• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đầu gối quỳ có đau không?" Hắn hỏi nàng.

Châu Ân Hoan vừa đuổi kịp theo Bắc Hải, nàng lắc đầu: "Đầu gối không còn đau nữa rồi."

Bắc Hải dừng bước, hắn ngoảnh đầu nhìn nàng: "Ta cần một lời giải thích về ý trung nhân của nàng."

Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn hắn, hóa ra trong lòng hắn vẫn còn vướng mắc chuyện này.

"Trước đây, ta không muốn được chọn vào vòng trong cùng lúc đó ta gặp được Quận chúa. Nghe nàng ấy thổ lộ tâm tình yêu thích bệ hạ, thế nên ta thương xót nàng ta nên đề nghị giúp nàng ta có được chàng. Lúc đó, ta tìm bừa một lý do để nàng ta tin tưởng ta thôi. Ý trung nhân gì gì đó, ta không có."

Bắc Hải nhướn mày nhìn nàng, giọng điệu không vui: "Hoan Hoan tài thế, hai tay dâng ta cho người khác cơ đấy."

Nàng tức giận huých vào tay hắn một cái, ném cho Bắc Hải cái lườm sắc lẹm.

"Không phải do Hoàng đế bệ hạ giấu diếm thần nữ mà ra sao?"

"Nói đi cũng phải nói lại, ai kia tình sâu ý đậm với bệ hạ, hôm nay còn mang bánh tự tay làm đến cho người trong mộng nữa kìa. Nếu là ta, ta không dám ăn đâu! Tình ý ngọt ngào, bổn tiểu thư sợ sâu răng!" Châu Ân Hoan khoanh tay trước ngực, ngoảnh đầu không thèm nhìn hắn.

Hoàng thượng bật cười, tâm tình trở nên vui vẻ gấp bội. Hóa ra không chỉ một mình hắn biết ghen, Hoan Hoan cũng chua ngoa không kém cạnh gì, hắn vươn tay xoa má nàng: "Xem Hoan Hoan chua ngoa chưa kìa, thật ra ta trước giờ không thích bánh ngọt."

Nói điêu!

Châu Ân Hoan nhớ trước đây Thủy Lạc từng nói, Hoàng đế bệ hạ rất thích món bánh Quế Hoa nàng ta làm, hai người còn là thanh mai trúc mã, trải qua tuổi thơ êm đềm cùng nhau, tình cảm khắng khít vô cùng.

Bây giờ Bắc Hải lại nói hắn không thích bánh ngọt, rõ ràng là có sự che giấu ở đây.

"Ai kia là thanh mai trúc mã của bệ hạ, người ta nói bệ hạ thích bánh Quế Hoa nhất, bây giờ chàng lại bảo chàng không thích bánh ngọt. Chàng định gạt ta nữa đúng không?" Châu Ân Hoan cau mày, tức giận nói.

Bàn tay nhỏ bé của nàng bị người trước mắt nắm lấy, bàn tay to lớn nắm trọn tay Châu Ân Hoan. Bắc Hải kéo nàng đi, chân hắn chậm rãi dạo bước.

Hàng cây xanh cùng với những tán lá rộng, trải dài thành hàng, bóng râm phản chiếu trên đất tạo thành những mảng to, mát rượi.



Bắc Hải cất lời: "Ta có lừa, nhưng không lừa nàng. Người bị lừa là Quận chúa."

"Người thích món bánh Quế Hoa đó là Ly Nguyệt, muội ấy thường viện cớ ta thích món bánh đó để Quận chúa làm thật nhiều mang đến cho ta. Đợi Quận chúa đi khỏi, ta thường mang phần bánh đó cho Ly Nguyệt. Trước giờ ta quả thật không thích dùng món ngọt, nàng không tin có thể tìm Vinh Vương gia hỏi y." Hắn tiếp tục nói.

Châu Ân Hoan ngẩn ngơ, hóa ra giấc mộng si mà Quận chúa ôm chỉ là một màn ảo mộng không thật. Hoàng thượng chưa từng thích bánh của nàng ta làm, thậm chí là chưa từng thích đồ ngọt. Món bánh dồn hết tâm tư vào làm hóa ra là thứ người khác không thích.

"Nếu đã không thích thì chàng không nên nhận chứ!"

Bắc Hải cười dịu dàng, hắn gật đầu: "Ừ, không nhận nữa, Nhưng đổi lại Hoan Hoan phải làm bánh cho ta."

Làm bánh cho hắn ư?

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện làm bánh, trong tiềm thức của nàng, làm bánh là một phạm trù nào mà nàng không thể với tới, nó khó nhằn.

