Giọng điệu phấn khích của Cố Tử Yên vang vọng, nhỏ đứng ngây ngốc nhìn mấy chậu cẩm tú cầu đủ sắc vừa được mang đến. Đây là lệnh của Ngũ công chúa, bảy ngày sau là sanh thần mười sáu tuổi của công chúa, khắp hành cung đều được trang trí thêm những chậu hoa tươi đủ loại màu sắc, mỗi điện trong hành cung đều sẽ được ban những loại hoa khác nhau, loại hoa mang đến Hoa Hiên Điện là cẩm tú cầu.
Châu Ân Hoan tựa người vào cửa gỗ, tay nàng nhẹ nhãng phe phẩy quạt tròn, từng đợt gió mát từng chiếc quạt tạo ra làn gió nho nhỏ khiến tóc nàng khẽ bay.
Cố Tử Yên ôm một chậu cẩm tú cầu nhỏ chạy đến.
"Ngươi xem, ngươi xem, là cẩm tú cầu đó." Nhỏ híp mắt cười.
Trong muôn vàn loài hoa, Cố Tử Yên thích nhất là cẩm tú cầu, loài hoa tượng trưng cho sự mưu cầu hạnh phúc, cầu một đời bình an. Màu sắc của cẩm tú cầu hài hòa không nổi bật rực rỡ như hoa hồng cũng không cao quý như mẫu đơn, nhưng lại nhu mì nhẹ nhàng, màu xanh, màu tím trong hài hòa mát mắt giữa cái nóng mùa hạ.
Châu Ân Hoan nhìn nhỏ vui vẻ, nàng cũng vui vẻ theo, nàng đưa mắt nhìn chậu cẩm tú cầu màu xanh trên tay.
"Trùng hợp thật, Hoa Hiên Điện lại được ban cẩm tú cầu."
Nhỏ gật đầu mấy cái, ôm chậu hoa chạy tung tăng khắp nơi như thể hận mình không thể biến thành chậu hoa kia.
Châu Ân Hoan rảo bước theo sau Cố Tử Yên đang bay nhảy, trong đầu lại miên man suy nghĩ, hôm nay Lý thái y không tới bắt mạch, nghe phong phanh rằng y nghỉ phép mấy hôm về nhà, Còn quê quán y ở đâu thì nàng không nghe ngóng được gì, hơn một tuần rồi không biết y đã quay lại hành cung chưa, vết thương trên tay Cố Tử Yên sắp lành rồi. Lại nói, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng cặp chủ tớ kia đâu. Vương gia bận việc cũng không đáng nói, cơ mà Trình Hải chạy vặt cũng mất dạng. Hay là hắn lại đi thị phạm trò lưu manh với con gái nhà lành nào nữa rồi.
A Liên và A Tố nhanh chóng đến trước mặt nàng và nhỏ, bọn họ nhún người miệng nói: "Hai vị tiểu thư, nữ quan đến truyền thánh chỉ."
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên ngưng mọi hoạt động, bọn nàng nhanh chân bước đến đại sảnh. Trước mắt là một nữ quan lưng thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm chỉnh. Bà hô to: "Châu tiểu thư, Cố tiểu thư tiếp chỉ."
Hai người bọn nàng lập tức quỳ xuống.
Cố Tử Yên than thầm trong lòng, ở nơi cung cấm này sơ hở là quỳ, sơ hở là lạy, nhận tin thôi mà cũng phải quỳ. Nhỏ hận không thể chế ra cái điện thoại thông minh, sau đó lập một nhóm chat Thanh Hạ hành cung, lão Hoàng đế kia muốn thông báo cái gì chỉ cần nhắn vào nhóm là được rồi. Cắt giảm được biết bao nhiêu công đoạn, nhỏ cũng có thể dễ dàng thả meme khinh bỉ lão già kia.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Thời gian lưu lại hành cung của các tú nữ đã bước sang tháng thứ hai, cuộc tranh tài tiếp theo bắt đầu từ nửa tháng sau. Nội dung tranh tài là cưỡi ngựa bắn cung, các tú nữ có hai tuần luyện tập và được phép tùy ý sử dụng ngựa trong hành cung. Khâm thử!"
"Thần nữ tiếp chỉ." Nàng và nhỏ cùng hô.
Dâng hai tay nhận lấy thánh chỉ xong, nữ quan nhanh chóng rời đi. Châu Ân Hoan giao thánh chỉ cho A Tố mang đi cất, A Liên bên cạnh dìu Cố Tử Yên.
"Luyện tập chỉ có hai tuần, tay của ngươi còn chưa khỏi làm sao có thể cưỡi ngựa mà luyện tập." Nàng nói.
Chủ thể trước đây của thân xác Cố Tử Yên là Nhị tiểu thư nhà Binh bộ thượng thư, ít nhiều gì cũng biết cưỡi ngựa, bắn cung dù không giỏi nhưng cũng không quá tệ. Còn chủ thể cũ của Châu Ân Hoan thảm hơn nhiều, nàng ấy chỉ biết cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá mấy cái chuyện nữ tử nhu mì nên làm. Chỉ sợ cây cung thật nhìn như thế nào nàng ấy cũng chưa từng thấy.
Châu Ân Hoan đau đầu xoa mi tâm.
Cố Tử Yên quay về ôm chậu cẩm tú cầu, nhỏ hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, không phải Châu Ân Hoan quá nhập tâm vào cuộc thi tiếp theo rồi ư? Chuyện hai người cưỡi ngựa bắn cung được hay không cũng đâu có quan trọng gì. Nhỏ khó hiểu nói: "Ngươi đổi ý muốn làm vợ iu của lão già Hoàng đế kia à?"
Châu Ân Hoan giật mình hoảng hốt: "Chém ngang hông ta thì hơn."
Cố Tử Yên không khách sáo cốc lên đầu nàng một cái.
"Ngươi không muốn lấy lão ta mà tập trung cuộc thi thế hả? Không phải thi càng dở càng tốt sao?"
Châu Ân Hoan như bừng tỉnh, phải rồi mục đích của bọn nàng là bị loại cơ mà, thi không được mới là chuyên tốt. Nói đi cũng phải nói lại cho dù thi không được cũng chưa chắc bị loại, đều là do tâm tình Hoàng đế kia quyết định. Bát canh lúc trước cũng vậy, ngon dở không thành vấn đề miễn là lão ta thích.
"Cố Tử Yên chuyện bát canh của ta là một bài học đó. Không phải dở là bị loại đâu."
Cố Tử Yên trầm ngâm đôi lát, Châu Ân Hoan nói nghe rất có lý, một bát canh tầm thường và một bát canh buồn nôn vẫn được giữ lại, căn bản là hai người bọn họ làm hay, làm dở thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả, kết quả hoàn toàn do tâm tình Hoàng thượng lúc đó.
"Hay là chúng ta vừa cưỡi ngựa bắn cung vừa trình diễn văn nghệ đi." Nhỏ đưa ra ý tưởng.
"Khỏi, ngươi khỏi luôn, sơ hở là văn nghệ. Ngươi ca hát không sợ con ngựa hất ngươi xuống à?" Nàng nhìn nhỏ với ánh mắt ghét bỏ.
"Vậy diễn xiếc thì sao?"
"..."
Nửa canh giờ sau.
A Tố bước vào trong điện bẩm báo: "Thưa nhị vị chủ tử, Thủy Lạc Quận chúa và Đồng tiểu thư cũng đến thăm Cố tiểu thư."
Châu Ân Hoan đưa mắt nhìn Cố Tử Yên, tỏ ý muốn hỏi ý kiến nhỏ.
"Người đến cũng đã đến rồi, chúng ta từ chối không tiện." Cố Tử Yên lên tiếng.
Nói rồi hai nha hoàn thân cận lần lượt dìu nàng và nhỏ ra đại sảnh, bọn nàng thỉnh an Thủy Lạc Quận chúa, chào hỏi Đồng Ninh theo quy củ một lúc. Nàng đưa mắt nhìn Đồng Ninh, vẻ mặt ả dửng dưng khóe môi hơi cong cong như cười như không, ánh mắt ả dừng trên tay Cố Tử Yên lộ lên vài tia thỏa mãn.
