Nàng rùng mình một cái rồi giả lả chạy đến bên cạnh nhỏ.
"Cố tỷ tỷ tỉnh lại rồi ư? Thái y của Vương gia thật là lợi hại."
Cố Tử Yên nheo mắt nhìn nàng một lượt, nhỏ nói: "Ta nghĩ nếu mà ngươi có cái đuôi chắc cũng vẫy được mấy chục cái rồi."
Nàng dắt nhỏ vô trong, ân cần hỏi: "Có bị ấn nhân trung hay là châm cứu không?"
Cố Tử Yên lườm nàng một cái không thèm trả lời.
A Tố từ mọi nơi trong hành cung quay về, dâng cho nàng một tờ giấy dài, trên đó ghi chi chít tên họ và hoàn cảnh từng người, còn có cả địa chỉ.
"Nô tì đã chọn qua, đây là những người lai lịch trong sạch, hoàn cảnh thảm thương có thể dùng." A Tố nói.
Nàng nhìn qua một lượt những cái tên cũng hoàn cảnh của họ, người nào cũng là nghịch cảnh, người thì thiếu nợ ngập đầu, người thì phụ mẫu bệnh nặng, người thì bệnh tật không dứt. Kết quả này rất vừa ý nàng, muốn có người tốt để dùng đương nhiên phải cho họ lợi ích trước để họ nợ một cái ân tình thì mọi chuyện dễ nói hơn rất nhiều. Than ấm trong mùa đông, ra tay cứu giúp lúc khó khăn nhất chính là điểm mấu chốt lấy được lòng trung thành.
Nàng đưa tờ giấy cho A Tố.
"Ngươi gửi cái này đến phụ thân ta, nhờ cha chiếu cố từng người bọn họ."
"Cũng đừng quên nhắc nhở bọn họ, sau khi nhận ân tình hãy nhớ chủ tử của bọn họ là ai." Cố Tử Yên lúc này mới lên tiếng.
A Tố dạ vâng một lát rồi xoay người làm việc ngay.
"Ân Hoan, tất cả cung nhân trong cái sớ đó rất nhiều, có phải chúng ta cần nhiều người quá rồi không?" Nhỏ hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi nàng.
Nàng lắc đầu đáp lời nhỏ: "Không nhiều, chúng ta không chỉ dùng người để lấy tin mà còn dùng để tung tin nữa, người càng nhiều thông tin lan càng rộng, biến thể càng ly kỳ."
Nhỏ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi moi trong tay áo ra một tấm lệnh bài đẩy về phía nàng.
"Ân công cho ngươi kim bài miễn tử hả?" Châu Ân Hoan nhìn nhìn cái lệnh bài kia.
Cố Tử Yên xùy một tiếng.
"Dễ ăn của ngoại lắm! Cái lệnh bài kia có thể dùng để xuất thành một lần, hiệu lực trong vòng ba ngày." Nhỏ nói.
Châu Ân Hoan ồ lên một tiếng, trong bụng nàng nghĩ cái kế hoạch lúc sáng bàn với Trình Hải nếu đổi địa điểm thực hiện thì càng tuyệt.
Nàng cầm lệnh bài khắc chữ Vinh lên ngắm nghía một lát rồi đặt xuống.
"Ngươi định khi nào xuất thành?" Nàng hỏi.
Cố Tử Yên cắn một cái bánh điểm tâm, miệng nhỏ nhai nhồm nhoàm, tay chóng lên má.
"Ta tính xong xuôi hết rồi, sáng mai chúng ta đi ở bên ngoài cả một ngày đến tối mới về."
Thời gian cả một ngày ở bên ngoài khá dài, trong lòng nàng có chút lo lắng: "Tú nữ xuất cung là chuyện không hay, Vương gia đảm bảo sao?"
Nghe nàng nhắc tới Vương gia nhỏ mới nghĩ tới người này, y đã đưa lệnh bài cho nhỏ thì xem như là bảo đảm cho nhỏ rồi, nhỏ không tin là y làm việc mà không tính đường lui. Chuyện thi thố hay gặp mặt hoàng thượng cũng chưa có động tĩnh gì, lúc này tú nữ không phải là tâm điểm, hai vị tú nữ một ngày ở trong điện dưỡng bệnh cũng chẳng có mấy người quan tâm.