"Để ta xem xét đã, ta không muốn bị mang danh ám sát Hoàng đế đâu."

Hắn bật cười, đã từng thấy qua món ăn mà Châu Ân Hoan nấu ở lần tranh tài thứ nhất. Bắc Hải đủ biết được tài nghệ nấu nướng của nàng đỉnh tới mức nào. Thế nên hắn cũng không gượng ép nàng làm, vừa tốt cho nàng mà càng tốt hơn cho chiếc dạ dày của hắn.

Bắc Hải đổi chủ đề: "Giữa nàng và Thủy Lạc Quận chúa có khúc mắc với nhau à?"

Hàng loạt chuyện diễn ra có liên quan đến Quận chúa từ trước đến giờ và cả chuyện cố ý hạ bệ nàng khi nãy.

Nói không có tức là nói ngoa.

"Trước là tình địch, sau là kẻ thù."

Trưa.

Bắc Hải bị hối thúc quay về Sùng Đức Điện bàn chính sự với trọng thần, hắn đành phải rời xa nàng trong luyến tiếc, hậm hực quay về cùng Nguyễn công công.

Mặt trời đã nhô cao, Châu Ân Hoan cũng phải quay về điện riêng.

Bước vào nội điện, câu đầu tiên nàng được báo là Thái hậu tiếp tục triệu Cố Tử Yên đi. Theo như nàng đoán, khả năng cao Thái hậu đã biết chuyện Vương gia qua đêm ở chỗ nhỏ.Tin tức này lan truyền nhanh thật.

"Tiểu thư về rồi, A Hồng thay nô tì điều tra một số việc trong lúc chúng ta đến vi trường, nay đã có kết quả." A Tố nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh nàng.

"A Hồng đang ở đâu?" Nàng hỏi.

"Cô ấy đang ở trong nội điện." A Tố trả lời ngay.

Nàng không đáp lời A Tố nữa, sải bước vào trong nội điện. Vừa bước vào trong đã trông thấy A Hồng đứng chờ, nàng nhớ ra cung nữ này. Đây là cung nữ được giao nhiệm vụ khóc mỗi đêm ở hồ Hương Liên, nay đã trở thành cánh tay dưới trướng A Tố.

"Tiểu thư!" A Hồng cung kính gọi.

Châu Ân Hoan gật đầu, nàng cất lời: "Phụ mẫu ở nhà đã khỏi bệnh chưa?"

"Hồi tiểu thư, nhờ ân đức của người, phụ mẫu nô tì đều đã khỏi bệnh."



A Tố dâng điểm tâm lên cho nàng dùng, Châu Ân Hoan liếc mắt nhìn đĩa bánh đặt cạnh chén trà nóng hổi.

Là bánh Quế Hoa.

Nàng không vui, tiện tay ban số điểm tâm đó cho A Hồng, hành động nhỏ nhặt càng khiến A Hồng cảm kích hơn.

"Đa tạ Châu tiểu thư!" A Hồng vui vẻ tạ ơn nàng, Châu Ân Hoan chỉ mỉm cười không đáp, A Hồng tiếp tục nói: "Thời gian qua nô tì tìm hiểu được, gã thái giám từng được Châu phủ cứu giúp đã chết bất đắc kỳ tử. Thi thể đã được an táng tại nơi thiêu xác cung nhân. Theo nô tì được biết, gã vừa quay lại hành cung đã bị kẻ khác giết chết."

Gã thái giám ở Nguyệt Lung Điện bị giết chết, đây chắc chắn là giết người bịt đầu mối rồi. Chuyện nàng cài người vào Nguyệt Lung Điện đã bị phát giác, những thông tin nàng muốn biết được hiện nay đã không còn ai có thể giải đáp cho nàng.

Châu Ân Hoan không quá ngạc nhiên, chuyện này nàng cũng đã dự liệu từ trước. Một khi rời khỏi hành cung đến vi trường, nàng không còn khả năng chở che bọn họ ở thời điểm đó, giữ được mạng gã thái giám nọ là chuyện khó có thể làm. Cũng may, nàng đã nhờ Bắc Hải làm một việc, khi chuyện đó thành công, chính miệng Ngũ công chúa phải nói cho nàng hay những thông tin mà nàng muốn.

"Còn thông tin nào nữa?"

"Hồi tiểu thư, đêm qua trong lúc bọn nô tì khóc. Nô tì trong thấy A Lâm lén lút bên bờ hồ. Trên tay ả ta còn có một giỏ giấy tiền âm phủ. Ả ta ngồi xổm bên bờ hồ đốt sạch số giấy tiền mang theo. Do trời đêm quá tối, ả ta thu dọn không sạch sẽ thế nên nô tì nhặt được một mẩu kinh phật còn sót lại." A Hồng nói xong lập tức lấy từ trong tay áo ra một mảnh kinh phật đã cháy quá nửa, hai tay dâng lên cho Châu Ân Hoan.

