân Trăn nghĩ nghĩ: “Cậu dứt khoát trực tiếp đi qua, đến cao ốc Ushu tìm Úc Khải, tìm được cậu ấy thì nói với tôi.”
Trợ lý: “Được.”
Trợ lý lập tức chạy tới nơi.
Khoảng hai tiếng sau, anh ta gửi một tin nhắn: “Tòa nhà Ushu đúng là đang quay quảng cáo, nhưng em không tìm thấy Úc Khải. Em đã hỏi người phụ trách, người phụ trách nói hôm nay Úc Khải không quay. Em vừa gọi cho Úc Khải. Tắt máy rồi.”
Cảnh Vân Trăn: “Tốt.”
Sự việc đến lúc này, trong lòng Cảnh Vân Trăn chắc chắn đến 99%.
Cuối cùng hắn đi theo Úc Khải tiến vào phòng.
Trong không gian bịt kín, tiếp xúc gần gũi.
Cảnh Vân Trăn liền ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Úc Khải.
Úc Khải: “Mùi hương gì?”
Cảnh Vân Trăn: “Mùi cá mặn đáng yêu.”
Úc Khải: “……”
Thần mẹ nó mùi cá mặn đáng yêu!
Đương nhiên, cuối cùng điều khiến hắn khẳng định 200% chính là nốt ruồi đỏ trên vành tai Úc Khải.
Úc Khải: “Nhưng người có nốt ruồi đỏ trên vành tai cũng không ít mà, sao anh có thể chắc chắn là em?”
Cảnh Vân Trăn: “Nhưng ở vị trí kia rất ít, hơn nữa làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, nếu chỉ là trùng hợp, vì sao em vẫn luôn đeo hoa tai để che? Huống hồ, anh đã từng hôn vành tai em nhiều lần như vậy, còn có thể không biết cái gì là miệng cảm sao?”
Thực tiễn ra chân lý.
Hôn một cái là biết.
Úc Khải: “……!”
Nói có sách mách có chứng, cậu thế mà không thể phản bác.
Cảnh Vân Trăn nói một lèo, ngồi xuống ghế cạnh giường, vươn tay nhéo mặt Úc Khải: “Được rồi, anh đã giải thích xong, hiện tại đến lượt em.”
Đừng nói, kỹ thuật 'biến đổi mặt' này thực sự lợi hại, gần như vậy còn có thể nhéo qua nhéo lại, cư nhiên hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Úc Khải: “……Ừmmm.”
Hắn lại trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Phải nói như thế nào? Nói cái mặt nạ này là sản phẩm của viện khoa học công nghệ Thiên Long sao? Cậu là người phát ngôn chỉ dùng thử một chút, về sau tiện cho mở rộng?
Nhưng cần phải làm tới trình độ như này sao?
Hơn nữa Cảnh Vân Trăn cũng là người phát ngôn, vì sao hắn không biết?
Vậy…..phải viện một lý do khác sao?
Mạnh mẽ viện ra cũng không phải không thể.
Nhưng cậu lại không quá muốn nói dối Cảnh Vân Trăn như vậy.
Đúng lúc này, Đường Hân Nhiên chạy tới.
Vừa rồi thông qua tin nhắn Viên Khánh gửi tới, cô đã lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô khóa cửa phòng lại, hỏi Úc Khải.
“Tiểu Khải, cậu muốn nói cho cậu ấy sao? Tất cả mọi việc.”
Úc Khải hơi sửng sốt: “Em? Em có thể quyết định sao?”
Đường Hân Nhiên: “Có thể.”
Vì thế Úc Khải không do dự mà gật đầu.
Nếu có thể, cậu không muốn lừa Cảnh Vân Trăn.
Úc Khải: “……Kỳ thật người đầu tư thực sự sau lưng em không phải chú hai anh, mà là —— quốc gia.”
Những lời này nếu là được truyền ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Cảnh Vân Trăn cư nhiên không ngạc nhiên lắm, ngược lại hiểu rõ nói: “Quả nhiên là như vậy.”
Kỳ thật Cảnh Vân Trăn đã sớm nhận ra một chút.
Mỗi lần Úc Khải xảy ra chuyện gì, hắn đều chưa kịp tới hỗ trợ, “vấn đề” này đã được giải quyết.
