Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
“A a a a a, hâm mộ quá!! Tôi cũng muốn có bạn trai như vậy!”
“Ngọt quá a a a a a!!”
“Ôi trời ơi, đây là kiểu bạn trai thần tiên gì vậy!”
“Hu hu hu, tôi ghen tị quá!”
Cho dù đeo khẩu trang và mũ, nhưng chỉ với dáng người và đôi mắt của hai người cũng đã đủ xuất sắc, dẫn tới tiếng thét chói tai một mảng.
Vốn dĩ hoạt động này đã có không ít người vây xem, vừa xảy ra chuyện này, dẫn tới càng nhiều người tới xem náo nhiệt, sôi nổi gia nhập trào lưu ồn ào.
Úc Khải: “……”
Mặt Úc Tiểu Khải sắp bị thiêu cháy!
Nghe được xung quanh càng ngày càng ồn ào.
Úc Khải cũng không rảnh nhìn kỹ, vội vàng cầm một cái hộp đóng gói rực rỡ sắc màu trên giá, tai đỏ bừng nhỏ giọng nói: “Mau thả em xuống.”
Chờ Cảnh Vân Trăn thả cậu xuống, quần chúng vây xem đã thành ba tầng trong ba tầng ngoài.
Lúc này, đột nhiên có cô gái hô lên kinh ngạc.
“Đôi mắt của anh trai này giống Cảnh Vân Trăn nhỉ!”
“Thật sự rất giống! Trời ơi, không phải là người thật chứ?!”
“Sao có thể, sao Cảnh Vân Trăn lại tới nơi này được?”
“Lại nói, một anh trai khác, sao tôi cảm thấy có chút giống Úc Khải?”
“Úc Khải?”
“Chính là người diễn vai Phỉ Dật trong《 Toàn chức nghiệp nam thần 》ấy!”
“A a a a a! Tôi biết rồi, là cậu ấy, đệch, vừa nói như vậy, thật sự có chút giống!”
Mắt thấy áo choàng của hai người sắp bị lột, Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải mau chóng co giò chạy.
Bọn họ một đường chạy về gara lên xe.
Úc Khải ngồi xuống ghế phụ, lớn tiếng oán giận: “Anh, vừa rồi anh làm gì vậy!”
Cảnh Vân Trăn chớp chớp mắt, ánh mắt vô cùng ngây thơ: “Không phải em bảo anh giúp em sao?”
Úc Khải: “……”
Anh cư nhiên còn giả vờ vô tội!
Đầu óc một lần nữa online, Úc Tiểu Khải đã nhận ra.
Với chiều cao của Cảnh Vân Trăn sao có thể không với tới được cơ chứ!
Cái tên chó má này, lại cố ý!
Cảnh Vân Trăn lấy cái hộp trong tay Úc Khải, nhân cơ hội đánh trống lảng: “Đúng rồi, mau xem thử, em bắt được phần thưởng gì?”
Cái hộp này chỉ lớn bằng bàn tay, bên ngoài được bọc lớp giấy gói màu sắc rực rỡ, trên đỉnh có một cái nơ con bướm thật xinh đẹp, bên dưới còn in logo của khu trò chơi.
“Nào, để chúng ta nhìn xem người Châu Âu bắt được thứ gì đây.”
Cảnh Vân Trăn không biết lấy từ đâu ra một con dao màu xanh lục lam, lưỡi dao màu bạc xoay tròn đẹp mắt trên đầu ngón tay hắn, nhanh nhẹn cắt đứt nơ con bướm đóng gói.
Cảnh Vân Trăn xé mở lớp giấy gói bên ngoài, lộ ra cái hộp màu đỏ bên trong, lập tức văng tục một tiếng.
Úc Khải thò lại gần, cầm lấy đang định nhìn kỹ xem: “Là cái……?”
Gì vậy?
Hai chữ còn chưa nói ra miệng, cậu đột nhiên nghẹn lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy chữ bên trên.
“Siêu mỏng bền chắc”
Úc Tiểu Khải: “Hiss ——”
“Thông khí khoái cảm”
Úc Tiểu Khải: “Hiss ——”
“Xoắn ốc lớn”
Úc Tiểu Khải: “Hiss ——”
“Bốn trong một”, “size lớn”, “Siêu lãi 48 pcs”
Úc Tiểu Khải: “……”
Úc Khải không thở nổi!
