Về khách sạn Memory dọn nhanh đồ, tôi cùng Lâm Đạt trở lại căn hộ 2030 quen thuộc. Căn hộ sang trọng vắng hơi người, cũng không ai dọn dẹp từ ngày tôi rời khỏi đây thì phải. Mọi thứ… vẫn y nguyên lần cuối cùng tôi ở đây, cả bộ đồ mặc nhà tôi đang mặc dở treo trên giá.
Chẳng biết nghĩ sao, tôi hít một hơi, thay bộ đồ mặc nhà, bắt tay vào dọn dẹp. Lâm Đạt cau mày nhìn tôi cọ toilet, nhàn nhạt nói:
– Để đấy, ra nghỉ đi! Chiều thuê người dọn.
– Có hai vợ chồng, em lại đang ở không, vận động một tí cho khỏe!
Tôi cười cười trả lời, nhanh tay làm nốt. Người kia mặc kệ tôi, ra phòng khách bật tivi. Âm thanh tivi vang lên đem lại chút gì ấm cúng, tự nhiên lại có cảm giác như một gia đình thật sự. Lúc trước ngoài nấu ăn, tôi tự nhận trách nhiệm lau chùi, giặt giũ, Đạt cũng không ý kiến, căn bản anh còn chẳng biết là tôi làm những việc này, bởi anh toàn về muộn rồi lại đi sớm.
Đồng hồ điểm mười giờ, tủ lạnh vẫn như lúc trước, trống huơ trống hoác. Tôi ra phòng khách, vẫy tay rủ rê:
– Anh… đi siêu thị với em! Mua đồ ăn! À, mua bao nhiêu, ăn hết bấy nhiêu, cấm vứt bỏ nhá!
Lâm Đạt “ngoan ngoãn” nghe lời, tắt tivi, đi theo tôi ra ngoài. Người bước cạnh anh… lòng vui khó tả! Cuộc sống bên anh… có lẽ sẽ không tệ đâu nhỉ, bởi vì… chính anh đã chủ động muốn xây dựng với tôi mà. Dù tình yêu anh dành cho tôi… chẳng biết có bằng một nửa cái móng tay hay không nữa?
– Ăn thịt gà, hay thịt bò?
Tôi níu tay anh, chỉ chỉ vào quầy thịt.
– Thịt bò.
OK! Qua quầy rau, tôi lại hỏi người đàn ông galant đẩy xe bên cạnh. Người đâu… chỉ bước đi thôi cũng thu hút bao nhiêu ánh mắt phụ nữ, ghét thật!
– Ăn rau muống, hay rau cải?
– Rau cải.
Có vẻ sẽ chọn ý sau. Tiếp, quầy cá.
– Cá hồi hay cá chép?
– Cả hai.
Thêm vài thứ gia vị linh tinh, một hồi cũng xong. Tôi đưa chiếc thẻ đen của Đạt cho cô nhân viên thanh toán. Từ ngày mất một lần theo chiếc túi xách, anh đã làm lại đưa cho tôi, nó vẫn ở yên trong ví từ lúc đó. Lúc này… vẫn dùng được. Ờ mà… chiếc nhẫn cưới trơn cùng đeo với tôi… vẫn còn trên tay anh, cũng như tôi… chưa một lần gỡ khỏi tay. Bất giác lại mỉm cười, ánh mắt tràn đầy âu yếm nhìn anh.
– Thêm cái này.
Anh lấy một hộp bao cao su đặt gần quầy thanh toán, bỏ vào giỏ. Hai má tôi nóng ran, chắc hẳn đã đỏ ửng lên từ lúc nào. Người kia vẫn mặt lạnh như tiền, chẳng thèm quan tâm người đứng cạnh anh xấu hổ đến mức nào, cả khuôn mặt cô bé thu ngân cũng đỏ ửng lên khi chạm tay vào “thứ đó”.
Vẫn tiếp tục galant, hai tay xách hai túi đồ, Đạt bước những bước chầm chậm… phù hợp với đôi chân chiều cao một mét sáu ba của tôi. Có phải… ai kia đã cho phép tôi đuổi kịp anh không?
Tự nhiên lại lúng túng, tôi cúi mặt, đưa tay về tay anh, khẽ nói:
– Anh đưa em xách đỡ một túi!
– Khỏi đi.
Cùng anh bước vào thang máy, bên trong có hai cô gái trẻ xinh xắn, ăn mặc sành điệu. Một cô nhìn anh, nhìn thêm một lần, rồi lại một lần. Cô gái còn lại, sau vài giây, y hệt cô bạn. Con người đứng cạnh tôi này… chỉ cần đứng yên cũng khiến người khác muốn nhìn ngắm rồi! Cảm thấy hơi hơi khó chịu, cái mặt tôi phản chiếu qua gương không được vui cho lắm.
Bàn tay lớn từ lúc nào đã rảnh, chạm đến tay tôi rồi lồng những ngón tay dài đan vào những ngón tay nhỏ nhắn. Trái tim tôi khẽ rung lên. Cái mặt ỉu trong gương, sau giây ngạc nhiên liền bừng lên vui vẻ. Cảm xúc của tôi… chẳng lẽ dễ hiện qua nét mặt đến vậy sao? Ngốc nghếch thật!
Tay trong tay… về tận cửa căn hộ 2030. Nếu anh quay sang, nhất định sẽ thấy hai khóe môi của tôi không có lúc nào hạ xuống được. Lạnh lùng thật, chẳng quay sang tẹo nào, cơ mà… bàn tay ai kia thật là ấm áp! Có phải căn hộ trước tôi đã thực sự trở thành tổ ấm? Ừm, có bàn tay ấm áp này nắm chặt tay tôi, điều ấy còn phải hỏi nữa sao? Bao đau đớn, bao khốn khổ, bao bẽ bàng như chẳng còn tồn tại, trong giây phút bàn tay anh siết chặt tay tôi.