Mọi người đều biết, nước trong giới giải trí rất sâu, rắc rối khó gỡ, không có bối cảnh cũng không dám tùy tiện kiêu ngạo, cho dù là hắn, muốn động ai cũng không thể nhanh như vậy.
Còn Úc Khải thì sao? Phàm là ai dám bắt nạt cậu, ai dám không có chứng cứ mà bôi nhọ cậu, ai muốn quy tắc ngầm với cậu.
Vậy người kia nhất định phải chết, lạnh nhanh tới mức có thể nói là so với vận tốc ánh sáng.
Tất cả những người phạm tội, trái pháp luật đều vào cục cảnh sát, tiếp thu cải tạo.
Những tài khoản, nhân vật liên quan, một giây liền bị khóa tới mức cả cõi mạng cũng không tìm được người này.
Một năm qua, giới giải trí bị chỉnh đốn không ít, hiện tại các minh tinh đều thành thật nộp thuế, yên phận đóng phim, cơ bản không có ai còn dám quy tắc ngầm, xấc xược, càng không ai dám tùy tiện bịa đặt.
Xin hỏi ngoài quốc gia ra thì còn có ai có sức mạnh như vậy?
Tiếp theo, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Cảnh Vân Trăn lại rất rõ ràng, mỗi một vệ sĩ bên người Úc Khải đều không phải người thường, thân thủ bất phàm, khí thế và thói quen vừa nhìn là biết quân nhân.
Còn là quân nhân còn tại ngũ.
Hơn nữa ngoài 5, 6 người bên ngoài, trong bóng tối còn có vài người.
“Tùy tùy tiện tiện cho em cả một đội ngũ quân nhân hoàn chỉnh? Có người còn có cả súng, chú hai anh cũng không lợi hại như vậy.”
“Thì ra anh đều biết?” Úc Khải có chút kinh ngạc: “Vậy vì sao anh không hỏi?”
Cảnh Vân Trăn: “Một ngày nào đó em sẽ nói cho anh thôi, em xem không phải hôm nay em sẽ nói với anh à? Hơ nữa…..cũng không thể đề về sau chúng ta kết hôn, em còn giấu anh đúng không?”
Úc Khải nghe thấy nửa câu đầu, theo bản năng mà: “Đúng vậy.”
Cảnh Vân Trăn: “Em chấp nhận lời cầu hôn của anh?”
Úc Khải:!!!
Úc Khải đỏ mặt, lớn tiếng: “Không có! Không tính!”
Sao có thể như vậy!
“Ha ha ha ha ha! Tiểu cá mặn, sao em lại ngoan như vậy chứ?” Cảnh Vân Trăn sắp bị đáng yêu muốn chết, nắm mặt Úc Khải nhéo một trận.
Có đôi khi tiểu cá mặn rõ ràng rất thông minh, nhưng có đôi khi lại ngốc hồ hồ, đáng yêu muốn chết.
“Không cho nhéo mặt em!” Úc Khải tức thở phì phò!
“Biết rồi biết rồi!” Cảnh Vân Trăn ngoài miệng biết rồi, trên tay lại không hề ngừng lại, tiếp tục nhéo: “Yên tâm, về sau sẽ chính thức cầu hôn với em.”
“Hừm……” Úc Tiểu Khải bị nhéo đến âm đều thay đổi, thẹn quá thành giận: “Ăn buôn en ra!”
Đường Hân Nhiên: “…… Khụ.”
Viên Khánh: “Khụ khụ.”
Lúc này hai người, đột nhiên cảm thấy có hơi no.
Đề tài lúc này mới trở lại trọng điểm.
Cảnh Vân Trăn: “Nhưng anh còn muốn biết, vì sao quốc gia lại đẩy em ra làm diễn viên?”
Tuy giới giải trí rất lợi nhuận, nhưng đối với quốc gia ba ba mà nói, đó cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, dù thế nào cũng không thể vì thế mà chuyên môn bồi dưỡng ra một diễn viên được.
Huống chi, đã hơn một năm, tiền đập lên người Úc Khải, rõ ràng vượt qua cát xê cậu kiếm được khi đóng phim.
“Bởi vì……” Úc Khải lại nhìn nhìn Đường Hân Nhiên, thấy cô không có dị nghị gì, mới tiếp tục nói: “Nói ra có lẽ anh sẽ cảm thấy không thể tin, trong đầu em có một cái hệ thống.”