Trái tim đập thình thình trong lồng ngực, bà mẹ bỉm sữa chỉ suốt ngày ở nhà như tôi quyết chờ chồng về để hỏi cho rõ ràng. Ai kia chẳng chịu chia sẻ gì với vợ, ghét thật sự!
Dỗi, không thèm ra đón. Lâm Đạt đi làm về, thấy nhà cửa im ắng, lo lắng bước nhanh về phòng ngủ. Thấy vợ không thèm đón, mắt chăm chú vào cuốn sách, ngẩng mặt cũng không thèm ngẩng, anh cười cười hỏi:
– Lại làm sao?
– Ông chủ của Mạnh Phát và Hoàng An đã về rồi đấy à?
Tôi dài giọng, nhún vai, xoay lưng lại anh. Ở nhà suốt ngày, mụ mị mất thôi! Cu Tin gần hai tuổi rồi, anh vẫn chưa muốn con đi lớp, mẹ nó vẫn làm chân vú em cho nó, không đi đâu hết!
Cũng biết điều vòng tay ôm lấy vợ. Mon men sờ mó. Hôn chụt vào má, thì thầm:
– Chưa nói, chứ đâu phải không nói! Chắc gì đã mua được?
– Ba chẳng muốn bán cho anh vội?
– Em hiểu ba thế à?
Ờ, mà tôi hiểu ông Kiên từ bao giờ thế chứ? Có lẽ từ lần ông ấy bắt cóc tôi. Trên đời này, anh là số hai thì không ai là số một với ông ấy, nhưng lại cứ thích ép con theo ý mình. Mọi việc diễn ra thế này, ông Kiên vỗ cả hai tay ăn mừng chứ chẳng ở đó mà buồn. Người quyết định việc mua bán này, đương nhiên là ông ta rồi. Phạm Thiên Dương đã hận, lại càng thêm hận! Anh ta chỉ hữu danh vô thực, lúc này lại càng rõ rệt.
– Dương nghĩ sao hả anh?
– Không cần quan tâm.
Chắc chắn Phạm Thiên Dương hận không để đâu cho hết, chỉ sợ không thèm ra mặt trong việc mua bán này. Từ vị trí làm vua một cõi chèn ép Lâm Đạt, giờ anh ta sắp bị loại khỏi cuộc chiến này rồi. Chỉ là, may cho anh ta, nhất định Lâm Đạt sẽ không đuổi cùng giết tận anh ta như chiều ngược lại anh ta từng làm với chúng tôi! Bởi vì… suy cho cùng, nỗi hận của anh ta cũng xuất phát từ nạn nhân chịu tổn thương.
– Cuối tuần này mẹ đến chơi.
Anh nhàn nhạt nói, cởi áo vest treo lên giá, lấy quần áo mặc nhà trong tủ rồi bước vào phòng tắm. Nghĩ đến bà Huệ, nỗi hận ngày nào trong tôi cũng đã tiêu tan, nhưng bảo tôi yêu thương bà ta thì có đánh tôi chết tôi cũng không thể làm được. Thật ra, từ lúc bà ta bảo tôi đi khám sức khỏe sinh sản, tôi hiểu bà ta không còn bài xích tôi làm vợ anh, còn muốn tôi mau chóng sinh con cho anh, nhưng cả bà ta và tôi đều hiểu, mâu thuẫn không thể giải quyết ngày nào khiến tôi và bà ta không thể ngồi lại với nhau, như suốt thời gian qua bà ta không thèm đến đây thăm cu Tin lấy một lần. À, trong thời gian đó, thỉnh thoảng Lâm Đạt có bế cu Tin về nhà họ Lâm thăm bà thăm cụ. Mỗi lần như vậy tôi cứ sốt xình xịch, như ngồi trên đống lửa chờ đợi ba con kia trở về!
Lần này, Bà Huệ chủ động muốn đến nhà chúng tôi chơi? Chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Có phải đã đến lúc… tôi và bà ta cần gạt bỏ hận thù, vì Lâm Đạt, vì cu Tin? Anh chỉ có bà ta là mẹ, là người yêu thương anh nhất, chiều ngược lại cũng vậy. Cũng vì bà ta mà anh cưới Trần Hoài Phương, vì bà ta mà anh muốn bù đắp cho tôi… suy cho cùng, tôi có nên vì anh mà nhìn nhận bà ta một lần?