“Ha ha ha ha ha!” Cảnh Vân Trăn cười bò ra tay lái: “Tiểu cá mặn, em còn hiss nữa sẽ biến thành rắn đấy.”
Úc Khải: “……Đã nói là đồ dùng sinh hoạt cơ mà?!”
Cảnh Vân Trăn nghĩ nghĩ: “Kỳ thật cũng không khác gì, cũng là 'đồ dùng' 'sinh hoạt' mà.”
Úc Khải: “……”
Mẹ kiếp.
Còn không bằng lấy cái nồi cơm điện cho xong.
Cảnh Vân Trăn: “Không sao.”
Người đàn ông lấy lại nói từ trên tay cậu, thuận tay ném vào hộp đựng đồ.
Úc Khải kỳ quái hỏi: “Anh để cái thứ này ở xe làm gì?”
“Sớm hay muộn sẽ dùng tới…..” Cảnh Vân Trăn dừng lại, đột nhiên sửa miệng: “Cũng không thể ném đi đúng không? Quá lãng phí.”
Mặt nhỏ của Úc Khải đỏ lên: “……”
Khi anh mua đám áo ngủ hoa hòe lòe loẹt đó sao không nghĩ tới vấn đề lãng phí này hả?!
*
8 giờ tối ngày hôm sau.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng ở trước cửa khách sạn lớn Hoa Kim.
Trợ lý mở cửa xe cho Úc Khải.
Úc Khải thay đổi bộ tây trang màu trắng, chất liệu hoàn mỹ, tay nghề tinh xảo, vừa dáng người, phối hợp với áo sơ mi trắng và nơ mà xanh lam, tóc cũng được tạo kiểu, khiến cả người vô cùng năng động và khí chất.
Nhiếp ảnh gia chuyên dụng của cậu kêu gào không thể lãng phí, cầm lấy máy ảnh chụp vài tấm mới mới thả cậu đi.
Úc Khải không ngờ rằng, cậu vừa xuống xe, liền gặp hai người quen.
Úc Tinh Thần và Úc Hoằng Nghĩa.
Sau khi kết thúc đại chiến lật mặt trên mạng lúc trước, đã có một thời gian Úc Khải không nhìn thấy tin tức có liên quan tới Úc Tinh Thần ở trên mạng.
Những video bạch liên hoa và ảnh chụp mờ ám vừa tung lên, fan sôi nổi thoát fan, đại ngôn và kịch bản phim đều bị hủy bỏ.
Lạnh tanh.
Xe của Úc Tinh Thần và Úc Hoằng Nghĩa dừng ở phía trước cậu, hai người cũng không chú ý tới Úc Khải ở phía sau.
Mặt Úc Hoằng Nghĩa lộ ra vẻ buồn bã, giữa hai hàng lông mày khó nén được suy sút, Úc Tinh Thần an ủi nói: “Ba, con đã nói với Hà tổng rồi, ông ta nhất định sẽ hợp tác với chúng ta, ba cứ yên tâm ký hợp đồng với bọn họ là được.”
Úc Hoằng Nghĩa được chút an ủi, thở dài: “Thần Thần, còn may nhà mình còn có con, nếu không ba cũng không biết phải làm sao! Quả nhiên đứa nhỏ nhà họ Úc chúng ta nuôi lớn phải khác, đúng là có bản lĩnh! Không giống thằng Úc Khải kia, đúng là cái đồ vô ơn!”
Úc Khải đang đi trên đường bỗng nhiên trúng đạn:?
Cạn lời, hết sức cạn lời.
Vì thế cậu hơi bước chân nhanh hơn, đi qua hai người, vệ sĩ bên người cậu đi theo sát cậu, cực kỳ vênh váo đẩy hai người kia lui ra sau nửa bước.
“Ai mẹ nó —— Úc Khải?!”
Úc Hoằng Nghĩa ngẩng đầu nhìn thấy là Úc Khải, biết vừa rồi lời mình nói đều bị nghe thấy, lập tức mặt đỏ tía tai.
