• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85: Âm hồn không tiêu tan

“A?” Sương sửng sốt một chút, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên không thấy bóng dáng Quý Nghiên.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây.

Cho đến lúc đụng phải người đàn ông này, lực chú ý của Sương liền chuyển đến trên người người đàn ông cùng Bạch Thắng, Quý Nghiên lúc nào thì không thấy cũng không phát hiện ra.

Sương gãi đầu.”Có phải đi vệ sinh hay không.”

Nói ra đến mình còn cảm thấy không tin.

Quý Nghiên không phải người tư dưng biến mất, coi như đi vệ sinh, lấy tính cách của chị ấy, nhất định sẽ nói với mọi người một tiếng.

Ánh mắt lợi hại của Bạch Thắng trầm xuống, lạnh lùng chuyển về phía người đàn ông tỏ tình kia, âm thanh giống như từ chỗ sâu nhất của địa ngục truyền đến.”Người nào phái ngươi tới?”

Người đàn ông kia hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, bị ánh mắt Bạch Thắng nhìn một trận khiếp đảm, ở trong đó hội tụ giông bão, chưa từng thấy mắt người nào như thế, nhận thức không được. Hắn còn là lần đầu tiên, bị một người đàn ông nhìn gần như vậy, chỉ một cái, để cho người ta cảm thấy khắp cả người rét run.

“Tôi… Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Người đàn ông lắp bắp nói, giọng điệu không giống như lúc trước, hơi run rẩy. Nhưng hắn lại cố trấn định nói: “Tôi chỉ vừa mới thấy anh, liền bị anh mê hoặc, tôi muốn anh ở cùng với tôi. Nếu như… anh bây giờ không nguyện ý, coi như xong.”

Sắc mặt Bạch Thắng rét lạnh, quả đấm nắm thật chặt, chỉ kém không có xông lên níu lấy cổ áo người đàn ông. Anh mở miệng, âm thanh trầm thấp chậm rãi gằn từng chữ: “Tôi cho anh một cơ hội, hoặc là nói, hoặc là chết.”

Từ trước đến nay luôn là người đàn ông ôn nhu nho nhã giờ phút này giống như bị người khác chạm đến danh giới cuối cùng, cả người tản mát ra khí thế cường đại, khí phách vô cùng. Đồng thời cũng mang cho người ta cảm giác bị áp bức to lớn.

Người đàn ông lúc này mới thật ý thức được, mình chọc phải người không nên chọc.

Phong mặt không biểu tình từ bên hông móc ra khẩu súng, một câu dư thừa cũng không có, trực tiếp giơ súng nhắm ngay mi tâm người đàn ông. Chốt an toàn mở ra, nhất thời hai chân người đàn ông mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp té xuống đất. Đây là lần thứ hai trong tối nay hắn bị người ta dùng đồ chơi này, chẳng lẽ bọn họ không biết đây là một sinh mệnh sao?

Người đàn ông cũng không suy nghĩa nhiều nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nhìn nét mặt bọn họ không giống như nói đùa. Người đàn ông run rẩy nói: “Chuyện không liên quan đến tôi, là người khác ép tôi làm như thế, hắn muốn tôi… Muốn tôi đem anh ngăn ở nơi này, nếu không liền giết tôi. Tôi cũng vạn bất đắc dĩ…”

Vẻ mặt Bạch Thắng không có chút dao động nào, người đàn ông muốn khóc lên, thật là đáng sợ! Hắn hôm nay ra cửa không xem lịch, phía trên khẳng định viết, ra cửa cẩn thận! Ô ô…

“Cút.”

Hai chữ ngắn ngủi mà vô tình, nghe vào trong tai người đàn ông, giống như đột nhiên cứu được một mạng. Hắn cũng không có do dự, thật nhanh đi sát qua người bọn họ hướng ra ngoài cửa chạy đi, rất sợ chậm một bước Bạch Thắng sẽ đổi ý.

Như một làn khói đã không thấy bóng dáng.

“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?” Phong hỏi.

Chuyện này quá bất ngờ, Quý Nghiên làm sao mà bị người khác để mắt tới? Đối phương có thể sớm biết trước để cho người đàn ông kia ngăn ở đây, chứng mình đã sớm biết bọn họ hôm nay hành động, cũng biết bọn họ muốn bắt Thôi núi lớn, chẳng lẽ Cửa ngầm làm? Nhưng ở bên ngoài, quan hệ Bạch Thắng cùng Quý Nghiên vẫn rất hạn chế, Cửa Ngầm làm sao biết? Hơn nữa thời gian ngắn ngủn mấy câu nói bên trong yên lặng không tiếng động mang Quý Nghiên đi đã là một chuyện vô cùng khó khăn, mà bản lãnh không đủ mạnh căn bản không thể làm được. Cửa Ngầm cũng không có lý do bắt Quý Nghiên, nếu như bọn họ biết đội chống khủng bố tối nay sẽ đến đánh bất ngờ, trực tiếp thay đổi địa điểm giao dịch là được.