Lâm Đạt từ nhà tắm bước ra, mái tóc ngắn ươn ướt ngồi trước tôi chờ đợi. Như trẻ con, rất thích được vợ sấy tóc cho! Gì chứ sấy tóc thì quá đơn giản!
Vừa sấy nhè nhẹ, tôi vừa hỏi:
– Mẹ… bảo cụ thể lúc nào đến nhà mình hả anh?
– Chiều thứ bảy này.
– Mình mẹ thôi à?
– Ừ. Mời mẹ bữa cơm. Em với mẹ… chưa ngồi ăn bữa nào.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, kéo hai tay vòng qua cổ anh. Ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt anh lấp lánh van lơn. Hình như… anh chưa từng van lơn tôi điều gì thì phải.
– Mình nấu một bữa cơm mời mẹ.
Tôi trầm lặng gật đầu. Nếu đó là điều anh muốn, tôi sẽ làm… vì anh.
Tháng mười hai buốt giá đến thấu xương, quây quần bên nhau thưởng thức những gì thơm lừng nóng hổi, quả thực cuộc sống chẳng cầu gì hơn. Tôi dự tính làm một bữa lẩu cá tầm mời bà Huệ. Bà ấy đã chủ động đến, cũng có nghĩa muốn làm hòa. Bao ân tình giữa tôi và Lâm Đạt, đành vì anh mà làm hòa với bà ta.
Chiều thứ bảy, nhiệt độ xuống mười hai độ C, đứng ngoài trời chỉ muốn run lên. Lâm Đạt ở nhà trông cu Tin, một mình tôi xuống siêu thị mua đồ. Tối nay bà Huệ đến nhà chúng tôi ăn bữa tối.
Chẳng biết đám vệ sĩ bảo vệ tôi làm việc thế nào, hay vì bọn họ chủ quan lơ là khi bình yên đã quá lâu? Xách túi đồ qua hành lang vắng người, tôi bất ngờ chạm mặt Lưu Huy Khánh. Hắn ta… cố tình vào khu chung cư này để tìm tôi?
Dỗi, không thèm ra đón. Lâm Đạt đi làm về, thấy nhà cửa im ắng, lo lắng bước nhanh về phòng ngủ. Thấy vợ không thèm đón, mắt chăm chú vào cuốn sách, ngẩng mặt cũng không thèm ngẩng, anh cười cười hỏi:
– Lại làm sao?
– Ông chủ của Mạnh Phát và Hoàng An đã về rồi đấy à?
Tôi dài giọng, nhún vai, xoay lưng lại anh. Ở nhà suốt ngày, mụ mị mất thôi! Cu Tin gần hai tuổi rồi, anh vẫn chưa muốn con đi lớp, mẹ nó vẫn làm chân vú em cho nó, không đi đâu hết!
Cũng biết điều vòng tay ôm lấy vợ. Mon men sờ mó. Hôn chụt vào má, thì thầm:
– Chưa nói, chứ đâu phải không nói! Chắc gì đã mua được?
– Ba chẳng muốn bán cho anh vội?
– Em hiểu ba thế à?
Ờ, mà tôi hiểu ông Kiên từ bao giờ thế chứ? Có lẽ từ lần ông ấy bắt cóc tôi. Trên đời này, anh là số hai thì không ai là số một với ông ấy, nhưng lại cứ thích ép con theo ý mình. Mọi việc diễn ra thế này, ông Kiên vỗ cả hai tay ăn mừng chứ chẳng ở đó mà buồn. Người quyết định việc mua bán này, đương nhiên là ông ta rồi. Phạm Thiên Dương đã hận, lại càng thêm hận! Anh ta chỉ hữu danh vô thực, lúc này lại càng rõ rệt.
– Dương nghĩ sao hả anh?
– Không cần quan tâm.