Xem cậu cũng không quay đầu lại mà đi xa, cắn răng lẩm bẩm nói: “Thứ gì vậy! Cái đồ bất hiếu!”
Nhìn thấy dáng vẻ sáng sủa xinh đẹp của Úc Khải cùng với tiếng hét chói tai của một đám phóng viên chạy tới chụp ảnh tách tách.
Úc Tinh Thần không khỏi siết chặt nắm tay, chờ xem!
Úc Khải không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, lập tức đi về phía cửa lớn của khách sạn, nhân viên tiếp tân tiếp nhận thiệp mời của cậu, lập tức mặt mày hớn hở: “Úc tiên sinh, chào buổi tối, mời ngài vào trong.”
Nhưng đến lượt Úc Tinh Thần và Úc Hoằng Nghĩa đi vào, thái độ của cậu tiếp tân này liền rõ ràng không bằng vừa rồi, đầu tiên là dùng ánh mắt rà quét bọn họ một chút, sau đó cầm thiệp mời nhìn hồi lâu, giống như đang phân biệt thật giả.
Dù sao có ai mà không biết nhà họ Úc sắp phá sản? Nếu không kiểm tra kỹ, chẳng may cho vào nhầm người, cậu ta sẽ bị sa thải!
Từ lúc nhà họ Úc trở nên nghèo túng, Úc Hoằng Nghĩa không ít bị người xem thường và chế nhạo, nhưng hiện tại cư nhiên ngay cả một tên tiếp tân khách sạn cũng dám có thái độ với ông ta?! Ông ta đang định nổi giận.
Úc Tinh Thần nhanh chóng lôi kéo ông ta lại, nhỏ giọng nói: “Ba, ba đừng nóng giận, chờ tối nay giao dịch với Hà tổng xong, nhà họ Úc chúng ta về sau sẽ không cần phải sợ ai.”
Cũng phải, chỉ cần tối nay có thể móc nối quan hệ với Hà tổng, bọn họ có thể trở về đỉnh cao, đến lúc đó —— những người này đều phải quỳ xuống cầu xin ông ta!
Úc Khải được nhân viên tiếp tân mang vào đại sảnh khách sạn.
Là khách sạn xa hoa nhất thành phố, đương nhiên cách trang trí cũng là xa hoa nhất, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trên trần nhà treo đèn thủy tinh tinh xảo lóa mắt.
Xung quanh đại sảnh có đặt một vòng bàn ghế, ở giữa trống không, các khách mời ăn mặc lộng lẫy tao nhã, tiếng nói cười rộn ràng.
Bữa tiệc này là buổi tụ hội do nhà họ Lâm giàu có ở Cửu Thành tổ chức, có thể tới nơi này đều là những người đứng đầu kim tự tháp trong nước.
Cũng có một vài minh tinh và người mẫu đang nổi tiếng, Úc Khải liền thấy mấy gương mặt quen thuộc.
Úc Khải nhìn trong chốc lát, liền tìm một góc khuất trong đại sảnh ngồi xuống.
Úc Khải lưng dựa quốc gia ba ba, ngày thường đương nhiên không cần đi ra ngoài xã giao, Đường Hân Nhiên cũng biết tính cách chỉ thích rúc ở nhà của cậu, biết cậu cũng không thích loại xã giao này, cho nên cũng không sắp xếp những dịp như này cho cậu.
Lần này tới chủ yếu là để “mở mang đầu óc”.
Nhân vật của cậu chuẩn bị đóng trong một bộ phim sắp tới là một ông chủ giàu có, là kiểu nhân sĩ tinh anh thường xuyên xuất nhập các loại thượng lưu.
Có câu nghệ thuật giống như cuộc sống, lúc trước để diễn các loại nhân vật Úc Khải bị Cảnh Vân Trăn mang đi ngồi dọc đường quan sát một tuần.
Hiện tại đương nhiên cũng phải tự thể nghiệm một chút tiệc tùng nhà giàu, vừa lúc hôm nay có một buổi tụ hội như vậy, Đường Hân Nhiên liền an bài cậu tới đây.
Úc Khải gọi người phục vụ tới mang cho cậu một miếng bánh kem và nước trái cây, vừa ăn vừa quan sát.