Hoàn toàn không cần thiết làm điều thừa.

Phong nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, Bạch Thắng chau mày nói: “Giữ nguyên kế hoạch hành động.”

Bọn họ bước nhanh đi về phía trước, Sương không biết lại từ đâu chui ra, ở đó hét lên: “Thủ lĩnh, em mới vừa tìm một vòng, cũng không phát hiện bóng dáng chị dâu. Tôi còn đi phòng vệ sinh nhìn, xác định chị ấy không ở đấy, quá kỳ lạ… A, người đâu?”

Sương vừa nói xong, mới phát hiện chỗ này căn bản không có người nào, chỉ còn một mình cô. Sương nhìn chung quanh một lần, vừa đúng lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cách đó không xa sắp biến mất ở khúc quanh, Sương vội vàng đuổi theo, vừa hô: “Uy, chờ em một chút!”

Một khắc kia cửa phòng bao bị Sương đẩy ra, Thôi núi lớn đang cùng mấy người đàn ông trò chuyện vui vẻ, trong ngực còn ôm tiểu thụ Lan Hoa Chỉ yêu kiều, tiểu thụ một cái tay khác ở trên ngực hắn vẽ vòng, trên mặt vẻ mặt mang theo trêu đùa. Nghe được động tĩnh, mọi người nhất trí cùng nhìn cửa ra vào.

Bạch Thắng nhàn nhạt nhìn vòng quanh một vòng, trong phòng bao lớn như thế, chỉ có mấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon hoan khoái vui đùa, trên khay trà bày rất nhiều chai rượu cùng đồ ăn vặt. Còn có xúc xắc, cũng không có những thứ khác thường nào.

“Lục soát.”

Bạch Thắng ra lệnh một tiếng, thành viên đội chống khủng bố sớm chờ ở bên ngoài lập tức tràn vào, Phong đi lên trước, ở trước mặt mọi người lấy ra giấy chứng nhận, lạnh nhạt nói: “Đội chống khủng bố Cục Quốc An, hoài nghi các ngươi ở đây tiến hành giao dịch ma túy phi pháp, xin phối hợp.”

“A, tôi tưởng là ai đây, thì ra là Bạch thiếu gia.” Tầm mắt Thôi núi lớn xuyên qua Phong thẳng tắp nhìn Bạch Thắng .

Tiếp, hắn đẩy tiểu thụ bên cạnh ra, sửa lại tây trang của mình, đứng dậy hướng Bạch Thắng đi tới.

Bạch Thắng cũng đi về phía trước mấy bước, dừng ở trước mặt Thôi núi lớn, thành viên đội chống khủng bố trừ đang lục soát, những người khác đều đem tầm mắt nhìn về phía bọn họ.

Thôi núi lớn cười nói: “Thế nào? Tôi cùng với mấy vị bằng hữu tụ tập, tìm mấy tiếp viên nam, cũng phạm pháp? Còn làm phiền Bạch thiếu đích thân đến.”

Thôi núi lớn cũng không cao, không đến1m70, hơn ba mươi tuổi đã có bụng bia, tròn vo. Đứng ở trước mặt Bạch Thắng, khí thế yếu đi một ít, nhưng hắn lại không có chút nào khiếp sợ, trên mặt vẻ mặt cũng rất tự nhiên, vừa nhìn đã biết người từng trải bị xã hội rèn luyện qua.

Ánh mắt Bạch Thắng quét qua trên người mấy người đang ngồi kia, cũng không nhìn Thôi núi lớn, bình tĩnh nói: “Có phạm pháp hay không, tra xét mới biết.”

“Bạch thiếu cứ yên tâm đi, chúng tôi điển hình là công dân tốt, chuyện phạm pháp chắc chắn sẽ không làm. Anh xem một chút, không khí này, thấy thế nào cũng là một cuộc tụ tập bình thường, bạn cũ thật lâu không gặp, muốn ra ngoài buông lỏng một chút, giải quyết áp lực trong cuộc sống, không thành vấn đề chứ?” Thôi núi lớn theo tầm mắt Bạch Thắng cũng nhìn về một hàng người trên ghế sa lon kia, mọi người cũng rất có ăn ý hướng Bạch Thắng vẫy tay, nhìn qua quả thật rất bình thường cũng rất tầm thường.

Sương không nhịn được nhảy ra nói: “Phi, mày mà là công dân tốt, mày giết người phóng hỏa cái gì mà không dám làm? Buôn lậu súng ống dạn dược, buôn bán thuốc phiện, phàm cái gì trái luật pháp, mọi thứ mày đều làm. Cứ như vậy là công dân tốt, thua thiệt cho mày thế mà cũng nói ra miệng, da mặt đủ dày để xây tường thành? Chị chuột Thôi dầu gì cũng bắt mày đã nhiều năm như vậy, mày giả bộ cũng giả bộ giống một chút được không? Trí thông minh quá thấp kém.”