"Ta nghĩ là hắn đảm bảo, có bất trắc gì cứ đổ tội cho tên đáng ghét đó đi." Cố Tử Yên trả lời một câu rất vô lương tâm.
"..."
Nửa đêm canh ba.
Châu Ân Hoan đang ngủ say như chết thì bị Cố Tử Yên kéo dậy cho bằng được.
"Hoan Hoan à, chúng ta đi dạo vườn Ngọc Uyển đi." Cố Tử Yên kéo kéo tay nàng.
Châu Ân Hoan tức tối nghiến răng nghiến lợi càm ràm:"Ta đá chết đồ khốn kiếp nhà ngươi! Nửa đêm đi dạo ngươi muốn dạo quỷ môn quan à?"
"Ây da, Châu muội muội, hai chúng ta là tỷ muội tốt, ta đi dạo tất nhiên phải có ngươi đi theo, đó chính là nghĩa tình." Nhỏ vừa nói vừa cười hề hề.
Nàng bực dọc ngồi bật dậy, chỉ tay vào mặt của nhỏ gào lên: "Chứ không phải là ngươi nôn nóng ngày mai được đi chơi mà ngủ không được à? Không phải ngươi sợ ma sợ quỷ nên không dám đi một mình à? Ta nói ngươi hay ngươi chính là ma quỷ đấy! Ngươi còn sợ đồng loại cơ à?"
Cố Tử Yên bỏ ngoài tai mấy lời mắng nhiếc của nàng, nhỏ híp mắt cười nói: "Tỉnh ngủ rồi sao? Chúng ta đi dạo thôi."
"..."
Châu Ân Hoan cũng hết cách đành lết xuống giường hậm hực đi theo nhỏ.
Cả hai người ngáp ngắn ngáp dài lay lắt đi đến vườn Ngọc Uyển, tuy là ban đêm đèn trong hành cung được thấp vô số đèn đóm nhưng mà cái vườn hoa chết tiệt kia mấy ngọn đèn kia số lượng giảm đáng kể, hầu như ánh sáng ở đây là do ánh trăng rọi vào. Cảnh vật trong vườn mờ mờ ảo ảo, không khí thì lạnh băng băng.
Châu Ân Hoan vừa đi vừa ngủ gục, nàng cảm nhận được độ lạnh mà giật mình tỉnh giấc.
"Ôi ôi! Ta xuyên tới tầng địa ngục nào rồi?"
Cố Tử Yên vỗ lưng nàng một cái đau điếng.
"Ngươi tỉnh lại cho ta! Nhìn xem đi dạo như thế này có phải là mới lạ lắm không?"
Nàng trừng mắt nhìn nhỏ như hận không thể gõ vào cái bẹ sườn của nhỏ lập tức.
Châu Ân Hoan ú ớ, nàng toan miệng mắng Cố Tử Yên mấy cái bỗng có tiếng động lạ lẫm khiến nàng im bặt.
"Ưm... a... a..." Tiếng kêu mị hoặc của ai đó phát ra the thé.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên trố mắt nhìn nhau.
"Hoan Hoan, ngươi có nghe tiếng... tiếng con gì kêu không?" Cố Tử Yên hoang mang hỏi nàng.
Châu Ân Hoan không đáp, nàng kéo tay của nhỏ chầm chậm lén lút đến gần nơi phát ra tiếng kêu kia.
"Hoàng... thượng... chậm đã... nô tì... nô tì... a..."
Đó chính là tiếng kêu khi nữ nhân hoan ái, vừa mị hoặc vừa kích thích pha lẫn một chút câu dẫn.