Đúng lúc này, có một người đàn ông tướng mạo anh tuấn thoạt nhìn khoảng 30 tuổi đi tới, lịch sự chào hỏi với cậu: “Chào cậu.”
Úc Khải lễ phép mà đáp lễ: “Chào ngài, tôi là Úc Khải.”
Người đàn ông này cũng tự báo ra tên tuổi: “Tôi biết cậu là ai, tôi tên Cảnh Dật, là chú tôi nói tôi tới chiếu cố cậu một chút.”
Hả? Cũng là cháu trai của Cảnh Bình Sinh?
Vậy chính là anh trai của Cảnh Vân Trăn rồi?
Hệ thống hằng ngày giúp người nào đó nhận người lên tiếng giới thiệu:【 Đúng, anh ta là anh hai nhà họ Cảnh.】
Cảnh Dật ngồi xuống bên cạnh cậu, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Úc Khải, cậu có gì muốn biết có thể hỏi tôi nhé.”
Cảnh Dật mới vừa ngồi xuống, người nhà họ Lâm liền tới đây chào hỏi với hắn.
Nếu muốn sắp xếp thứ tự cho mấy gia tộc lớn ở Cửu Thành, địa vị của nhà họ Cảnh tuyệt đối là tồn tại đứng đầu kim tự tháp.
Bọn họ không chỉ làm kinh doanh, trong gia tộc còn có người làm chính trị và quân đội, là tồn tại mà bất luận kẻ nào cũng không đắc tội nổi.
Nhưng nhà họ Cảnh luôn kín tiếng, đặc biệt là mấy vị nhậm chức trong quân đội, ngày thường sẽ không lộ mặt, nếu không phải Cảnh Bình Sinh an bài, Cảnh Dật căn bản sẽ không và không cần thiết tới tham gia kiểu tụ hội như này.
Cảnh Dật hàn huyên vài câu với người nhà họ Lâm, tỏ vẻ mình không cần người tiếp đãi, sau đó tiếp tục nói chuyện với Úc Khải: “Tôi giới thiệu cho cậu những người đã tới bữa tiệc hôm nay nhé?”
Úc Khải gật gật đầu: “Được, cảm ơn ngài.”
Đang nghe Cảnh Dật nói.
Di động của cậu rung lên một chút, là vị ảnh đế nào đó tới quấy rầy cậu.
Cảnh Vân Trăn: “Hi, chào buổi tối tiểu cá mặn, nhớ anh không?”
Úc Khải lãnh khốc tỏ vẻ: “Buổi sáng hôm nay chúng ta mới gặp mặt.”
Cảnh Vân Trăn: “Làm sao đủ được, anh muốn tiến vào trong lòng em ~ là kiểu không có hàng xóm [ cá mặn Khải thẹn thùng.jpg ].”
Úc Khải: “Huệ… [ cá mặn buồn nôn.jpg ]”
Ha ha, Cảnh Vân Trăn cách màn hình đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của Úc Khải, cười lên tiếng: “Chỗ anh chụp hình tạp chí xong rồi, anh tới đón em nhé?”
Úc Khải: “Không cần, em có tài xế, anh không cần đặc biệt đi đón đâu.”
Cảnh Vân Trăn: “Nhưng anh muốn gặp em mà.”
Úc Khải: “……”
6 chữ, khiến Úc Khải ngây ngẩn cả người, cậu nắm di động, trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Úc Khải: “Được.”
Tay còn nhanh ơn suy nghĩ một bước, cậu đã gửi cái chữ này đi.
Cảnh Vân Trăn nhận được tin nhắn, cười nhẹ ra tiếng, hắn đã chuẩn bị sẵn bộ 100 lời âu yếm cho chiếc cá mặn đáng yêu này rồi, kết quả không ngờ lập tức đã đồng ý.
Vì thế hắn vui sướng nhắn lại: “Tối gặp lại ~=3=”
Nhìn cái “=3=” này, nhìn nhìn lại anh hai Cảnh trước mặt.
Úc Khải: “Khụ……”
Không hiểu sao cậu lại có một chút cảm giác……chột dạ.
Giống như đang……… yêu đương vụng trộm trước mặt người nhà đối phương.