Lâm Đạt nghiến răng, khởi động xe. Tôi bực mình, lè nhè:
– Anh… là cái quái gì… mà quản tôi?
– Tôi là chồng cô.
– Chồng… Anh định nghĩa lại… từ chồng đi!
Tôi chẳng thể hiểu nổi, đang tức giận cũng có thể buồn ngủ! Tôi lập tức chìm vào một giấc ngủ, không sao mở mắt nổi. Hóa ra say cũng chẳng dễ chịu chút nào! Đầu óc tôi… vẫn cứ tỉnh thức, lồng ngực tôi vẫn cứ như bị thứ gì đè nặng, chỉ có cơ thể là không điều khiển được mà thôi!
Đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã chuyển tối. Mùi thức ăn thơm lừng làm mũi tôi lập tức khụt khịt. Tôi giật thót mình, chẳng biết tôi nằm trên giường được bằng cách nào. Chắc Đạt cùng Quang, hai người họ khiêng tôi, mỗi người một đầu đấy nhỉ?
Hất chăn vùng dậy, tôi bước nhanh về bếp. Hình ảnh trước mắt, có lẽ trong mơ tôi cũng không mơ đến. Lâm Đạt trong bộ đồ nỉ xám, đang nấu ăn!
Thấy tôi, anh ta không giấu vẻ bực bội:
– Tỉnh rồi đấy à?
Tôi áy náy, hai mắt nhìn xuống nền nhà:
– Dù sao cũng… xin lỗi và cảm ơn anh!
Đạt múc nước canh nóng hổi thơm mùi gừng vào một chiếc bát nhỏ, đặt lên bàn ăn.
– Cô uống thứ này đi, giải bia rượu! Lần sau, cấm lặp lại chuyện này!
– Tôi biết rồi. Lần đầu tiên tôi say đấy! Xưa nay tôi không bét nhè gì đâu!
Tự nhiên lại sợ anh ta hiểu lầm, tôi giải thích, múc từng thìa canh cay nồng vào miệng. Vừa cay vừa ngọt, cơ thể tôi cũng dần nóng lên, cảm giác khoan khoái dễ chịu lan đến từng tế bào cơ thể. Có phải vì… bát canh này, là Lâm Đạt nấu cho tôi không?
Đạt ngồi xuống đối diện. Tôi mím môi, ậm ừ:
– Ừm… làm phiền anh rồi!
– Cô đi hẹn hò thế à?
– Hẹn hò với cô đơn, được không?
Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi bắt đầu lăn. Từng giọt, từng giọt, không sao ngăn lại. Tôi gạt đi, sụt sịt hít nước mũi.
Đạt chau mày:
– Sao lại khóc?
– Khó chịu… thì khóc!
– Khó chịu ở đâu?
– Ở…
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang, Đạt mở máy, đứng dậy. Chẳng thèm giấu giếm tôi, anh ta gạt nghe:
– Tối nay em cứ ăn trước, đừng chờ anh.
Phòng nhì của anh ta đang gọi, chắc sốt ruột lắm mà phải chịu ở đây với tôi. Ngắt máy, Đạt tiếp tục công việc ở bếp. Có canh gừng vào bụng, tôi cảm thấy khá hơn, nhớ đến “nhiệm vụ” mà mình tự nhận, liền đứng dậy. Có điều, cơ thể còn chưa như ý, vấp vào chân bàn, cả người lao về phía trước. Vòng tay vững chãi ấm áp choàng lấy cơ thể, nhịp tim của tôi lập tức vọt lên cực đại!
Ước gì… vòng tay này… hơi ấm này… là của riêng tôi thôi!
Tôi lúng túng, nhớ đến mẩu đối thoại ban nãy, dùng toàn lực đẩy Lâm Đạt khỏi người mình. Cúi gằm, nóng ran mặt mũi, tôi lí nhí bào chữa:
– Xin lỗi… Tôi không cố ý.
– Cô còn mệt, vào giường nằm nghỉ đi. Chốc nữa xong cơm tôi gọi.
– Thôi… anh ra phòng khách xem tivi đi, việc bếp núc là của tôi mà!
Đạt không tranh cãi, anh ta ra bàn ăn ngồi, thái độ thăm dò, xem tôi có làm được thật không hay lại bất cẩn thiêu rụi căn bếp nhà anh ta.
Đạt đang hầm thịt bò với khoai tây cà rốt, mấy thứ tối qua tôi mua còn chưa làm đến. Cơm cà ri bò, một món ăn dễ làm, cũng rất ngon, đặc biệt mềm, rụng răng cũng nhai được. Bụng tôi quả thực đã trống rỗng, đến mức có thể ăn luôn cả nồi, thế nên rất hài lòng, cong mắt cười nói với anh ta:
– Anh biết làm món này à? Tôi cũng định tối nay làm đấy!
Anh ta không trả lời, tôi tiu nghỉu. Cảm thấy cũng không còn việc gì trong bếp, chỉ chờ nồi hầm đủ độ, nhớ chuyện chiếc thẻ đen, tôi bước lại gần Đạt, khẽ hỏi:
– Cái thẻ kia…
– Thẻ tín dụng, cần tiêu gì thì tiêu trong đó. Đi đâu không có tiền, xấu mặt tôi!
Tôi mím môi cười, gật đầu. Chẳng ai chê tiền cả, nhất là tiền của chồng mình. Vị trí phu nhân phó tổng Mạnh Phát xem ra cũng đã hữu danh có thực, ít nhất là về mặt tài chính. Lâm Đạt rất sĩ diện, cũng rất có ý thức trước xã hội trong mối quan hệ với tôi. Chắc hẳn trưa nay đang gặp Linh San, anh ta nghe Quang báo cáo, đành bực bội phóng đến chỗ tôi. Chứng kiến một cảnh tôi say xỉn, anh ta muốn rời đi cũng không đành lòng. Sợ tôi trúng gió ngoẻo tại chỗ. Tôi nên kết luận gì đây? Một ông chồng ngoại tình có ý thức giữ vỏ bọc hôn nhân và có lòng thương người?
Tiếng chuông nồi hầm réo rắt báo hiệu, bữa tối đã sẵn sàng. Tôi khỏe khoắn hơn bao giờ hết, nhanh tay sắp bát đũa, ngồi đối diện Đạt. Vừa gắp một miếng thịt bò mềm mềm vào miệng, tôi vừa xuýt xoa:
– Ngon tuyệt vời! Tiếp tục phát huy nhá chồng!
Nói ra tiếng “chồng”, cảm thấy mặt cũng hơi dày, mà tôi mặc kệ. Anh ta có chút ý thức tát nước, tôi cũng sẽ theo mưa!
Đạt lừ mắt:
– Tưởng cô muốn làm đầu bếp?
– Thì… lúc nào em mệt, anh làm!
Đổi ngôi xưng hô “anh-em”, mặt càng dày. Cảm thấy hai má nong nóng, tôi không dám nhìn mặt anh ta, vội bưng bát cơm che mặt. Đạt cũng không nói gì, yên lặng ăn.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, thứ âm thanh đáng ghét hơn bao giờ hết! Lần này, Đạt không nghe trước tôi nữa, anh ta cầm điện thoại, bước vào toilet. Bát cơm trên bàn vẫn còn đang ăn dở.
– Anh… là cái quái gì… mà quản tôi?
– Tôi là chồng cô.
– Chồng… Anh định nghĩa lại… từ chồng đi!
Tôi chẳng thể hiểu nổi, đang tức giận cũng có thể buồn ngủ! Tôi lập tức chìm vào một giấc ngủ, không sao mở mắt nổi. Hóa ra say cũng chẳng dễ chịu chút nào! Đầu óc tôi… vẫn cứ tỉnh thức, lồng ngực tôi vẫn cứ như bị thứ gì đè nặng, chỉ có cơ thể là không điều khiển được mà thôi!
Đến khi tôi tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã chuyển tối. Mùi thức ăn thơm lừng làm mũi tôi lập tức khụt khịt. Tôi giật thót mình, chẳng biết tôi nằm trên giường được bằng cách nào. Chắc Đạt cùng Quang, hai người họ khiêng tôi, mỗi người một đầu đấy nhỉ?
Hất chăn vùng dậy, tôi bước nhanh về bếp. Hình ảnh trước mắt, có lẽ trong mơ tôi cũng không mơ đến. Lâm Đạt trong bộ đồ nỉ xám, đang nấu ăn!
Thấy tôi, anh ta không giấu vẻ bực bội:
– Tỉnh rồi đấy à?
Tôi áy náy, hai mắt nhìn xuống nền nhà:
– Dù sao cũng… xin lỗi và cảm ơn anh!
Đạt múc nước canh nóng hổi thơm mùi gừng vào một chiếc bát nhỏ, đặt lên bàn ăn.
– Cô uống thứ này đi, giải bia rượu! Lần sau, cấm lặp lại chuyện này!
– Tôi biết rồi. Lần đầu tiên tôi say đấy! Xưa nay tôi không bét nhè gì đâu!
Tự nhiên lại sợ anh ta hiểu lầm, tôi giải thích, múc từng thìa canh cay nồng vào miệng. Vừa cay vừa ngọt, cơ thể tôi cũng dần nóng lên, cảm giác khoan khoái dễ chịu lan đến từng tế bào cơ thể. Có phải vì… bát canh này, là Lâm Đạt nấu cho tôi không?
Đạt ngồi xuống đối diện. Tôi mím môi, ậm ừ:
– Ừm… làm phiền anh rồi!
– Cô đi hẹn hò thế à?
– Hẹn hò với cô đơn, được không?
Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi bắt đầu lăn. Từng giọt, từng giọt, không sao ngăn lại. Tôi gạt đi, sụt sịt hít nước mũi.
Đạt chau mày:
– Sao lại khóc?
– Khó chịu… thì khóc!
– Khó chịu ở đâu?
– Ở…
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang, Đạt mở máy, đứng dậy. Chẳng thèm giấu giếm tôi, anh ta gạt nghe:
– Tối nay em cứ ăn trước, đừng chờ anh.
Phòng nhì của anh ta đang gọi, chắc sốt ruột lắm mà phải chịu ở đây với tôi. Ngắt máy, Đạt tiếp tục công việc ở bếp. Có canh gừng vào bụng, tôi cảm thấy khá hơn, nhớ đến “nhiệm vụ” mà mình tự nhận, liền đứng dậy. Có điều, cơ thể còn chưa như ý, vấp vào chân bàn, cả người lao về phía trước. Vòng tay vững chãi ấm áp choàng lấy cơ thể, nhịp tim của tôi lập tức vọt lên cực đại!
Ước gì… vòng tay này… hơi ấm này… là của riêng tôi thôi!
Tôi lúng túng, nhớ đến mẩu đối thoại ban nãy, dùng toàn lực đẩy Lâm Đạt khỏi người mình. Cúi gằm, nóng ran mặt mũi, tôi lí nhí bào chữa:
– Xin lỗi… Tôi không cố ý.
– Cô còn mệt, vào giường nằm nghỉ đi. Chốc nữa xong cơm tôi gọi.
– Thôi… anh ra phòng khách xem tivi đi, việc bếp núc là của tôi mà!
Đạt không tranh cãi, anh ta ra bàn ăn ngồi, thái độ thăm dò, xem tôi có làm được thật không hay lại bất cẩn thiêu rụi căn bếp nhà anh ta.
Đạt đang hầm thịt bò với khoai tây cà rốt, mấy thứ tối qua tôi mua còn chưa làm đến. Cơm cà ri bò, một món ăn dễ làm, cũng rất ngon, đặc biệt mềm, rụng răng cũng nhai được. Bụng tôi quả thực đã trống rỗng, đến mức có thể ăn luôn cả nồi, thế nên rất hài lòng, cong mắt cười nói với anh ta:
– Anh biết làm món này à? Tôi cũng định tối nay làm đấy!
Anh ta không trả lời, tôi tiu nghỉu. Cảm thấy cũng không còn việc gì trong bếp, chỉ chờ nồi hầm đủ độ, nhớ chuyện chiếc thẻ đen, tôi bước lại gần Đạt, khẽ hỏi:
– Cái thẻ kia…
– Thẻ tín dụng, cần tiêu gì thì tiêu trong đó. Đi đâu không có tiền, xấu mặt tôi!
Tôi mím môi cười, gật đầu. Chẳng ai chê tiền cả, nhất là tiền của chồng mình. Vị trí phu nhân phó tổng Mạnh Phát xem ra cũng đã hữu danh có thực, ít nhất là về mặt tài chính. Lâm Đạt rất sĩ diện, cũng rất có ý thức trước xã hội trong mối quan hệ với tôi. Chắc hẳn trưa nay đang gặp Linh San, anh ta nghe Quang báo cáo, đành bực bội phóng đến chỗ tôi. Chứng kiến một cảnh tôi say xỉn, anh ta muốn rời đi cũng không đành lòng. Sợ tôi trúng gió ngoẻo tại chỗ. Tôi nên kết luận gì đây? Một ông chồng ngoại tình có ý thức giữ vỏ bọc hôn nhân và có lòng thương người?
Tiếng chuông nồi hầm réo rắt báo hiệu, bữa tối đã sẵn sàng. Tôi khỏe khoắn hơn bao giờ hết, nhanh tay sắp bát đũa, ngồi đối diện Đạt. Vừa gắp một miếng thịt bò mềm mềm vào miệng, tôi vừa xuýt xoa:
– Ngon tuyệt vời! Tiếp tục phát huy nhá chồng!
Nói ra tiếng “chồng”, cảm thấy mặt cũng hơi dày, mà tôi mặc kệ. Anh ta có chút ý thức tát nước, tôi cũng sẽ theo mưa!
Đạt lừ mắt:
– Tưởng cô muốn làm đầu bếp?
– Thì… lúc nào em mệt, anh làm!
Đổi ngôi xưng hô “anh-em”, mặt càng dày. Cảm thấy hai má nong nóng, tôi không dám nhìn mặt anh ta, vội bưng bát cơm che mặt. Đạt cũng không nói gì, yên lặng ăn.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, thứ âm thanh đáng ghét hơn bao giờ hết! Lần này, Đạt không nghe trước tôi nữa, anh ta cầm điện thoại, bước vào toilet. Bát cơm trên bàn vẫn còn đang ăn dở.