"Hôm nay trời mát, chúng ra ngồi ở ngoài vừa ngắm hoa Ngũ công chúa ban vừa trò chuyện đi." Thủy Lạc Quận chúa vui vẻ đề nghị.
Cố Tử Yên đồng ý ngay, nhỏ cũng thích ngồi ngoài đón gió ngắm cây ngắm hoa, vừa uống trà vừa ăn bánh. Cảm thấy nhẹ nhàng lại tao nhã.
"Phải đó, ngồi ở ngoài vừa mát vừa thoáng."
"Theo lời Quận chúa vậy." Đồng Ninh lên tiếng.
Thế là bốn người bọn họ di chuyển vào hậu điện, cùng nhau ngồi trên một chiếc bàn trò bằng đá được đặt dưới một gốc cây to, tán lá rộng sum sêu phản dưới mặt đất một bóng râm to mát.
Nha hoàn trong điện nhanh chóng dâng trà cùng điểm tâm và vài loại mứt ngọt lên. Thủy Lạc Quận chúa không khách sáo nâng một chiếc bánh phù dung thưởng thức, cười nói: "Cố muội muội, vết thương của muội thế nào rồi? Ta phát bệnh nằm trong điện cả tuần, vừa khỏi mới đến thăm muội được."
Cố Tử Yên được Quận chúa hỏi thăm, nhỏ có chút cảm động, không ngờ Thủy Lạc tỷ tỷ lại tốt bụng như thế, nàng ấy vừa khỏi bệnh đã đến thăm nhỏ. Không ngờ xuyên đến đây có thể gặp một người tốt tính như thế.
"Đa tạ Quận chúa, vết thương của muội đã đỡ rồi có điều còn hơi ngứa." Cố Tử Yên đáp lời.
Châu Ân Hoan nhanh chóng nâng mắt nhìn Đồng Ninh, vẻ mặt ả vẫn như trước kia không có gì hiện gì, dựa vào hai lần gặp gỡ ở vườn Ngọc Uyển lúc cứu Lý Bách và lúc Đồng Ninh dìm chết A Lương. Ả ta hoàn toàn không giống người biết che đậy cảm xúc, vừa nãy nàng còn trông thấy vài tia thỏa mãn khi ả ta nhìn thấy bàn tay của Cố Tử Yên. Chuyện nhỏ bị ngứa vết thương Đồng Ninh lại không có cảm xúc gì.
Đồng Ninh ngẩng mặt va phải ánh mắt của nàng, môi ả ta hơi nhếch lên: "Là hôm đó ta không nên thân làm Cố tỷ tỷ bị thương, hôm nay ta đến mau rất nhiều cao dược tạ lỗi với Cố tỷ.". Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹛ 𝘛R𝑼M 𝘛R𝑼𝑌Ệ𝗡.𝑉𝗡 ﹜
Bàn tay ẩn trong ống tay áo to của Cố Tử Yên siết chặt, ngoài miệng nhỏ nở một nụ cười: "Ta đã không sao rồi, muội cũng nên đi đứng cho cẩn thận sau này ngã vào thứ khác lại rước họa vào thân."
Đồng Ninh bật cười, trong lòng thầm nghĩ đối với những kẻ mà nàng ta chướng mắt ngã chết bọn họ cũng là chuyện tối, nếu có họa thì là họa ấp lên đầu bọn họ, làm gì đến lượt nàng ta.
Châu Ân Hoan lên tiếng đổi chủ đề: "Ta nghe Thủy Lạc tỷ tỷ phát bệnh nằm trong điện cả tuần, không biết tỷ tỷ mắt bệnh gì? Có nguy hiểm không?"
Thủy Lạc Quận chúa hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hồi đáp nàng: "Ta từ bé tim mạch đã không được khỏe, vốn đã chữa trị thành công năm mười tuổi, không biết tại sao hai năm nay lại tái phát."
