Bà Mai bất ngờ tiến lại, nhìn tôi chòng chọc, đanh giọng dọa nạt:
– Tôi khuyên cô, đũa mốc đừng có chòi mâm son! Để lộ chuyện hay dám tơ tưởng đến Lâm Đạt, không chỉ mình cô, cả gia đình cô cũng sẽ phải nếm trải địa ngục!
Tôi nhún vai không đáp. Không cần bà ta phải dặn, tôi thừa biết vị trí của mình ở đâu. Thế giới của tôi và những tiểu thư công tử như bọn họ không bao giờ có điểm giao!
Theo chỉ dẫn của nhóm vệ sĩ, tôi bước lên một chiếc xe hơi Mercerdes đen bóng sang trọng. Đúng sáu giờ ba mươi. Trái tim trong lồng ngực muốn bay ra ngoài, tôi bước ra từ xe hơi, phía sau là sáu vệ sĩ một bước không rời, tiến vào nhà hàng Royal.
Cánh cửa gỗ phòng VIP 001 vừa mở, cổ họng tôi liền trở nên khô khốc, hai chân như khựng lại.
Người đàn ông trẻ đang ngồi trong phòng toát lên một vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng cuốn hút, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi về một “đại thiếu gia” ăn chơi mặt búng ra sữa. Mái tóc đen ngắn gọn gàng, sắc da anh ta trắng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Đẹp không một tì vết, đẹp đến nghẹt thở… Những câu ca ngợi nhan sắc đàn ông lập tức túa ra trong đầu tôi. Mẹ kiếp, đối tượng ngon đến nhỏ dãi mà con nhỏ kia chê, thật là ngu quá mà! Ừm. Tôi không phải là kẻ dại trai, chỉ đơn giản đánh giá đúng hiện thực khách quan. Đẹp, thì không thể không thừa nhận!
Nhận thức được đối tượng đã đến, đôi mắt nâu sẫm trước tôi chau nhẹ. Lâm Đạt không vội vàng, thái độ dò ý nhìn tôi. Đơn giản vì, anh ta không thể khẳng định, tôi chính là Trần Hoài Phương.
Tôi tiến thêm một bước, nở nụ cười. Vở kịch đã bắt đầu! Đương nhiên tôi không muốn rắc rối với Đạt hay với Phương sau buổi tối nay!
– Chào anh Đạt, em là Hoài Phương. Cảm ơn anh về lời mời tối nay!
Hàng mày rậm khẽ nhướng rồi nhanh chóng chau lại. Thân hình cao lớn trong bộ vest đen đứng dậy, theo phép lịch sự đưa tay. Đôi môi mỏng cười như không cười, hoàn toàn khiến người đối diện không biết tâm trạng thực sự của Lâm Đạt là thế nào.
– Tiểu thư Hoài Phương, mời em ngồi. Rất vui vì em nhận lời!
Vệ sĩ của Đạt cung kính kéo ghế cho tôi, để tôi ngồi đối diện chủ nhân bọn họ. Đám vệ sĩ của Đạt và Phương đứng thành hai hàng ở hai bên cửa chính, tay chắp trước bụng, hết sức phô trương.
Đạt rót rượu, chỉ một động tác nhỏ cũng ưu nhã vô cùng. Tôi cam đoan đàn bà theo đuổi anh ta không dưới một tá, còn số cô gái thương thầm nhớ trộm anh ta ít nhất phải một ngàn!
– Mời tiểu thư!
– Cảm ơn.
Đưa ly rượu lên môi, ngay lập tức tôi nhăn mặt, nhổ hết vào khăn giấy, ho lên một tràng. Đạt cau mày, có chút lo lắng hỏi:
– Em không uống được rượu vang?
Tôi xua tay:
– Không phải… Rượu này chắc chắn là dưới một trăm tuổi. Rượu dưới một trăm tuổi em không uống được!
Vâng, vừa phải khó ưa, vừa phải giữ thể diện! Có đề bài nào khó hơn nữa được không?
Đạt nhíu nhíu mày, gõ gõ vào chai rượu chạm khắc tinh xảo:
– Không đúng. Rượu này có tuổi thọ 150 năm.
Má ơi, có thể có rượu khủng đến vậy! Và anh ta vừa rót cho tôi thứ rượu đó sao? Hai má nóng ran, tôi đành đánh trống lảng:
– Ờ… rượu trên 140 năm thì em cũng không uống được.