Chẳng biết nghĩ sao, tôi hít một hơi, thay bộ đồ mặc nhà, bắt tay vào dọn dẹp. Lâm Đạt cau mày nhìn tôi cọ toilet, nhàn nhạt nói:
– Để đấy, ra nghỉ đi! Chiều thuê người dọn.
– Có hai vợ chồng, em lại đang ở không, vận động một tí cho khỏe!
Tôi cười cười trả lời, nhanh tay làm nốt. Người kia mặc kệ tôi, ra phòng khách bật tivi. Âm thanh tivi vang lên đem lại chút gì ấm cúng, tự nhiên lại có cảm giác như một gia đình thật sự. Lúc trước ngoài nấu ăn, tôi tự nhận trách nhiệm lau chùi, giặt giũ, Đạt cũng không ý kiến, căn bản anh còn chẳng biết là tôi làm những việc này, bởi anh toàn về muộn rồi lại đi sớm.
Đồng hồ điểm mười giờ, tủ lạnh vẫn như lúc trước, trống huơ trống hoác. Tôi ra phòng khách, vẫy tay rủ rê:
– Anh… đi siêu thị với em! Mua đồ ăn! À, mua bao nhiêu, ăn hết bấy nhiêu, cấm vứt bỏ nhá!
Lâm Đạt “ngoan ngoãn” nghe lời, tắt tivi, đi theo tôi ra ngoài. Người bước cạnh anh… lòng vui khó tả! Cuộc sống bên anh… có lẽ sẽ không tệ đâu nhỉ, bởi vì… chính anh đã chủ động muốn xây dựng với tôi mà. Dù tình yêu anh dành cho tôi… chẳng biết có bằng một nửa cái móng tay hay không nữa?
– Ăn thịt gà, hay thịt bò?
Tôi níu tay anh, chỉ chỉ vào quầy thịt.
– Thịt bò.
OK! Qua quầy rau, tôi lại hỏi người đàn ông galant đẩy xe bên cạnh. Người đâu… chỉ bước đi thôi cũng thu hút bao nhiêu ánh mắt phụ nữ, ghét thật!
– Ăn rau muống, hay rau cải?
– Rau cải.
Có vẻ sẽ chọn ý sau. Tiếp, quầy cá.
– Cá hồi hay cá chép?
– Cả hai.
Thêm vài thứ gia vị linh tinh, một hồi cũng xong. Tôi đưa chiếc thẻ đen của Đạt cho cô nhân viên thanh toán. Từ ngày mất một lần theo chiếc túi xách, anh đã làm lại đưa cho tôi, nó vẫn ở yên trong ví từ lúc đó. Lúc này… vẫn dùng được. Ờ mà… chiếc nhẫn cưới trơn cùng đeo với tôi… vẫn còn trên tay anh, cũng như tôi… chưa một lần gỡ khỏi tay. Bất giác lại mỉm cười, ánh mắt tràn đầy âu yếm nhìn anh.
– Thêm cái này.
Anh lấy một hộp bao cao su đặt gần quầy thanh toán, bỏ vào giỏ. Hai má tôi nóng ran, chắc hẳn đã đỏ ửng lên từ lúc nào. Người kia vẫn mặt lạnh như tiền, chẳng thèm quan tâm người đứng cạnh anh xấu hổ đến mức nào, cả khuôn mặt cô bé thu ngân cũng đỏ ửng lên khi chạm tay vào “thứ đó”.
Vẫn tiếp tục galant, hai tay xách hai túi đồ, Đạt bước những bước chầm chậm… phù hợp với đôi chân chiều cao một mét sáu ba của tôi. Có phải… ai kia đã cho phép tôi đuổi kịp anh không?
Tự nhiên lại lúng túng, tôi cúi mặt, đưa tay về tay anh, khẽ nói:
– Anh đưa em xách đỡ một túi!
– Khỏi đi.
Cùng anh bước vào thang máy, bên trong có hai cô gái trẻ xinh xắn, ăn mặc sành điệu. Một cô nhìn anh, nhìn thêm một lần, rồi lại một lần. Cô gái còn lại, sau vài giây, y hệt cô bạn. Con người đứng cạnh tôi này… chỉ cần đứng yên cũng khiến người khác muốn nhìn ngắm rồi! Cảm thấy hơi hơi khó chịu, cái mặt tôi phản chiếu qua gương không được vui cho lắm.
Bàn tay lớn từ lúc nào đã rảnh, chạm đến tay tôi rồi lồng những ngón tay dài đan vào những ngón tay nhỏ nhắn. Trái tim tôi khẽ rung lên. Cái mặt ỉu trong gương, sau giây ngạc nhiên liền bừng lên vui vẻ. Cảm xúc của tôi… chẳng lẽ dễ hiện qua nét mặt đến vậy sao? Ngốc nghếch thật!
Tay trong tay… về tận cửa căn hộ 2030. Nếu anh quay sang, nhất định sẽ thấy hai khóe môi của tôi không có lúc nào hạ xuống được. Lạnh lùng thật, chẳng quay sang tẹo nào, cơ mà… bàn tay ai kia thật là ấm áp! Có phải căn hộ trước tôi đã thực sự trở thành tổ ấm? Ừm, có bàn tay ấm áp này nắm chặt tay tôi, điều ấy còn phải hỏi nữa sao? Bao đau đớn, bao khốn khổ, bao bẽ bàng như chẳng còn tồn tại, trong giây phút bàn tay anh siết chặt tay tôi.