Ba bốn thị vệ cùng nhau lặn sâu xuống đấy, nhấc vật kia lên bờ. Thứ này vô cùng kinh tởm, tứ chi bị cột bốn tảng đá to nên không tài nào nổi lên được. Đó là một thi thể cung nữ, xác chết đã bị phân hủy đến mức không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu. Ba thi vệ cùng nhau khiêng cái xác kia lên bờ, sen trên hồ vẫn tỏa hương hòa với mùi hôi tanh của xác người, càng làm cho không khí vừa buồn nôn vừa ghê rợn.
Thạch Tu quan sát rồi ghi chép lại những chuẩn đoán ban đầu từ ngỗ tác, xác định xác kia là nữ, tứ chi bị dìm đá, có dấu hiệu bị ngạt nước mà chết. Dựa trên tình hình và phân tích của ngỗ tác. Cung nữ vô danh này bị người khác hại chết.
Bản ghi chép được đưa đến tay Bắc Hải ngay.
Hoàng thượng đọc qua xong thì giao lại cho Vương gia.
Thái hậu ngồi bên cạnh không thể giấu được nỗi ngạc nhiên.
Dưới đáy hồ quả thật có vật thể lạ, thậm chí đó còn là một thi thể người. Chuyện này càng chứng minh cho lời đồn đại ma quỷ ở hồ Hương Liên là có thật. Vậy những gì Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên nhìn thấy không phải là vô căn cứ. Bà trước giờ không tin quỷ thần, nhưng chuyện ghê rợn này khiến bà lung lay đôi chút.
"Chuyện này không được để lộ ra ngoài, tránh gây náo loạn cung nhân. Lệnh cho những người có mặt hôm nay, nếu dám hé miệng ta nói ra nửa lời, giết không tha! Điều tra thân phận cái xác kia cho trẫm." Bắc Hải lên tiếng. Hắn cũng không tin chuyện quỷ thần, nhưng cả hành cung này không phải ai cũng như hắn. Chuyện này đồn thổi ra ngoài biến thành tam sao thất bản, gây ra thêm nhiều điều tiếng không hay, náo loạn hành cung.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi càng tái xanh thêm. Ánh mắt không giấu được nỗi sợ hãi, cả người run lên.
Trái lại với tâm trạng thất thường của Hoàng đế bệ hạ. Vương gia chỉ lẳng lặng nhìn bộ dạng run rẩy cua Cố Tử Yên. Trong lòng y thầm nghĩ, Yên Yên cũng biết sợ ma ư? Y tưởng ma kia vừa kéo Châu Ân Hoan xuống, nhỏ đã lấy mái chèo nện ngay lên đầu ma quỷ kia rồi...
"Sắp đến sinh thần Ngũ công chúa, hành cung lại có quỷ khí nặng nề như thế. Ai gia cảm thấy không yên lòng, ai gia sẽ mời các đại sư đến lập đàn cầu an, cầu phúc cho các con." Thái hậu từ tốn lên tiếng, sắc mặt bà vẫn không đổi, giọng nói đều đều.
Cầu hình an, cầu phúc chỉ là một cái cớ để mời đại sư đến lập đàn mà thôi. Thật ra bà muốn thanh tẩy đi oán khí của ma quỷ càn quấy. Sinh thần Ngũ công chúa chỉ còn vài ngày, bà không muốn phúc khí của nàng ấy bị ảnh hưởng.
Nghĩ ngợi xong bà tiếp tục nói.
"Châu Ân Hoan vô tình ngã xuống nước, nếm trải một phen kinh sợ, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Nàng nghe lời Thái hậu nói, vội vàng hành lễ tạ ơn. A Tố nhanh chóng đến dìu nàng dậy, đỡ nàng đi ra ngoài. Cố Tử Yên rục rịch muốn đi theo, dù sao mục đích đã thành, nhỏ ở đây càng cảm thấy ngột ngạt. Cố Tử Yên toan mở miệng xin lui, nhưng bệ hạ lại lên tiếng trước.
"Nhi thần cáo lui." Hoàng đế bệ hạ đứng dậy, cáo lui với Thái hậu. Không đợi nhận lễ cung tiễn từ Vương gia và Cố Tử Yên, hắn đa nhanh chân bước ra ngoài.
Thái hậu nhận ra đứa con lúc nào cũng uể oải bất cần đời của mình có điểm khác lạ. Bà nhoẻn miệng cười tươi. Xem ra hỷ không tới thì thôi, nếu tới phải tới cùng một lúc rồi. Bà hướng mắt về Cố Tử Yên vẫn còn rụt rè đứng giữa điện, còn Viễn nhi lại nhìn chằm chằm Cố Tử Yên. Bà lắc đầu cười.