Châu Ân Hoan trong lòng thương xót, đóa hoa mỹ lệ như Thủy Lạc Quận chúa mà phải hứng chịu căn bệnh bi thương này. Bảo sao lần đầu gặp mặt, nàng luôn thấy nàng ấy yếu đuối khiến người ta muốn che chở. Nào đâu người xinh đẹp dịu dàng như thế, có trái tim yếu ớt cũng trao hết cho lão Hoàng đế quái dị kia.
"Tỷ cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn, bệnh tim rất nguy hiểm." Nàng dịu dàng nắm tay Quận chúa.
Cố Tử Yên biết Quận chúa vốn cảm kích Quận chúa, nay còn thêm yêu mến. Nhỏ đẩy dĩa mứt hoa hồng đến trước mặt nàng ấy, nhỏ nói: "Nào nào đừng chua xót trong lòng nữa, tỷ thử món mứt ngọt này xem."
Đồng Ninh không thiện cảm với nàng ấy, lại lên tiếng: "Bệnh tim nên ở nhà tịnh dưỡng, cuộc tranh tài lần sau là cưỡi ngựa. Quận chúa hơi sức đâu mà cưỡi ngựa bắn cung."
Châu Ân Hoan tính đớp lại ả ta, nhưng bàn tay để dưới bàn của nàng bị nhỏ khẽ nắm tỏ ý bảo nên nhường. Châu Ân Hoan hít một hơi thật sâu kiềm nén bản thân.
Thủy Lạc Quận chúa biết lời nói của Đồng Ninh không có ý tốt, nhưng nàng ấy không để bụng, sợ mọi người khó xử, nàng ấy lại nói: "Đừng bàn về bệnh tật nữa, gần đây trong hành cung có vài chuyện ly kỳ lắm đấy."
Châu Ân Hoan thầm đoán được chuyện mà Quận chúa đề cập tới, nhưng nàng vẫn vờ như không biết, nàng nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Chuyện ma quỷ ở hồ Hương Liên chăng?" Cố Tử Yên góp lời không quên trộm nhìn Đồng Ninh.
Ả ta lúc này mặt hơi biến sắc, đôi mắt chỉ dồn vào chén trà trên bàn, không dám đảo mắt nhìn quanh.
"Phải đó, ta nghe nói cứ đến nửa đêm canh ba, nữ quỷ sẽ khóc lóc đòi mạng, ai oán thê lương lắm. Cơ mà chỉ khóc đúng nửa canh giờ, trong hành cung nhiều cung nữ đi ngang qua hồ Hương Liên bị dọa sợ chết khiếp." Quận chúa hào hứng, biến hóa sắc mặt, nàng ấy kể chuyện vô cùng sinh động.
Đồng Ninh lúc này hơi rợn tóc gáy, chuyện ma quỷ những ngày gần đây trong hành cung đồn ầm lên. Hôm đó, nàng ta xuống tay với A Lương cũng vào lúc nửa đêm canh ba, trước khi chết... trước khi chết A Lương kia còn nói có hóa thành quỷ cũng sẽ báo thù. Liệu có phải...
Tay Đồng Ninh hơi run, vơ vội lấy chén trà uống một hơi. Nàng ta cố gắng giữ sắc mặt thật bình tĩnh.
Châu Ân Hoan lẫn Cố Tử Yên trộm nhìn nhau gật đầu. Xem ra ả ma đầu này trong lòng cũng biết sợ ma.
Ngay lập tức chén trà lẫn đĩa điểm tâm trên bàn bị hất đổ hết, mặt mũi Đồng Ninh xám ngoét, ả ta lăn lộn trên bàn gào lên: "Đau quá... bụng của ta... bụng của ta."
Vừa dứt lời nàng ta nôn ói khắp nơi, gương mặt tròn đáng yêu đổ đầy mồ hôi, vừa gào than đau vừa nôn ói, nàng ta ôm bụng gập người đau đến lăn lộn.
Bọn nàng trong thấy ả như thế thì hoảng hốt không thôi, không biết ả ta trúng phải thứ gì.
"Mau gọi thái y đến đây! Nhanh lên!" Nàng hoàn hồn quát to lên.