Sắc mặt Thôi núi lớn không thay đổi, trả lời: “Tiểu cô nương, bây giờ là xã hội pháp chế, cái gì cũng cần phải có chứng cớ. Cô nghĩ tôi thừa nhận, muốn đẩy tội danh trên đầu tôi, được, lấy bằng chứng ra trước rồi hãy nói.”

“Cầm thì cầm, lục soát tất cả các ngươi trong phòng bao có dấu ma túy sau đó xem mày còn phản đối gì lời của tao! Mày cho rằng mày còn có thể ung dung tự tại được bao lâu? Hừ, đúng rồi, chị dâu chúng tao không thấy, chuyện này với mày có quan hệ đúng không? Tao khuyên mày tốt nhất thành thực khai ra, nếu không đạn của chị sẽ phục vụ.” Sương không nhìn nổi dáng vẻ người khác bình chân như vại như vậy, giống như cô là một vai ở trong vở kịch, một chút cũng không tôn trọng người. Tính tình cô vừa xúc động, tính khí bình thường bị nâng lên cũng sẽ không suy tính nhiều như vậy. Chính trực rất dễ dàng bị người khác nắm khẽ hở.

Thôi núi lớn nói: “Cái gì chị dâu? Cô nói lời này ngược lại tôi nghe không hiểu, chẳng lẽ Bạch thiếu đã có người yêu? Tôi thế nào chưa nghe nói qua, hơn nữa người này không thấy làm sao nghĩ đến trên người tôi vậy?”

Sương tin lời của hắn mới là lạ, cô đoán chừng Thôi núi lớn đang giả bộ, nhưng lúc cô còn muốn nói điều gì, Bạch Thắng lại mở miệng trước cô.”Sương, lui ra.”

Âm thanh mát lạnh nhiều phần ra lệnh cùng nghiêm túc, Sương không cam lòng bĩu môi, thối lui ra sau lưng Bạch Thắng.

“Tốt lắm, nếu Bạch thiếu muốn tra, tôi tự nhiên sẽ phối hợp với công việc của các anh. Chỉ cần đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, thì không có gì phải sợ, có đúng không?” Thôi núi lớn nhìn về phía đám bằng hữu của hắn, mọi người nhất thời cùng kêu lên phụ họa nói: “Đúng.”

“Chúng tôi chỉ tụ tập mà thôi, lại không làm chuyện gì mất mặt, có gì phải sợ.”

“Tra thì tra, tốc độ nhanh một chút, tra xong đi nhanh là được rồi. Đừng làm trở ngại chúng tôi tiếp tục cuồng hoan…”

“…”

Mấy người cùng một lời nói ra, Thôi núi lớn thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía Bạch Thắng, vuốt tay nói: “Xem đó, chúng tôi để tùy tiện các anh tra, về phần có tra ra thứ gì hay không, vậy thì để cho các anh thất vọng rồi.”

Mặt mày hắn toát ra thần thái không sao cả, không giống làm bộ, thật không sợ bọn họ tra. Phảng phất rất có tự tin coi như bọn họ lật cả gian phòng bao cũng sẽ không lục soát ra cái gì. Quang cảnh này, có thể xác định, Thôi núi lớn quả thật đã biết chuyện đội chống khủng bố hôm nay hành động.

Nhưng hắn làm sao mà biết, có phải hắn mang đi Quý Nghiên hay không, thì không biết được.

Thật ra thì trong lòng Bạch Thắng mơ hồ đã có đáp án, anh không lên tiếng, trầm mặc chờ bọn Phong lục soát xong. Cho đến Phong hai tay trống trơn trở lại bên cạnh anh, trầm giọng nói: “Không có.”

Bạch Thắng cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn, mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có cặp mắt kia càng ngày càng sâu, mới tiết lộ tâm tình của anh.

Khóe miệng Thôi núi lớn vui vẻ mở rộng, vốn là ánh mắt đã híp lại càng thêm chỉ còn một đường may, hắn nhìn Bạch Thắng nói: “Trưởng quan, tôi không có lừa anh chứ. Nói chúng tôi tuân theo pháp luật thật là người dân tốt, tại sao có thể có vật ma túy này, lần này anh nên tin đi?”

Chết tiệt! Sương giận đến nghiến răng, thật muốn trực tiếp đá trên mặt hắn, nhưng ở trước mặt Bạch Thắng, cô không có lá gan đó, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng cho hả giận.

Bạch Thắng nhẹ nói: “Rút lui.”

Mọi người cho dù không cam lòng, cũng không thể không nghe lệnh rút lui ra khỏi gian phòng. Thôi núi lớn thân thiện nói: “Bạch thiếu nếu đã tới, dứt khoát nể mặt tôi, chớ đi nhanh như vậy, lưu lại cùng chúng tôi mọi người cùng nhau chơi đùa một chút như thế nào?”