Nửa đêm nửa hôm, vườn Ngọc Uyển lại thanh vắng, chỗ mờ chỗ ảo chỉ có ánh trăng soi sáng. Nữ tử kia mặc y phục cung nữ, trời khá tối nên nàng nhìn không rõ được gương mặt. Cô ta nằm ngửa dưới mặt đất, cả người không dính một mảnh vải, những chỗ nên cong thì rất cong, những chỗ nên phẳng thì phẳng băng, phải nói là thân hình khá chuẩn.
Còn người cùng cô ta đẩy đưa thì sao?
Nam tử này được ánh trăng chiếu sáng thấy rõ từng đường từng nét trên gương mặt, đường nét rõ ràng trông dễ nhìn, khí chất lúc này không nên đề cập tới, mặt trắng trẻo hai bên má có chút ửng hồng hẳn là do thân mật, thân hình cường tráng, động tác thì...
Ây da, mấy cái này không dành cho trẻ em.
Không kể, không kể.
"Linh nhi ngoan, trẫm giúp nàng thoải mái." Tên kia phát ra chất giọng khàn khàn cũng mị hoặc không kém tiếng kêu kia là bao.
Châu Ân Hoan mặt mũi tỉnh bơ, nhìn chằm chằm vào cảnh xuân trước mắt, nàng đưa tay che mắt Cố Tử Yên rồi thản nhiên nói: "Yên Yên, chuyện này phi lễ chúng ta chớ nhìn."
"Ngươi nói chớ nhìn tại sao mắt ngươi sáng quắc như thế hả?" Nhỏ gạt tay nàng ra rồi lấy trong tay áo một túi gì đó nhét vào tay nàng, nói "Cắn đi, cắn đi."
Nàng nhìn cái gói mờ mờ ảo ảo trong tay, rồi nhìn nhỏ.
"Cái gì đây? Ngươi bảo ta cắn chất cấm lúc này hả? Kiểu hưởng thụ này phạm pháp đấy!"
Nhỏ nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ rồi nói: "Là hạt hướng dương, hóng chuyện phải cắn hạt mới đúng bài bản."
"..."
Nàng cũng không biết phải mô tả tình huống tối nay như thế nào.
Xa xa trong vườn hoa một đôi nam nữ diễn cảnh xuân, gần gần nơi đó có hai nữ tử cắn hạt hướng dương xem đôi kia diễn cảnh.
Khoan khoan!
Nam tử kia xưng là trẫm, cung nữ kia gọi y là hoàng thượng.
Đây là thị tẩm trong truyền thuyết ư?
Nàng đã đọc mấy chục quyển ngôn tình cung đình, cung đấu rồi, cũng đã xem ít nhiều bộ phim cổ trang nổi tiếng nhưng đây là lần đầu tiên thấy cảnh thị tẩm đời thật như thế này, vị hoàng thượng kia cũng quá vội vàng rồi.
"Con mẹ nó! Có phòng, có tẩm điện không vào, lăn ra đây đóng mấy cảnh bỏng mắt này, thật khó coi." Cố Tử Yên phun vỏ hạt hướng dương sang một bên, lên tiếng chỉ trích.
"Ngươi ngây ngô quá, ngươi nhìn xem chỗ hoang vắng, gió mát trăng thanh, mờ ảo. Đây chính là tình thú đó, cảm giác kích thích phải hơn hẳn lúc trong tẩm điện rồi." Nàng cắn hạt hướng dương rồi giải thích cho nhỏ hiểu, nàng lại nói "Ngươi xem tư thế này đã một khắc rồi, chán chết đi được."
"Ta sang bên đó bảo hai người họ đổi kiểu." Châu Ân Hoan thản nhiên nói, nàng còn xắn tay áo chuẩn bị rẽ lá nhảy ra.
"..."
Cố Tử Yên cảm thấy Châu Ân Hoan nhất định sẽ nhảy ra thật, nhỏ vội vàng kéo tay nàng bỏ đi. Nếu nàng thật sự nhảy ra đó khuyên bọn họ đổi tư thế, thì thật sự bọn họ sẽ đổi.
Đổi từ tư thế hoan ái thành tư thế quăng lệnh bài xuống đất, hô to một tiếng: "Chém đầu!"