Chắc chắn Phạm Thiên Dương hận không để đâu cho hết, chỉ sợ không thèm ra mặt trong việc mua bán này. Từ vị trí làm vua một cõi chèn ép Lâm Đạt, giờ anh ta sắp bị loại khỏi cuộc chiến này rồi. Chỉ là, may cho anh ta, nhất định Lâm Đạt sẽ không đuổi cùng giết tận anh ta như chiều ngược lại anh ta từng làm với chúng tôi! Bởi vì… suy cho cùng, nỗi hận của anh ta cũng xuất phát từ nạn nhân chịu tổn thương.
– Cuối tuần này mẹ đến chơi.
Anh nhàn nhạt nói, cởi áo vest treo lên giá, lấy quần áo mặc nhà trong tủ rồi bước vào phòng tắm. Nghĩ đến bà Huệ, nỗi hận ngày nào trong tôi cũng đã tiêu tan, nhưng bảo tôi yêu thương bà ta thì có đánh tôi chết tôi cũng không thể làm được. Thật ra, từ lúc bà ta bảo tôi đi khám sức khỏe sinh sản, tôi hiểu bà ta không còn bài xích tôi làm vợ anh, còn muốn tôi mau chóng sinh con cho anh, nhưng cả bà ta và tôi đều hiểu, mâu thuẫn không thể giải quyết ngày nào khiến tôi và bà ta không thể ngồi lại với nhau, như suốt thời gian qua bà ta không thèm đến đây thăm cu Tin lấy một lần. À, trong thời gian đó, thỉnh thoảng Lâm Đạt có bế cu Tin về nhà họ Lâm thăm bà thăm cụ. Mỗi lần như vậy tôi cứ sốt xình xịch, như ngồi trên đống lửa chờ đợi ba con kia trở về!
Lần này, Bà Huệ chủ động muốn đến nhà chúng tôi chơi? Chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Có phải đã đến lúc… tôi và bà ta cần gạt bỏ hận thù, vì Lâm Đạt, vì cu Tin? Anh chỉ có bà ta là mẹ, là người yêu thương anh nhất, chiều ngược lại cũng vậy. Cũng vì bà ta mà anh cưới Trần Hoài Phương, vì bà ta mà anh muốn bù đắp cho tôi… suy cho cùng, tôi có nên vì anh mà nhìn nhận bà ta một lần?
Lâm Đạt từ nhà tắm bước ra, mái tóc ngắn ươn ướt ngồi trước tôi chờ đợi. Như trẻ con, rất thích được vợ sấy tóc cho! Gì chứ sấy tóc thì quá đơn giản!
Vừa sấy nhè nhẹ, tôi vừa hỏi:
– Mẹ… bảo cụ thể lúc nào đến nhà mình hả anh?
– Chiều thứ bảy này.
– Mình mẹ thôi à?
– Ừ. Mời mẹ bữa cơm. Em với mẹ… chưa ngồi ăn bữa nào.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, kéo hai tay vòng qua cổ anh. Ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt anh lấp lánh van lơn. Hình như… anh chưa từng van lơn tôi điều gì thì phải.
– Mình nấu một bữa cơm mời mẹ.
Tôi trầm lặng gật đầu. Nếu đó là điều anh muốn, tôi sẽ làm… vì anh.
Tháng mười hai buốt giá đến thấu xương, quây quần bên nhau thưởng thức những gì thơm lừng nóng hổi, quả thực cuộc sống chẳng cầu gì hơn. Tôi dự tính làm một bữa lẩu cá tầm mời bà Huệ. Bà ấy đã chủ động đến, cũng có nghĩa muốn làm hòa. Bao ân tình giữa tôi và Lâm Đạt, đành vì anh mà làm hòa với bà ta.
Chiều thứ bảy, nhiệt độ xuống mười hai độ C, đứng ngoài trời chỉ muốn run lên. Lâm Đạt ở nhà trông cu Tin, một mình tôi xuống siêu thị mua đồ. Tối nay bà Huệ đến nhà chúng tôi ăn bữa tối.
Chẳng biết đám vệ sĩ bảo vệ tôi làm việc thế nào, hay vì bọn họ chủ quan lơ là khi bình yên đã quá lâu? Xách túi đồ qua hành lang vắng người, tôi bất ngờ chạm mặt Lưu Huy Khánh. Hắn ta… cố tình vào khu chung cư này để tìm tôi?