“Không cần, tôi còn có việc.” Bạch Thắng bình thản cự tuyệt, âm thanh cũng không dao động, chỉ nói với Phong Sương “Đi”, liền xoay người rời khỏi phòng bao.

Hai người cùng đi theo sau lưng anh.

Thôi núi lớn nhìn bóng lưng cao lớn kia đi mất, ánh mắt bỗng trầm xuống, nụ cười trên mặt không còn nữa, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm mã số.

Mới vừa từ phòng bao ra, Sương tức giận bất bình nói: “Thủ lĩnh, chúng ta cứ như vậy đi? Cơ hội khó có được như vậy, chỉ cần hạ lệnh, nhất định có thể bắt được Thôi núi lớn. Đến lúc đó đem ném hắn vào trong ngục giam, 48 bộ khốc hình liên tiếp ra trận, tại sao phải sợ hắn không chịu bắt? Cứ rút lui như vậy quá uất ức a!”

“Nào có chuyện đơn giản như thế? Có thể làm như vậy, đã sớm làm, còn chờ cậu nói.” Phong nghiêng đầu liếc Sương một cái, nói: “Cậu an tĩnh một chút, ầm ĩ chết đi được.”

Sương vốn còn muốn phản bác, Phong chọc cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Bạch Thắng, Sương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, nghĩ đến cái gì, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhưng vẫn rất không hết tức giận trợn mắt nhìn Phong một cái.

Phong thì làm như không thấy, Bạch Thắng nói: “Liên lạc với Vũ, cho hắn hai phút điều động nội bộ tìm vị trí Quý Nghiên. Sương cô đi chuẩn bị máy bay trực thăng.”

Phong không dám chậm trễ, lập tức theo Bạch Thắng nói, bắt đầu cùng Vũ trò chuyện.

Sương không hiểu hỏi: “Thủ lĩnh, chuẩn bị máy bay trực thăng làm gì?”

Chẳng lẽ chị dâu đã bị mang ra khỏi đây rồi?

Nhưng mọi người còn không có tìm ra, thủ lĩnh tại sao có thể xác định?

Bạch Thắng: “Hắn tới.”

“Người nào a?” Sương càng không nghĩ ra được.

Bạch Thắng mím môi nói: “Đừng hỏi nhiều, làm theo là tốt rồi.”

“Nga.”

Sương không chần chờ, hiện tại tìm Quý Nghiên quan trọng hơn. Cô quả quyết đi chuẩn bị máy bay.

Bên kia, khi Quý Nghiên tỉnh lại, đầu còn có chút đau, cô theo bản năng lấy tay ấn đầu, không biết xảy ra chuyện gì, trong đầu hiện tại trống không.

Đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh truyền đến.”Đã tỉnh rồi hả?”

Âm thanh rất hoa lệ rất khêu gợi, không khỏi có chút quen tai, Quý Nghiên xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một gương mặt không tính là quen thuộc, lại cảm thấy không thể nào. Cô nhớ cô đang cùng Bạch Thắng đến GAY đi bắt Thôi núi lớn.

Sau đó bọn họ đi về phía phòng bao, đụng phải một người đàn ông, nhưng người nọ mới vừa mở miệng nói gì, Quý Nghiên liền có cảm giác bị người ta lôi đi, tiếp đến miệng cũng bị người ta che, cô không phát ra được âm thanh nào. Sau đó, cũng không còn ý thức…

Không phải lại bị người ta bắt cóc chứ?

“Có muốn uống nước hay không?” Âm thanh kia lần nữa vang lên.

Quý Nghiên thích ứng được ánh sáng, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đầu tiên đập mắt là chiếc cằm bóng loáng của người đàn ông thon gầy, sau đó là cánh môi nho nhỏ hấp dẫn (sexy), sống mũi điêu khắc, con ngươi màu tím mênh mông mà mị hoặc, mày kiếm nhẹ nhàng giơ lên, như nhuộm mực… Theo thứ tự đập vào đáy mắt, cho đến khi thấy rõ cả khuôn mặt hắn, Quý Nghiên ý thức hỗn độn mới trong nháy mắt tỉnh lại, mặt liền biến sắc, cảnh giác hỏi: ” Tại sao anh lại ở này.”

Ngôn Quyết nhíu mày, khẽ cười nói: “Đây là chỗ của tôi, tôi dĩ nhiên ở chỗ này.”

“Cái gì?” Quý Nghiên sửng sốt một chút, nhìn hoàn cảnh chung quanh, gian phòng rất hào hoa, sáng chói mắt, xa xỉ không tưởng tượng được.

Đây không phải là GAY.

Cũng không phải là tổng bộ NSA.

Càng không phải là bất kỳ nơi nào mà cô biết.

