Cảm giác như có rất nhiều mũi kim châm chích vào cơ thể, tôi nín lại cảm xúc khó chịu, gật nhẹ đầu với Hải. Thì ra… con nhỏ đó là Lưu Mỹ Dung, không những xinh đẹp mà còn rất giỏi, còn là sếp trực tiếp của tôi. Cảm giác trái tim đập dồn như trống trận trong lồng ngực, tôi cầm túi xách, bước lại vị trí trực máy 01. Dù sao, Hải tin tưởng giao cho tôi vị trí này, xem như anh ta vừa nể mặt Lâm Đạt, vừa coi trọng tôi.
Nghe tiếng động tôi quay ra, người vừa ngồi vào bàn làm việc cách tôi chỉ hai bước chân, tầm nhìn kẻ đó chiếu về tôi hằn học, không ai khác chính là Lưu Mỹ Dung. Cô ta đanh mặt nhìn tôi, lạnh giọng hỏi:
– Máy 01, cô là ai?
Cuộc gặp ở thang máy chắc hẳn cô ta biết tôi là ai, nhưng cơn ấm ức khiến cô ta thẳng thắn tuyên chiến với tôi. Trên hết, cô ta đang ở một vị trí cao hơn tôi.
Hải ngồi cách đó không xa, anh ta lên tiếng trước:
– Cô ấy là Quyên, nhân viên cũ của Mạnh Phát, mới quay lại tổng công ty sau thời gian nghỉ. Anh xếp cô ấy ở vị trí máy 01 vì cô ấy nhanh nhẹn, làm được việc, ngoại ngữ tốt.
– Em hỏi cô ấy chứ có hỏi anh đâu! Cô kia, cô đứng dậy, giới thiệu bản thân cho tôi và mọi người biết đi chứ, cứ im im làm việc thế là không được!
Mỹ Dung nheo nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt khó chịu không che giấu, đanh giọng ép buộc. Bực thật sự, tự nhiên lại thành kẻ dưới của cô ta!
Cô ta nói thế không phải là không có lý. Tôi gật đầu, đứng dậy, thái độ bình thản giới thiệu bản thân với gần ba mươi người có mặt trong phòng:
– Chào các anh chị, em là Lê Ngọc Quyên, từ hôm nay em là nhân viên của phòng trực điện thoại chúng ta, rất mong được các anh chị giúp đỡ!
Trừ một vài người mới, những người còn lại đều đã biết tôi. Một năm trôi qua, không có nhiều thay đổi với phòng làm việc này. Những cái bĩu môi cùng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn ghen tuông chiếu về tôi, nhìn qua đã cảm thấy muốn bỏ chạy, nhưng đương nhiên, tôi đã xác định trở lại thì cũng không ngại những điều này. Không chỉ ở phòng làm việc này, việc buôn dưa lê của đàn bà con gái là xuyên biên giới, thêm nữa báo giới rầm rộ thời điểm đó, dù tôi có trở lại làm ở bất cứ vị trí nào trong Mạnh Phát thì người ở nơi đây cũng sẽ dành ánh mắt đó, thái độ đó cho tôi.
Mỹ Dung đã sớm hiểu vấn đề khi biết tôi là vợ Lâm Đạt, thế nên cô ta cố tình bắt tôi phải chịu hành hình sau những gì tôi làm. Chỉ là, cô ta không biết, tôi có khả năng chống chịu thế nào. Địa ngục tôi còn dám lao đầu tìm lối thoát, cái chết cũng đã đối diện không chỉ một lần, thì mấy thứ này, chỉ là muỗi!
Xong phần giới thiệu mà tôi cảm thấy mình nên làm, tôi ngồi xuống, định tiếp tục công việc. Có điều, bỏ qua cho tôi như vậy có vẻ đơn giản quá thì phải, hai mắt sắc lẹm, Mỹ Dung à lên một tiếng, cao giọng:
– Tôi đã ngờ ngợ cô Quyên là ai, hóa ra là phu nhân nổi tiếng của phó tổng Lâm Đạt. Tôi đã nghe về cô rồi, vậy nhân đây tôi cũng xin nói luôn: trong nơi làm việc văn minh này, tuyệt đối không được có chuyện lừa lọc dối trá hay làm trò mèo trò chuột quyến rũ lừa phỉnh ai, đừng có ngựa quen đường cũ, cô nghe rõ chưa?
Khốn kiếp thật! Cô ta cố tình làm nhục tôi thêm. Được, cái này người ta gọi là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”!
Những ánh mắt khinh bỉ, những tiếng xì xào bàn tán, cả những nụ cười đểu thỏa mãn chiếu về tôi, như thể bọn họ chỉ chờ dịp thuận nước đẩy thuyền này để hả hê.
Tôi quay sang Mỹ Dung, trừng mắt:
– Nếu chị đã biết chồng tôi là ai, vậy chị hãy lặp lại lời dặn dò tôi trước chồng tôi, không sai một câu, được chứ? Anh ấy sẽ xuống đây ngay bây giờ để nghe chị dặn dò tôi!
Tôi chỉ có lá chắn duy nhất là Lâm Đạt, trên tất cả, muốn được yên thân, tôi buộc lòng phải sử dụng lá chắn này. Lúc này vị thế của tôi còn cao hơn ngày trước, vì tôi được anh yêu thương, không phải chỉ là lớp vỏ hôn nhân ngày nào. Tôi cực kỳ ghét những rắc rối cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc, nếu cả ngày cứ tức tối bực mình vì kẻ khác thì chẳng hiểu còn làm được trò trống gì?
Khuôn mặt Mỹ Dung lập tức chuyển màu tái nhợt, cô ta lúng túng, đôi môi mấp máy khi tôi cầm điện thoại tìm số Lâm Đạt. Hôm nay, không làm cho cô ta biết tôi là ai thì tôi không còn là Lê Ngọc Quyên nữa!
– Alo, anh Đạt ạ?
– Dừng… Tôi bảo cô dừng!
Dung giật điện thoại khỏi tay tôi. Tôi hừ một tiếng nhìn thái độ hốt hoảng của cô ta. Muốn làm nhục tôi mà không chịu nhớ tôi là ai, cô ta quá dở rồi!
Khuôn mặt chuyển sang màu đỏ tía, cô ta ném điện thoại đã ngắt máy lên bàn trả tôi, quát to:
– Cô làm cái gì thế? Chuyện tôi dạy nhân viên của tôi, tại sao cô lại đi mách lẻo sếp hả?
– Chị dạy nhân viên sao? Chị nói những lời tử tế để ai cũng phục chị hay nói những lời khốn nạn nên không dám lặp lại với người có quyền hạn hơn chị?
Nghe tiếng động tôi quay ra, người vừa ngồi vào bàn làm việc cách tôi chỉ hai bước chân, tầm nhìn kẻ đó chiếu về tôi hằn học, không ai khác chính là Lưu Mỹ Dung. Cô ta đanh mặt nhìn tôi, lạnh giọng hỏi:
– Máy 01, cô là ai?
Cuộc gặp ở thang máy chắc hẳn cô ta biết tôi là ai, nhưng cơn ấm ức khiến cô ta thẳng thắn tuyên chiến với tôi. Trên hết, cô ta đang ở một vị trí cao hơn tôi.
Hải ngồi cách đó không xa, anh ta lên tiếng trước:
– Cô ấy là Quyên, nhân viên cũ của Mạnh Phát, mới quay lại tổng công ty sau thời gian nghỉ. Anh xếp cô ấy ở vị trí máy 01 vì cô ấy nhanh nhẹn, làm được việc, ngoại ngữ tốt.
– Em hỏi cô ấy chứ có hỏi anh đâu! Cô kia, cô đứng dậy, giới thiệu bản thân cho tôi và mọi người biết đi chứ, cứ im im làm việc thế là không được!
Mỹ Dung nheo nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt khó chịu không che giấu, đanh giọng ép buộc. Bực thật sự, tự nhiên lại thành kẻ dưới của cô ta!
Cô ta nói thế không phải là không có lý. Tôi gật đầu, đứng dậy, thái độ bình thản giới thiệu bản thân với gần ba mươi người có mặt trong phòng:
– Chào các anh chị, em là Lê Ngọc Quyên, từ hôm nay em là nhân viên của phòng trực điện thoại chúng ta, rất mong được các anh chị giúp đỡ!
Trừ một vài người mới, những người còn lại đều đã biết tôi. Một năm trôi qua, không có nhiều thay đổi với phòng làm việc này. Những cái bĩu môi cùng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn ghen tuông chiếu về tôi, nhìn qua đã cảm thấy muốn bỏ chạy, nhưng đương nhiên, tôi đã xác định trở lại thì cũng không ngại những điều này. Không chỉ ở phòng làm việc này, việc buôn dưa lê của đàn bà con gái là xuyên biên giới, thêm nữa báo giới rầm rộ thời điểm đó, dù tôi có trở lại làm ở bất cứ vị trí nào trong Mạnh Phát thì người ở nơi đây cũng sẽ dành ánh mắt đó, thái độ đó cho tôi.
Mỹ Dung đã sớm hiểu vấn đề khi biết tôi là vợ Lâm Đạt, thế nên cô ta cố tình bắt tôi phải chịu hành hình sau những gì tôi làm. Chỉ là, cô ta không biết, tôi có khả năng chống chịu thế nào. Địa ngục tôi còn dám lao đầu tìm lối thoát, cái chết cũng đã đối diện không chỉ một lần, thì mấy thứ này, chỉ là muỗi!
Xong phần giới thiệu mà tôi cảm thấy mình nên làm, tôi ngồi xuống, định tiếp tục công việc. Có điều, bỏ qua cho tôi như vậy có vẻ đơn giản quá thì phải, hai mắt sắc lẹm, Mỹ Dung à lên một tiếng, cao giọng:
– Tôi đã ngờ ngợ cô Quyên là ai, hóa ra là phu nhân nổi tiếng của phó tổng Lâm Đạt. Tôi đã nghe về cô rồi, vậy nhân đây tôi cũng xin nói luôn: trong nơi làm việc văn minh này, tuyệt đối không được có chuyện lừa lọc dối trá hay làm trò mèo trò chuột quyến rũ lừa phỉnh ai, đừng có ngựa quen đường cũ, cô nghe rõ chưa?
Khốn kiếp thật! Cô ta cố tình làm nhục tôi thêm. Được, cái này người ta gọi là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”!
Những ánh mắt khinh bỉ, những tiếng xì xào bàn tán, cả những nụ cười đểu thỏa mãn chiếu về tôi, như thể bọn họ chỉ chờ dịp thuận nước đẩy thuyền này để hả hê.
Tôi quay sang Mỹ Dung, trừng mắt:
– Nếu chị đã biết chồng tôi là ai, vậy chị hãy lặp lại lời dặn dò tôi trước chồng tôi, không sai một câu, được chứ? Anh ấy sẽ xuống đây ngay bây giờ để nghe chị dặn dò tôi!
Tôi chỉ có lá chắn duy nhất là Lâm Đạt, trên tất cả, muốn được yên thân, tôi buộc lòng phải sử dụng lá chắn này. Lúc này vị thế của tôi còn cao hơn ngày trước, vì tôi được anh yêu thương, không phải chỉ là lớp vỏ hôn nhân ngày nào. Tôi cực kỳ ghét những rắc rối cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc, nếu cả ngày cứ tức tối bực mình vì kẻ khác thì chẳng hiểu còn làm được trò trống gì?
Khuôn mặt Mỹ Dung lập tức chuyển màu tái nhợt, cô ta lúng túng, đôi môi mấp máy khi tôi cầm điện thoại tìm số Lâm Đạt. Hôm nay, không làm cho cô ta biết tôi là ai thì tôi không còn là Lê Ngọc Quyên nữa!
– Alo, anh Đạt ạ?
– Dừng… Tôi bảo cô dừng!
Dung giật điện thoại khỏi tay tôi. Tôi hừ một tiếng nhìn thái độ hốt hoảng của cô ta. Muốn làm nhục tôi mà không chịu nhớ tôi là ai, cô ta quá dở rồi!
Khuôn mặt chuyển sang màu đỏ tía, cô ta ném điện thoại đã ngắt máy lên bàn trả tôi, quát to:
– Cô làm cái gì thế? Chuyện tôi dạy nhân viên của tôi, tại sao cô lại đi mách lẻo sếp hả?
– Chị dạy nhân viên sao? Chị nói những lời tử tế để ai cũng phục chị hay nói những lời khốn nạn nên không dám lặp lại với người có quyền hạn hơn chị?