Nàng đón lấy mẩu kinh phật, nâng trên tay nhìn qua một lượt.

Phía sau mẩu kinh phật bị cháy quá nửa là một chữ "Lương".

Châu Ân Hoan nhếch môi cười.

Cuối cùng tâm ma cũng bị ma dọa cho sợ rồi.

Nàng bỏ mẩu kinh phật vào trong tay áo, hài lòng vừa ý nói: "A Hồng làm việc rất tốt, thưởng!"

A Tố nhanh chóng đem đến một túi bạc đưa cho A Hồng. Cô ấy dập đầu tạ ơn liên tục, dù phụ mẫu đã khỏi bệnh nhưng vẫn cần thêm bạc trang trải cuộc sống. Số bạc nàng ban chính là thứ cần thiết nhất bây giờ.

"Nô tì còn phong phanh nghe được từ phía Sùng Đức Điện, cung nhân ở đó đang truyền tai nhau chuyện Hoàng thượng sắp gả Ngũ công chúa sang Thục để hòa thân." A Hồng nói.

Ngũ công chúa đi hòa thân?

Thú vị hết sức.

Nàng muốn xem thử, công chúa này với Cố tướng quân còn có thể mặn nồng bao lâu nữa.

"Tin đã truyền đến tai ngươi, miệng cũng đã nói ra. Ta muốn tin này ngươi không chỉ nói với mình ta." Nàng nâng tách trà lên tay, dùng nắp gạt bớt phần xác trà nổi lên.

"Nô tì đã hiểu."

Chiều.

Cuối cùng, Cố Tử Yên cũng được thả về.

Châu Ân Hoan vẫn đứng ở cửa chờ nhỏ như lần trước. Sắc mặt nhỏ vẫn hồng hào, xem ra cũng không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng.



Cố Tử Yên không nói không rằng, nhỏ kéo nàng vào trong nội điện.

A Tố nhanh tay dâng trà lên.

"Thái hậu tìm ngươi làm gì thế?" Châu Ân Hoan không ngăn được tò mò.

Cố Tử Yên uống một ngụm trà giải khát xong, nhỏ đặt chén trà lên bàn rồi ngả lưng ra sau ghế, mệt mỏi nói: "Thái hậu đến hỏi chuyện ta và Vương gia."

"Chỉ có như thế thôi ư?" Nàng gặng hỏi thêm.

"Không." Cố Tử Yên lắc đầu, nhỏ lại nói: "Lần này Thái hậu giao cho ta nhiệm vụ chuẩn bị quà thưởng ban cho ba tú nữ, bà nói mỗi tú nữ vào vòng trong đều sẽ được khen thưởng."

"Đã nghĩ ra chưa?" Châu Ân Hoan tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là chưa rồi, nhưng mà Hoan Hoan à." Cố Tử Yên đột nhiên ngồi thẳng người, nhỏ nhìn nàng chằm chằm.

"Đây là cơ hội đánh gục Đồng Ninh." Cố Tử Yên nói dứt câu, nhỏ đưa mắt nhìn A Liên.


A Liên hiểu ý đóng chặt cửa lại, sau đó moi từ trong ngực áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Cô đặt hộp gỗ lên bàn bằng hai tay.


"Từ Triêu Dương Điện quay trở về đây, trên đường quay về ta gặp đại ca. Huynh ấy đưa cho ta thứ này, vật mấy ngày trước chúng ta muốn tìm." Cố Tử Yên nhìn hộp gỗ, miệng nhỏ tiếp tục nói.


"Cố tướng quân không thắc mắc tại sao ngươi lại tìm thứ này ư?" Châu Ân Hoan ngạc nhiên, tốc độ tìm đồ của Cố gia phải nói là nhanh như chớp.


Cố Tử Yên lắc đầu.


"Huynh ấy không hỏi, ta biết đại ca lúc nào cũng tin tưởng ta tuyệt đối."


Chính nhỏ cũng ngạc nhiên khi Cố Hạc Hiên biết thứ nhỏ muốn tìm không phải vật thường, vậy mà y vẫn cố gắng hết sức tìm thật nhanh cho nhỏ. Chứng tỏ, niềm tin y đặt ở Cố Tử Yên phải cao dày như núi. Có lẽ một phần vì trong lòng vẫn còn áy náy với Cố Tử Yên.


"Chuyện còn lại phải trông cậy vào ngươi rồi, Hoan Hoan."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK