Do sức khỏe Châu Ân Hoan chưa hồi phục hoàn toàn, nàng vừa về đến hành cung đã mệt lả người. Mọi kế hoạch tính toán đều phải tạm gác lại sang mấy hôm sau.
Cố Tử Yên dọn đồ sang điện nàng ở, một phút cũng không rời.
Hai ngày sau.
Hai người bọn nàng nhận được tin về Bá Nặc, hắn đang bị bắt nhốt tại một điện bỏ hoang gần bãi ngựa. Châu lão gia đã thu xếp ổn thỏa, chọn ngày cho bọn nàng đến gặp.
Đó chính là ngày hôm nay.
Cố Tử Yên đẩy xe lăn gỗ mà Châu Ân Hoan đang ngồi tiến về phía bãi ngựa. Theo sau nhỏ là cặp nha hoàn A Liên và A Tố, hai người bọn nàng chọn lối đi vắng vẻ ít sự chú ý nhất có thể.
Đến nơi, A Tố tiến lên phía trước. Cô ấy gõ vào cánh cửa ba lần, hai lần mạnh, một lần nhẹ. Cánh cửa mục nát cũ kỹ chậm rãi mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt khó nghe vô cùng.
Cố Tử Yên đẩy Châu Ân Hoan vào trong, cánh cửa nhanh chóng được khóa chặt lại.
Một tên thị vệ canh giữ bên trong cung kính: "Bẩm nhị vị tiểu thư, hắn ta đang ở trong nội điện."
Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhỏ không đáp, mặt lạnh tanh. Cố Tử Yên nôn nóng trong lòng mấy ngày liền, nhỏ rất muốn biết tên khốn hại Hoan Hoan mặt mũi trông như thế nào. Hắn ăn phải thứ gì mà gan to bằng trời. Thế nên Cố Tử Yên chẳng đáp lời tên lính canh, nhanh tay lẹ chân đẩy xe lăn gỗ vào trong nội điện.
Cánh cửa nội điện mở toang, tia sáng từ ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong khiến Bá Nặc nheo mắt. Hắn theo phản xạ giơ tay ra che ánh nắng, nhưng hai tay đã bị trói chặt khiến hắn toan vương tay phải khựng lại. Sau khi mắt thích nghi với ánh sáng, Bá Nặc nhanh chóng nhận ra hai vị tiểu thư trước mắt là ai. Hắn nghiêng đầu né tránh.
A Liên tiến về phía hắn, vương tay giật mớ tạp nham bịt miệng hắn ra.
"Ngươi là Bá Nặc?" Giọng Cố Tử Yên lạnh tanh.
Bá Nặc nghiêng mặt không đáp.
"Ngươi có trốn tránh cũng vô ích thôi." Châu Ân Hoan nhìn thẳng vào hắn, nàng nhớ gương mặt này. Quả thật đúng là tên dắt ngựa cho nàng.
Hắn ta vẫn trong tình trạng không hợp tác. Người ngợm bê bết máu, lưng dựa vào tường. Cố Tử Yên đoán chắc những ngày qua, người của Châu phủ ra tay không nhẹ. Dùng vũ lực đến thế nhưng hắn nhất quyết không khai, đây không phải là loại dễ cạy miệng.
"Bọn ta không thích vòng vo, vào thẳng vấn đề. Ngày tranh tài lần thứ hai, ai sai khiến ngươi hạ cao lương vào ngựa của Châu Ân Hoan?" Cố Tử Yên đanh giọng bắt đầu chất vấn.
Châu Ân Hoan dán mắt vào người hắn ta, chờ đợi một câu trả lời.
Bỏ ngoài tai lời Cố Tử Yên, Bá Nặc nhếch miệng cười khinh, tuyệt nhiên không đưa ra câu trả lời nào. Đám người dùng hình của bọn Châu gia còn không cạy được miệng hắn, hai nhóc con non choẹt thế này có thể làm được tích sự gì?
Châu Ân Hoan nhìn thái độ của Bá Nặc mà không khỏi thích thú, nàng vỗ nhẹ vào tay Cố Tử Yên. Giọng điệu trào phúng: "Vua lì đòn cơ đấy."
Khóe môi Cố Tử Yên cong lên.
"Thế à?"
"Ta trước giờ vốn là người nhân từ, ta cho ngươi hai cơ hội. Cơ hội thứ nhất, mở miệng chó ra nói ngay cho bổn tiểu thư biết, kẻ khốn nào sai khiến ngươi?" Cố Tử Yên tiếp tục cất giọng, lần này nhỏ đã dần mất kiên nhẫn.
Nhưng tên khốn Bá Nặc này làm quái gì biết cái gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắn ngửa cổ cười khằng khặc, tiếng cười vang vọng khắp nội điện. Hắn chế giễu nhỏ: "Cô nương chân yếu tay mềm như ngươi thì làm gì được ta? Cùng lắm là giết ta thôi, chết thì chết. Ông đây sợ quái gì ngươi!"
"Ồ xem cái miệng ngươi kìa, cứng lắm. Rất hợp ý bọn ta." Châu Ân Hoan nhoẻn miệng cười đầy ý vị, nàng đưa mắt nhìn A Tố.
A Tố vội vàng gật đầu: "Bẩm tiểu thư đã chuẩn bị xong."
Nàng cụp mắt, trên gương mặt thanh tú hiện rõ sự hài lòng.
Cố Tử Yên đẩy xe lăn gỗ của Châu Ân Hoan hướng về phía cửa nhẹ nhàng đẩy đi, nhỏ thản nhiên như chẳng nghe thấy mấy lời ngông cuồng của Bá Nặc, nhỏ vừa sải bước vừa ra lệnh: "Đưa hắn đi."
Bá Nặc nhanh chóng bị thị vệ lôi xềnh xệch trên đất theo gót Cố Tử Yên.
Nhỏ đẩy nàng đến thẳng bãi ngựa hành cung. Thấp thoáng phía một hàng ba thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn, bọn chúng đều là ngựa nâu đang thong dong gặm cỏ. Cố Tử Yên nhìn mấy thớt ngựa kia một lát, nhỏ từ từ ngoài đầu lại đưa mắt nhìn Bá Nặc bị lôi đến trước mặt. Hai thị vệ kìm chặt hai bên, ấn hắn quỳ mọp trên đất. Gã hầm hừ, mắt trừng trừng nhìn nàng và nhỏ. Đáy mắt chứa đầy sự ngông cuồng, xem thường.
"Đây là cơ hội thứ hai, khai hay không?" Cố Tử Yên lạnh giọng, sự kiên nhẫn của nhỏ không nhiều. Cơn giận bắt đầu cuộn trào trong người.
"Ha ha ha! Ta khai đây... mọi chuyện là ta tự làm... ta muốn cái loại ranh con đáng ghét như các ngươi phải chết, thế nào? Được chưa?" Bá Nặc bày ra vẻ mặt giễu cợt, cơ hội thứ nhất thứ hai gì chứ? Một khi chấp nhận làm chuyện này, sống chết đối với hắn ta đã được định sẵn. Kết cục có khác gì nhau? Mấy trò dọa trẻ con này hắn chả nhìn nổi.
Châu Ân Hoan bật cười, nàng ngước mắt nhìn Cố Tử Yên, tay kéo kéo tay áo nhỏ. Giọng điệu nũng nịu: "Yên Yên tỷ, muội muốn xem kịch."
Cố Tử Yên cúi đầu nói bên tai nàng: "Được rồi, tỷ tỷ sẽ cho muội xem kịch chịu không? Vở kịch ngựa giẫm xác người được chứ?"
Nàng gật đầu lia lịa tỏ ý bản thân rất thích thú, sau đó nàng vỗ tay ba lần.