Quý Nghiên hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Đông Hải.”

“Cái gì?” Quý Nghiên lần nữa kinh ngạc kêu thành tiếng.

Đùa gì thế? Cô ngủ một lúc, làm sao có thể đã đến Đông Hải?

“Chúng ta đang ở trên du thuyền.” Ngôn Quyết không nhanh không chậm nói.

Sắc mặt Quý Nghiên vừa biến đổi, ánh mắt cũng lạnh xuống, cô nhìn Ngôn Quyết, trầm giọng hỏi: “Anh dẫn tôi tới đây?”

“Nếu không còn có ai?” Ngôn Quyết làm như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại.

Không thể không biết hành động như vậy có bất cứ vấn đề gì.

Quý Nghiên tức giận, nhưng bây giờ cả người không có một chút khí lực, đánh không đánh lại hắn. Cô xuống giường, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, Ngôn Quyết muốn đi đỡ cô, bị Quý Nghiên gạt ra. Lặp đi lặp lại mấy lần, Ngôn Quyết không miễn cưỡng nữa, vòng tay ôm ngực nhìn cô lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước, du thuyền vốn có chút lay động, Quý Nghiên nhiều lần thiếu chút nữa ngã nhào, thật may kịp thời ổn định.

Cô ra khỏi gian phòng, đi lên boong thuyền, gió mát mẻ thổi tới, cuốn vạt áo của cô lên, tóc ở trong gió bay múa. Vào lúc này một mảnh bóng đêm đen như mực, cùng biển rộng mênh mông vô bờ. Tối nay không có ánh sao, chỉ có trăng rằm chiếu rọi nhợt nhạt, mặt biển trong veo, so với ban ngày xanh thẳm, biển ban đêm, lộ vẻ thâm thúy cùng an tĩnh hơn.

Ngôn Quyết không có lừa gạt cô, cô thật đang ở Đông Hải.

Tại sao có thể như vậy?

Quý Nghiên vịn lan can, khó có chút tiêu hóa. Lúc này Ngôn Quyết đi tới, tựa vào trên lan can, một đối mặt với biển, một đưa lưng về phía biển, Ngôn Quyết nghiêng đầu nhìn cô nói: “Đi ăn một chút gì đi, em vừa ngủ dậy chắc đã đói bụng.”

“Anh xác định là ngủ một giấc, mà không phải bị anh đánh thuốc mê sao?” Quý Nghiên nhàn nhạt trả lời.

Cô bây giờ tứ chi còn vô lực, đi bộ cũng đi không được ổn.

Cô hỏi: “Anh đã làm cái gì với tôi?”

Ngôn Quyết miễn cưỡng nói: “Câu hỏi như vậy rất dễ dàng làm người ta nghĩ khác, em chỉ phương diện nào? Nếu như tôi muốn phương diện kia, tôi chỉ có thể thật đáng tiếc nói cho em biết, cái gì cũng không làm. Nhưng nếu như em nghĩ vậy, tôi còn rất thích theo đến cùng.”

“Thứ nhất, tôi khẳng định không phải cùng anh nói một phương diện, không cần dụng tâm nghĩ. Thứ hai, đối với anh nói phương diện kia, chúng ta cái gì cũng không làm, tôi một chút đều không tiếc nuối, ngược lại rất may mắn, cũng tuyệt đối không thể nghĩ muốn làm cái gì, cám ơn.” Quý Nghiên một câu không vòng vo tiếp lời của hắn.

Cô một chút đều không muốn cùng Ngôn Quyết có bất kỳ quan hệ gì.

Thái độ đối với cô, Ngôn Quyết tựa hồ đã thành thói quen, vẻ mặt cũng không thay đổi một cái. Người da mặt dày cũng có chỗ tốt, Ngôn Quyết như không có chuyện gì xảy ra nói: “Cảnh đêm nơi này như thế nào?”

Quý Nghiên thầm nghĩ, cô bây giờ làm gì có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.

Không biết Tiểu Bạch đang làm gì? Có bắt được Thôi núi lớn không? Phát hiện không thấy cô anh nhất định sẽ lo lắng.

Càng nghĩ càng loạn, vì vậy cô tức giận nói: “Vốn không có gì đẹp mắt, hơn nữa có anh, thì càng không có gì để thưởng thức.”

Ảnh hưởng tâm tình.

“Tôi phát hiện em có thành kiến đối với tôi rất sâu.”

Trầm mặc.

Coi như Quý Nghiên không nói, hai người cũng đều biết đáp án.

Ngôn Quyết làm như không hiểu nói: “Bảo bối, tôi tựa hồ không có làm chuyện gì tội ác tày trời để cho em như vậy ghét tôi. Tôi rất hiếu kỳ, em có thể cho tôi biết lý do sao?”

Quý nghiên mím môi.”Ghét một người cần lý do sao?”

“Dĩ nhiên.” Ngôn Quyết bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.”Tựa như trước khi quan toà xử tử hình một người cũng phải nói cho hắn biết lý do tại sao. Em để tôi ở bên ngoài thế giới của em mà xa lánh, cũng phải cho tôi biết nguyên nhân, tại sao tôi lại bị như vậy?”

“…”

Nếu như để tìm được nguyên nhân mà nói, tôi thuần túy đối với anh không ấn tượng tốt được không? Quý Nghiên ở trong lòng âm thầm trách mắng, tính toán Tiểu Bạch cũng chọc người đã đủ ghét, còn thương hại tới hắn, càng thêm không thể tha thứ. Giọng nói hắn tùy tiện, bao gồm câu “Bảo bối” buồn nôn như vậy cũng làm cho cô đối với hắn không thích được, thật ra mà nói, cũng không phải không có nguyên nhân. Nhưng Quý Nghiên đang suy nghĩ, cô tại sao nhàm chán cùng Ngôn Quyết thảo luận cái vấn đề này chứ?

Hiện tại chủ yếu làm thế nào để rời khỏi chỗ quỷ quái này, trở lại bên người Tiểu Bạch mới là chuyện quan trọng?

Quý Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, làm bộ đưa tay vén tóc, lại nhân cơ hội lặng lẽ chạm vào lỗ tai của mình, cảm giác được vòng tai vẫn còn, cô trong nháy mắt thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần vòng tai vẫn còn, Tiểu Bạch rất nhanh có thể tìm được cô.

Cô chỉ cần nữa trì hoãn chút thời gian là tốt rồi, hi vọng Ngôn Quyết không phát hiện bí mật trên lỗ tai cô.

Quý Nghiên đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được âm thanh Ngôn Quyết.”Em đang suy nghĩ gì?”

Quý Nghiên sợ hết hồn, phản xạ “A?” một cái. Ý thức thoáng qua trở về, lập tức thu lại vẻ mặt của mình, tận lực tự nhiên nói: “Không có gì.”

Tầm mắt Ngôn Quyết quét về phía sau mặt cô, ánh mắt lóe lên, cũng không nói gì.

Quý Nghiên nói: “Mang tôi tới nơi này làm gì?

“A, nếu như tôi nói tôi nhớ e, muốn dẫn em đi nhìn cảnh đêm, hưởng thụ một chút thời gian chỉ có hai người chúng ta. Em tin không?” Ngôn Quyết vươn tay, đem tóc cô bị gió thổi loạn thuận đến sau tay, đầu ngón tay thon dài làm như trong lúc lơ đảng chạm được vòng tai cô, trong lòng Quý Nghiên giật mình, theo bản năng lui về phía sau tránh một chút.

Ngôn Quyết lại làm như chuyện gì cũng không phát sinh, thu hồi tay như không có chuyện gì xảy ra.

Quý Nghiên hơi có chút hoảng hốt, không biết hắn có phát hiện cái gì không, nhưng sợ bị Ngôn Quyết nhìn ra. Cô cắn cắn môi, giống như vô ý nói: ” Anh làm như vậy coi là mời sao? Rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn, nào có người nào mời không cần trải qua đối phương đồng ý? Ngôn Quyết, anh có phải từ sao Hỏa tới không? Tôi phát hiện suy nghĩ của anh cùng người Trái Đất căn bản không giống nhau.”

Thật không biết tính cách hắn làm thế nào mà trưởng thành được?

Ngôn Quyết không hổ là người sao Hỏa, đối với bất mãn của Quý Nghiên không chỉ có không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng đừng nhắc tới xem xét lại mình. Hắn nói một cách tự nhiên: “Mời em khẳng định sẽ không đồng ý, thay vì lãng phí nước miếng, cuối cùng còn không có được kết quả mình muốn. Như bây giờ thật tốt, trực tiếp dứt khoát, em liền ở bên cạnh tôi, không phải sao?”

Quý Nghiên đã vô lực rồi.

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không khỏi có chút không tin được.”Anh chẳng lẽ đã sớm cùng Thôi núi lớn thông đồng, cố ý để lộ tin tức ra hắn tối nay muốn đến GAY tiến hành giao dịch ma túy, để cho Tiểu Bạch dẫn người đi bắt hắn. Sau đó nhân cơ hội đem tôi cướp đi? Chỉ vì để cho tôi cùng anh ngắm cảnh đêm…”

Tâm tính kia của hắn là có nhiều trạng thái thay đổi? Từ trên trình độ nào đó nói, đã vượt qua người thường có thể tưởng tượng được không…

Không trách được lão Hàn Niệm nói hắn biến thái, suy nghĩ Ngôn Quyết quả nhiên là người bình thường không cách nào hiểu được.

Không tồi, Ngôn Quyết cuối cùng lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ngẫu nhiên.”