"Vương phi hôm nay cũng kinh hãi không kém Châu tiểu thư, con cũng nên hỏi han nàng đôi câu chứ."
Thái hậu biết tính tình Bắc Viễn rất dễ ngượng ngùng, bà có mặt ở đây chỉ thêm cản trở đôi phu thê chưa bái đường này. Bà cười tủm tỉm, lệnh cho A Tịch dìu mình về. Để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Bóng dáng Thái hậu khuất khỏi cổng điện, Cố Tử Yên đứng dậy toan chạy đi tìm Châu Ân Hoan ngay. Song, nhỏ chưa kịp chạy bước nào. Một câu nói khiến nhỏ cắt đứt suy nghĩ đi tìm nàng.
"Nàng tìm không ra Châu tiểu thư đâu." Vương gia chậm rãi nói.
Cố Tử Yên quay phắt lại nhìn y, nhỏ nhíu mày: "Tại sao chứ?"
"Châu tiểu thư vừa được lui xuống, bệ hạ cũng cáo lui theo đấy thôi. Ta đoán lần này Châu tiểu thư tiêu rồi." Bắc Viễn đáp, tính cách của hoàng huynh y nắm trong lòng bàn tay. Hôm nay Hoàng thượng không có bộ dạng uể oải như mọi khi, thay vào đó là một sự nghiêm túc bất thường. Khả năng cao là đang tức giận. Châu Ân Hoan vừa đi, huynh ấy cũng đi. Như vậy chỉ có thể là đi kiếm người ta thôi.
Cố Tử Yên càng lo lắng hơn, hôm nay Hoàng thượng biểu hiện rất khác thường. Người ta vẫn thường nói lòng quân khó dò, không biết Hoan Hoan nhà nhỏ đã chọc trúng chỗ nào mà tên Hoàng đế cáu giận như thế. Trong lòng nhỏ càng lo thêm gấp bội.
"Phải làm sao bây giờ? Bệ hạ tính làm gì Hoan Hoan của ta! Nếu Hoan Hoan có chuyện ta liều mạng luôn đấy."
Trông thấy bộ dạng như mèo xù lông của Cố Tử Yên khiến y cảm thấy buồn cười, câu hỏi trong đầu lúc nãy vẫn chưa tiêu tan đi.
"Sao vừa nãy nàng không liều mạng với con ma ấy? Lấy mái chèo đập vào đầu nó chẳng hạn?"
Mặt mũi Cố Tử Yên tối sầm, nhỏ nghiến răng ken két: "Ta tin rằng, con ma kia mà thấy ngày nó sẽ chạy tứ phương tám hướng đấy. Hoặc là hồn phi phách tán ngay tại chỗ!"
Châu Ân Hoan lúc này.
A Tố vừa dìu nàng đi được một đoạn, từ xa bóng dáng cao lớn lù lù xuất hiện. Cô nhận ra người này, có đánh chết cũng phải nhận ra được người này. A Tố xanh mặt, ngước mắt lên nhìn Châu Ân Hoan.
"Tiểu... tiểu... thư..." A Tố lắp bắp.
"Hở? Ngươi nói cái gì mà lắp bắp thế... á... á..."
Nàng còn chưa nói dứt câu với A Tố, cả người bị nhấc bổng lên khiến nàng phải hét oai oái lên.
Hoàng đế bệ hạ mặt mũi đen sì sì, vẻ mặt như hung thần ác sát chuẩn bị chém đầu người khác đến nơi. A Tố trông thấy phải khiếp sợ vội quỳ xuống hành lễ, cô không dám ngước lên nhìn Hoàng thượng.
Tay Bắc Hải một bên buông thõng, tay còn lại cố định Châu Ân Hoan trên vai, vô liêm sỉ hơn là tay hắn đặt lên mông nàng, là mông đó! Đầu nàng bị chổng ngược xuống, mặt dán vào lưng hắn. Vừa ngượng ngùng vừa ngạc nhiên, nàng ra sức vẫy vùng. Miệng không ngừng gào lên: "Bệ hạ bỏ ta xuống! Mau thả ta xuống!"
Bắc Hải không để lời nàng vào tai, không nói không rành. Hắn hùng hổ vác người đi, bỏ lại A Tố vừa ngơ ngác vừa khó hiểu. Đây là phong cách cướp người dứt khoác nhất mà cô từng thấy.