Thị vệ lập tức giải lên ba người. Một người là thê tử của Bá Nặc, đang mang thai. Còn lại là hai đứa trẻ một bé trai tầm bảy tuổi, một bé gái tầm mười tuổi. Bọn họ bị giải lên bên cạnh ba thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Những người này là gia quyến của Bá Nặc, hắn ta trong thấy lớn nhỏ trong nhà bị bắt giữ ở đây không sót người nào. Bộ dáng bất cần của hắn ta biến mất ngay tức khắc thay vào đó là sự giận dữ tột cùng, Bá Nặc quát ầm lên: "Ả tiện nhân! Thả vợ con ông ra! Đám đê hèn, hạ tiện!"
Cố Tử Yên thấy thế, nhỏ mỉm cười nói với nàng: "Muội muội, chọn một người diễn trò đi."
Nàng phấn khích vội chỉ tay vào thai phụ đang run rẩy trên đất. Bên ngoài phấn khích thế nhưng trong lòng nàng sợ hãi không thôi, tuy làm theo những gì bàn trước với Cố Tử Yên rằng chỉ mang nàng ta lên ngựa hù dọa Bá Nặc. Hai người bọn nàng đã căn dặn thị vệ thật nhẹ tay với thai phụ kia. Tuyệt đối không được gây ảnh hưởng đến thai nhi.
"Ả ta lên trước."
Nhỏ gật gù, trong lòng thấp thỏm không kém nàng là bao, nếu hắn vô nhân tính bỏ mặc vợ con thì nhỏ cũng không cần lời khai của hắn nữa. Thà giết chết gã Bá Nặc này còn hơn, Cố Tử Yên cố ý cao giọng tiếp tục diễn: "Muội muội quả thật có mắt chọn người, rất vừa ý tỷ. Trò này vui lắm để tỷ tỷ kể cho muội nghe."
"Ừm!" Châu Ân Hoan đáp ngay.
Cố Tử Yên cong khóe môi, mắt lướt qua Bá Nặc đang giẫy giụa gần như hóa điên, miệng hắn vẫn liên thanh chửi rủa không ngừng, lời nào lời nấy đều tàn khốc, độc địa. Bá Nặc càng phản ứng càng khiến hai người bọn nàng thích thú.
"Đinh đóng vào móng ngựa, tỷ tỷ đã cho người tẩm cao lương. Tuy nhiên, đinh đóng không chắc lắm, cho ngựa chạy một lát sẽ lỏng ra ngay. Đến lúc đó ngựa giẫm phải đinh rồi hóa điên. Hất người trên lưng xuống đất, rồi giẫm đến xương tan thịt nát. Huống hồ còn là thai phụ, không biết ngựa sẽ giẫm ra thứ gì. Thế nào hợp ý muội không?" Giọng Cố Tử Yên nhẹ nhàng mà tàn nhẫn, từng câu từng lời như đấm vào tai Bá Nặc không trượt phát nào.
"Tiện nhân, ông nguyền rủa ba đời tổ tiên nhà ngươi! Mau thả vợ ông ra! Con mẹ nó! Ả đàn bà khốn nạn!"
"Khốn kiếp! Lũ các ngươi thả người! Nếu không đừng trách ông đây xé xác các ngươi." Bá Nặc gào lên khàn cả cổ họng, thân thể vùng vẫy muốn thoát ra. Thế nhưng mỗi lần hắn ta vùng vẫy thì lại thêm một thi vệ xông đến kìm chặt. Kìm chặt đến mức bây giờ hắn có muốn cử động cũng chẳng thể cử động nổi.
Châu Ân Hoan chống tay lên má, nàng nghe mấy lời nàng không khỏi buồn cười. Gã Bá Nặc đúng là đồ ngốc, giờ phút này còn cố gân cổ láo xược với Cố Tử Yên. Nhu cương không biết dùng, cả đời làm vật sai khiến của người khác.
"Trói ả đàn bà kia lên lưng ngựa!" Nhỏ quát lên.