Giao dịch Thôi núi lớn vừa bắt đầu đã xác định, bất quá sau khi hắn nói ra địa điểm đề nghị, thuận tiện vì tìm phúc lợi cho mình thôi…

Khóe miệng Quý nghiên co rút, như vậy cũng đã rất biến thái được không…

Rốt cuộc kiếp trước Ngôn Quyết là người như thế nào? Mới có thể để cho kiếp ngày hắn ta không muốn bỏ qua cho mình như vậy, trăm phương ngàn kế cũng phải đem người bắt được bên người…

Đơn giản là âm hồn bất tán.

Quý nghiên không nhịn được nói: ” Ngôn Quyết, từ nhỏ anh nhất định là thiếu chăm sóc thiếu canxi mà lớn lên. Thật, người bình thường nuôi trong nhà không ra đứa bé biến thái như vậy.”

=======

Chương 86: Kịch chiến trên biển

“Bạch Thắng muốn diệt Cửa Ngầm?” Ngôn Quyết đột nhiên hỏi.

Quý Nghiên cau mày.”Anh hỏi cái này để làm cái gì?”

Ngôn Quyết bước đi, đi tới bên kia bàn ăn, Quý Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, giọng nói từ trong gió truyền đến.”Em tin tưởng anh ta làm được?”

“Dĩ nhiên.” Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói.

Ngôn Quyết cười lạnh một tiếng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhấc chân lên, một tay khoác lên trên hàng rào. Ánh mắt tà mị nhìn Quý Nghiên.”Các em luôn quá tin tưởng anh ta, ngay cả chính anh ta cũng vậy. Em cho rằng anh ta phái người theo dõi Đàm Vân Phi cùng Thôi núi lớn sẽ có kết quả sao? Thật ngây thơ…”

Ánh mắt Quý nghiên không khỏi nheo lại.”Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ .” Ngôn Quyết bưng ly rượu trên bàn lên, uống một hớp, sau đó cầm trên tay. Gió thổi tóc trên trán hắn lên, hắn lắc ly rượu, có vẻ biếng nhác nói: “Em có biết khuyết điểm của Bạch Thắng là gì không?”

Ánh mắt Quý nghiên lần nữa nhíu lại, trực giác không có gì hay để nói.

“Anh ta quá tự tin. Từ khi bắt đầu đã nghĩ sai phương hướng rồi, cũng vẫn đi theo hướng sai đó, còn kéo theo tất cả mọi người.”

“Tại sao tôi cảm thấy lời này giống như đang nói anh vậy?”

Quý Nghiên chăm chú suy nghĩ, hắn đang ám chỉ cái gì? Cái gì gọi là nghĩ sai phương hướng? Coi như thật có chỗ nào sai lầm, Ngôn Quyết có lòng tốt sẽ nói ra sao? Hay hắn cố ý nói để làm xáo trộn tầm mắt có chút không thể giải thích được?

Quý Nghiên càng ngày càng không hiểu hắn.

Ngôn Quyết sâu kín thở dài.”Ai, khó trách mọi người nói khi yêu phụ nữ đều mù quáng, một chút cũng không sai.”

Quý Nghiên: “…”

“Không nói nữa, anh đói bụng rồi, tới đây ăn một chút gì đi. Nếu không sẽ không được tốt lắm bảo bối của tôi.” Ngôn Quyết hướng Quý Nghiên vẫy tay.

Quý Nghiên chậm chạp nói: “Không cần, tôi sợ bị đầu độc chết.”

“Có muốn tôi ăn trước để cho em nhìn không?” Ngôn Quyết vừa nói, vừa xiên một khối bánh ngọt đưa vào trong miệng, từ từ nhai.

Còn có vẻ mặt rất hưởng thụ, ánh mắt làm như vô ý quét qua Quý Nghiên.

Quý Nghiên vẫn không nhúc nhích, thật ra cô đã đói bụng lắm rồi, bụng vẫn luôn làm ầm ĩ trong cô. Nhưng đối với Ngôn Quyết, Quý Nghiên thủy chung có phòng bị, cho nên mặc dù đối mặt với sự hấp dẫn cực lớn, cô cũng không khỏi không bức bách mình chịu đựng.

Đói một hôm cũng không sao, nhưng đồ của Ngôn Quyết thì tuyệt đối không thể ăn, nguy hiểm quá cao.

Ai ngờ Ngôn Quyết thấy Quý Nghiên không nhúc nhích, thì đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cô, Quý Nghiên chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, đã nhiều hơn một bóng người. Ngôn Quyết đưa tay chống đỡ trên hàng rào, khiến cho Quý Nghiên bị vây trong khuỷu tay của hắn, hai người cách nhau quá gần, Quý Nghiên có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa trên người hắn. Vậy mà Ngôn Quyết lại cảm thấy còn chưa đủ kích thích cô, nghiêng đầu, trán của bọn họ đụng vào nhau, Quý Nghiên muốn tránh, cũng không có chỗ để trốn. Ngôn Quyết khiêu khích, hết sức mập mờ nói: “Chẳng lẽ muốn tôi đút cho em ăn?”