Từng món ăn vô cùng hấp dẫn lần lượt được mang ra bàn. Vừa ăn tôi vừa giữ phong cách chê bai “tinh tế”. Mẹ ơi, toàn cua hoàng đế, tôm hùm gỡ thịt do đầu bếp thượng thừa chế biến mà tôi ăn đến đâu nhăn mặt đến đấy. Đôi ba câu chuyện tôi còn ẩn ý sau này lấy chồng, nhất định tôi sẽ không bao giờ nấu cho chồng ăn, tôi ghét bếp núc, cũng không muốn sinh con. Đạt dần trở nên đăm chiêu nhìn tôi.
– Dạo này bác Vĩnh còn hay đánh cờ không Phương?
“Bác Vĩnh”… đại gia Trần Vĩnh, cha của Hoài Phương. Đạt biết về ông ta, chỉ có điều không biết về con gái ông ta.
Suy nghĩ vài giây, tôi mỉm cười đáp:
– Ba em vẫn duy trì phong độ anh à.
Đạt không hỏi tôi thêm câu nào về gia đình Phương nữa, dù tôi đã được bà Mai dặn dò những gì quan trọng nhất. Tôi nín thở chờ đợi rồi khẽ thở phào.
Bữa ăn mệt lử cuối cùng cũng kết thúc bằng một tách trà ấm.
Đưa tôi ra xe, Lâm Đạt lịch sự mở cửa sau giúp tôi, đứng đó một lúc rồi mới trở lại nhà hàng. Con người anh ta… quả thực quá sức chu toàn, không thể chê được một điểm nào. Hoàn hảo, 100 điểm, ít nhất là ở vẻ bề ngoài, còn sâu bên trong, không hiểu sao tôi cứ không rét mà run. Ánh mắt anh ta nhìn tôi hết sức băng giá, hết sức lãnh đạm, dứt khoát tôi không muốn gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa!
Về phía tôi thì sao chứ? Tôi tin chẳng ai có thể yêu một đứa con gái như những gì tôi thể hiện, bao gồm cả Lâm Đạt. Ngồi ở hàng ghế sau chiếc xe tiền tỉ êm ái, tôi nhún nhún vai thoải mái, hài lòng ngả lưng.
Đêm nay có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
– Tôi khuyên cô, đũa mốc đừng có chòi mâm son! Để lộ chuyện hay dám tơ tưởng đến Lâm Đạt, không chỉ mình cô, cả gia đình cô cũng sẽ phải nếm trải địa ngục!
Tôi nhún vai không đáp. Không cần bà ta phải dặn, tôi thừa biết vị trí của mình ở đâu. Thế giới của tôi và những tiểu thư công tử như bọn họ không bao giờ có điểm giao!
Theo chỉ dẫn của nhóm vệ sĩ, tôi bước lên một chiếc xe hơi Mercerdes đen bóng sang trọng. Đúng sáu giờ ba mươi. Trái tim trong lồng ngực muốn bay ra ngoài, tôi bước ra từ xe hơi, phía sau là sáu vệ sĩ một bước không rời, tiến vào nhà hàng Royal.
Cánh cửa gỗ phòng VIP 001 vừa mở, cổ họng tôi liền trở nên khô khốc, hai chân như khựng lại.
Người đàn ông trẻ đang ngồi trong phòng toát lên một vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng cuốn hút, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi về một “đại thiếu gia” ăn chơi mặt búng ra sữa. Mái tóc đen ngắn gọn gàng, sắc da anh ta trắng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Đẹp không một tì vết, đẹp đến nghẹt thở… Những câu ca ngợi nhan sắc đàn ông lập tức túa ra trong đầu tôi. Mẹ kiếp, đối tượng ngon đến nhỏ dãi mà con nhỏ kia chê, thật là ngu quá mà! Ừm. Tôi không phải là kẻ dại trai, chỉ đơn giản đánh giá đúng hiện thực khách quan. Đẹp, thì không thể không thừa nhận!
Nhận thức được đối tượng đã đến, đôi mắt nâu sẫm trước tôi chau nhẹ. Lâm Đạt không vội vàng, thái độ dò ý nhìn tôi. Đơn giản vì, anh ta không thể khẳng định, tôi chính là Trần Hoài Phương.
Tôi tiến thêm một bước, nở nụ cười. Vở kịch đã bắt đầu! Đương nhiên tôi không muốn rắc rối với Đạt hay với Phương sau buổi tối nay!
– Chào anh Đạt, em là Hoài Phương. Cảm ơn anh về lời mời tối nay!
Hàng mày rậm khẽ nhướng rồi nhanh chóng chau lại. Thân hình cao lớn trong bộ vest đen đứng dậy, theo phép lịch sự đưa tay. Đôi môi mỏng cười như không cười, hoàn toàn khiến người đối diện không biết tâm trạng thực sự của Lâm Đạt là thế nào.
– Tiểu thư Hoài Phương, mời em ngồi. Rất vui vì em nhận lời!
Vệ sĩ của Đạt cung kính kéo ghế cho tôi, để tôi ngồi đối diện chủ nhân bọn họ. Đám vệ sĩ của Đạt và Phương đứng thành hai hàng ở hai bên cửa chính, tay chắp trước bụng, hết sức phô trương.
Đạt rót rượu, chỉ một động tác nhỏ cũng ưu nhã vô cùng. Tôi cam đoan đàn bà theo đuổi anh ta không dưới một tá, còn số cô gái thương thầm nhớ trộm anh ta ít nhất phải một ngàn!
– Mời tiểu thư!
– Cảm ơn.
Đưa ly rượu lên môi, ngay lập tức tôi nhăn mặt, nhổ hết vào khăn giấy, ho lên một tràng. Đạt cau mày, có chút lo lắng hỏi:
– Em không uống được rượu vang?
Tôi xua tay:
– Không phải… Rượu này chắc chắn là dưới một trăm tuổi. Rượu dưới một trăm tuổi em không uống được!
Vâng, vừa phải khó ưa, vừa phải giữ thể diện! Có đề bài nào khó hơn nữa được không?
Đạt nhíu nhíu mày, gõ gõ vào chai rượu chạm khắc tinh xảo:
– Không đúng. Rượu này có tuổi thọ 150 năm.
Má ơi, có thể có rượu khủng đến vậy! Và anh ta vừa rót cho tôi thứ rượu đó sao? Hai má nóng ran, tôi đành đánh trống lảng:
– Ờ… rượu trên 140 năm thì em cũng không uống được.
Từng món ăn vô cùng hấp dẫn lần lượt được mang ra bàn. Vừa ăn tôi vừa giữ phong cách chê bai “tinh tế”. Mẹ ơi, toàn cua hoàng đế, tôm hùm gỡ thịt do đầu bếp thượng thừa chế biến mà tôi ăn đến đâu nhăn mặt đến đấy. Đôi ba câu chuyện tôi còn ẩn ý sau này lấy chồng, nhất định tôi sẽ không bao giờ nấu cho chồng ăn, tôi ghét bếp núc, cũng không muốn sinh con. Đạt dần trở nên đăm chiêu nhìn tôi.
– Dạo này bác Vĩnh còn hay đánh cờ không Phương?
“Bác Vĩnh”… đại gia Trần Vĩnh, cha của Hoài Phương. Đạt biết về ông ta, chỉ có điều không biết về con gái ông ta.
Suy nghĩ vài giây, tôi mỉm cười đáp:
– Ba em vẫn duy trì phong độ anh à.
Đạt không hỏi tôi thêm câu nào về gia đình Phương nữa, dù tôi đã được bà Mai dặn dò những gì quan trọng nhất. Tôi nín thở chờ đợi rồi khẽ thở phào.
Bữa ăn mệt lử cuối cùng cũng kết thúc bằng một tách trà ấm.
Đưa tôi ra xe, Lâm Đạt lịch sự mở cửa sau giúp tôi, đứng đó một lúc rồi mới trở lại nhà hàng. Con người anh ta… quả thực quá sức chu toàn, không thể chê được một điểm nào. Hoàn hảo, 100 điểm, ít nhất là ở vẻ bề ngoài, còn sâu bên trong, không hiểu sao tôi cứ không rét mà run. Ánh mắt anh ta nhìn tôi hết sức băng giá, hết sức lãnh đạm, dứt khoát tôi không muốn gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa!
Về phía tôi thì sao chứ? Tôi tin chẳng ai có thể yêu một đứa con gái như những gì tôi thể hiện, bao gồm cả Lâm Đạt. Ngồi ở hàng ghế sau chiếc xe tiền tỉ êm ái, tôi nhún nhún vai thoải mái, hài lòng ngả lưng.
Đêm nay có thể kê cao gối mà ngủ rồi!