Mấy tên thị vệ lập tức đặt vợ Bá Nặc lên lưng ngựa, dùng dây thừng trói chặt trên đó. Phía xa vọng về một loạt âm thanh cầu cứu thảm thiết, van xin tha mạng. Trong phút chốc, nàng ta đã nằm trên lưng ngựa, ngửa bụng lên trời.
"Chuẩn bị cho ngựa..."
"Ta khai... ta khai hết... xin các người tha cho vợ con ta... Bá Nặc ta khai hết... không sót một chữ!"
Châu Ân Hoan chưa nói dứt câu, Bá Nặc đã vội xen vào. Gương mặt dữ tợn của hắn bây giờ trắng bệch không còn một giọt máu, hắn ta hoảng loạn, sợ hãi.
Bá Nặc nhận ra hắn đã sai khi xem thường hai nữ tử chân yếu tay mềm này. Khác xa với vẻ ngoài yêu kiều, diễm lệ, bọn họ thật sự quá tàn nhẫn. Chỉ bằng một vở kịch bọn họ tự vẽ ra đã khiến hắn khiếp sợ, cả người phát run. Bá Nặc không dám tưởng tượng ra, nếu con ngựa đó thật sự tung vó thì vợ con hắn sẽ như thế nào. E rằng xác thịt lẫn vào đất bụi trở thành tạp nham nhìn không ra hình thù.
Cố Tử Yên phất tay ra hiệu cho thị vệ dừng lại, nhỏ đến trước mặt Bá Nặc chế giễu: "Không phải là vua lì đòn sao?"
"Còn không khai ra?" A Liên quát lên, khiến Bá Nặc giật thót mình.
Hắn ta láo liếc nhìn quanh, thái độ hậm hực, hắn miễn cưỡng nói: "Hôm đó nô tì A Lâm của Đồng tiểu thư mang cao lương đến cho nô tài. Nàng ta bảo nô tài tẩm cái này vào đinh sắt cố định móng ngựa của thớt số tám. Thớt ngựa của Châu tiểu thư."
"Nàng ta nói rằng nếu vụ này trót lọt sẽ thưởng cho nô tài một món tiền khổng lồ, ngoài ra còn bảo đảm vợ con nô tài bình an. Mẹ nó! Bảo đảm như thế này à? Lũ khốn khiếp bọn chúng!" Hắn ta không kìm được tức giận quát ầm lên.
"Nô tài chỉ làm việc với A Lâm thôi, hôm đó khi kết thúc tranh tài. A Lâm lo liệu đường đi nước bước cho nô tài bỏ trốn, ngờ đâu đi vào được nào cũng gặp phải người của Châu phủ. Bị tóm nhanh đến khó tin. Chỉ trách nô tài ngu dốt, nhận lời làm việc ác, chọn sai chủ tử."
"Còn gì nữa không?" Châu Ân Hoan gặng hỏi.
Bá Nặc vội lắc đầu.
"Những chuyện sau đó là những chuyện xảy ra với tiểu thư, nô tài chỉ biết được nhiêu đó. Nô tài biết gì đều nói rõ cho hai vị tiểu thư biết. Xin hãy tha mạng cho vợ con nô tài." Giọng điệu hắn ta hạ thấp xuống, bắt đầu van nài thảm thiết: "Xin hãy tha mạng cho vợ con nô tài, cầu xin các người. Nô tài cầu xinh các người."
Cố Tử Yên đưa mắt nhìn A Liên, cô ấy nhanh chóng phất tay ra hiệu cho thị vệ thả vợ Bá Nặc xuống.
"Lời ngươi nói là thật?" Cố Tự Yên chậm rãi hỏi.
"Không có nửa phần giả dối ạ." Hắn ta vội đáp.
"Tính mạng ngươi bọn ta tạm thời giữ lại, nếu phát hiện ra ngươi có nửa phần giả dối. Vở kịch của Cố tỷ tỷ không dễ gì dừng lại như hôm nay đâu." Nàng buông lời cảnh cáo, hiện tại không cần phải lấy mạng Bá Nặc ngay, cứ giam giữ hắn trước. Biết đâu lại có lúc dùng tới.