"Hoàng thượng! Người thả ta xuống!" Nàng vẫn cố vùng vẫy trên vai hắn, nhưng không sao thoát được. Châu Ân Hoan càng vùng vẫy, tay Bắc Hải càng siết chặt hơn.
"A Hải!" Hắn gằn giọng, càng lúc càng cáu giận thêm.
Hoan Hoan không thèm gọi hắn là A Hải nữa, lúc nào cũng bệ hạ với Hoàng thượng thôi. Nghe quá cung kính và xa cách. Hắn không thích.
"A... A Hải... thả ta xuống!" Châu Ân Hoan vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ hắn lại cáu chuyện nàng gọi hắn là Hoàng thượng sáng nay. Nhưng trước mặt Thái hậu và Vương gia, nàng làm có có thể gọi hắn thân mật như thế được.
Nghe được tiếng "A Hải" từ miệng Châu Ân Hoan, hắn mới chịu thả lỏng tay một chút. Bắc Hải cao lớn, chân dài, hắn sải mấy bước đã về tới Sùng Đức Điện. Cung nhân trông thấy Hoàng thượng mặt mũi hầm hầm, trên vai còn vác thêm nữ tử nữa. Bọn họ cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn. Hoàng thượng... thị tẩm giữa ban ngày ư?
Đừng nói là cung nhân, ngay cả nàng còn sợ chết khiếp.
Hắn quả thật vác nàng lên giường!
"A Hải... chàng... tính làm gì?"
Thú thật mặt mày nàng lúc nàng còn xanh hơn lúc giả vờ nhìn thấy ma nữa kìa.
Bắc Hải không đáp, hắn bước ra ngoài lệnh cho cung nữ lui hết ra ngoài kèm theo làm việc gì đó mà nàng không nghe rõ. Lúc Bắc Hải quay trở lại, sắc mặt tối đen của hắn vẫn không thuyên giảm chút nào.
"Nàng muốn chọc tức ta đúng không?" Bắc Hải gằn giọng, đôi mắt nhìn nàng càng trở nên sắc lạnh.
Châu Ân Hoan đánh hơi được mùi nguy hiểm, nàng nuốt nước bọt.
"Ta... ta có làm gì chàng đâu..."
Nàng chọc giận hắn chỗ nào chứ! Mấy ngày nay nàng chỉ chú tâm luyện tập tiết mục, bàn mưu tính kế trả thù, không có việc quan trọng cũng không rời khỏi điện. Càng không gặp được hắn. Nàng thật sự không biết mình chọc trúng chỗ nào khiến hắn giận như thế.
"Hồ Hương Liên tuy nhỏ nhưng sâu, chỉ có nàng và Cố Tử Yên chèo ra đó, nàng có biết là nguy hiểm lắm không? Cung nhân không thiếu, tại sao không sai bảo họ chèo?"
Giọng điệu Bắc Hải như chất vấn tù nhân, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi người nàng dù chỉ một chút. Trong lời hắn nói, nàng cảm nhận được lần này Bắc Hải rất giận.
Mồ hôi trên trán nàng túa ra, hạt nào cũng to như hạt đậu. Chuyện ngày hôm nay là do nàng cố tình ngã xuống. Song, Bắc Hải không biết kế hoạch của nàng, chuyện nàng rơi xuống nước là chuyện chấn động đối với Bắc Hải khiến hắn lo đến phát điên lên được.
Châu Ân Hoan rụt rè ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt long lanh như một đứa trẻ, nàng khẽ nói: "Ta... ta muốn chèo ra tự tay hái sen cho Thái hậu..."
Lần này chiêu ánh mắt long lanh của nàng đã trở nên vô dụng, đôi mày hắn vẫn nhíu chặt. Sự tức giận không hề giảm xuống.
"Nếu nàng muốn tự chèo như thế, ít nhất cũng phải cho cung nữ đi theo chứ? Nàng không sợ chết đúng không?"
"Chàng yên tâm đi, ta không sợ, ta không chết được đâu." Nàng vội vàng đáp lời hắn, giọng điệu chắc nịnh như khẳng định sự an toàn của mình hòng trấn an hắn. Châu Ân Hoan tự mình tính toán rất kỹ, nàng không thể bản thân mình xảy ta bất trắc.
Nhưng đáp lại sự khẳng định của nàng lại là một câu nói rất nhẹ, rất nhỏ và pha lẫn một chút... đau lòng.
"Nhưng ta sợ."
"Hoan Hoan, ta rất sợ."