“Anh yêu bản thân mình hơi quá.” Quý Nghiên đưa tay đẩy hắn, nhưng chẳng có tác dụng, sức lực của cô căn bản không di chuyển được hắn nửa phần.

Quý Nghiên vừa tức vừa giận, còn có chút vội vàng nói: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào, chỉ không muốn nhìn em đói bụng. Ngoan, ăn một chút.” Ngôn Quyết giơ một cái tay lên, đánh một cái vang, lập tức có người bưng bánh ngọt trên bàn đi đến.

Ngôn Quyết từ trên tay người nọ bưng đĩa qua, đặt vào trước mặt Quý Nghiên, âm thanh trầm thấp nói: “Như thế nào, muốn tự mình ăn, hay để tôi đút cho em ăn?”

Thái độ này của hắn có chỗ nào là thương lượng, rõ ràng tự mình quyết định, còn không cho phép người khác phản kháng. điểm này của hắn cùng Quý An Bình giống nhau, cái mình muốn, nhất định phải nắm trong tay. Chính mình muốn làm, người khác nhất định phải tuân theo. Bất kể Quý Nghiên không muốn, ở trong mắt của hắn, bánh ngọt này cô không thể không ăn.

Khác biệt duy nhất chính là, gương mặt Quý An Bình vĩnh viễn hà khắc, mà mặt Ngôn Quyết luôn mỉm cười.

Quý Nghiên bực bội, quay đầu đi, rất dứt khoát khạc ra hai chữ.”Không ăn.”

Ngôn Quyết vốn không phải là người có kiên nhẫn, nhất là đối với phụ nữ, trước kia phụ nữ nào không những tự động tắm rửa sạch sẽ nằm ngửa chờ hắn lâm hạnh, mà mọi người còn phải lấy lòng hắn. Hắn từ khi nào giống như bây giờ để tự tôn xuống dụ dỗ một người phụ nữ? Quý Nghiên là người đầu tiên.

Nếu không phải cô gợi lên dục vọng chinh phục trong hắn, cô tự cho mình là ai? Dám một lần lại một lần làm cho hắn khó chịu.

Ánh mắt Ngôn Quyết không khỏi chìm xuống, một cái tay để trống nắm cằm Quý Nghiên đem mặt của cô quay lại, hắn dùng lực, Quý Nghiên bị đau, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn hắn một cái. Ngôn Quyết híp mắt một cái, chậm rãi nói: “Xem ra Nghiên Nghiên muốn tôi đút cho em ăn.”

Ngôn Quyết cầm bánh ngọt lên cắn một cái, nhưng không có nuốt xuống, ngược lại cả khuôn mặt dần dần đến gần Quý Nghiên. Quý nghiên ý thức được hắn muốn làm cái gì, nhất thời kinh hãi, vội vàng lấy tay ngăn cản mặt của hắn nói: “Chờ một chút…”

Động tác đến gần cô của Ngôn Quyết dừng một chút.

Khi thấy trong ánh mắt của hắn hơi đùa cợt, Quý Nghiên khó khăn nhận lấy.”Tôi ăn.”

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Ai bảo cô đánh không lại người ta!

Quý Nghiên cầm một khối bánh ngọt lên, trực tiếp đưa vào trong miệng. Cũng lười duy trì hình tượng, dù sao ở trước mặt Ngôn Quyết cần gì phải bảo tổn hình tượng? Cô ước gì lập tức đem hắn hù dọa chạy mất mới phải. Suy nghĩ đến điều này, Quý Nghiên thậm chí có chút ăn như hổ đói đem khối bánh ngọt kia ăn xong, mông lung suy nghĩ, mùi vị cũng không tệ lắm.

“Uống chút nước trái cây.” Trên tay Ngôn Quyết không biết từ lúc nào có thêm một ly nước trái cây, hắn thuận tay đưa cho Quý Nghiên.

Quý Nghiên không có nghi ngờ hắn, nhận lấy, ừng ực uống một hớp.

Cái ly đã uống bị thủ hạ Ngôn Quyết cầm đi.

“Như vậy anh đã hài lòng chưa?” Quý Nghiên tức giận nói.

Ngôn Quyết nhìn chằm chằm môi của cô, màu sắc đỏ bừng, hé ra hợp lại, thật là mê người, nhưng lại kích thích làm cho hắn muốn vuốt ve, thật là gặp quỷ!

Vậy mà trong lòng Quý Nghiên, trình độ biến thái Ngôn Quyết đơn giản lại tăng lên một cấp bậc không ngừng, thật may về điểm này chính hắn mới vừa cũng ăn, sẽ không có chuyện gì. Nếu không cô cùng hắn không xong.

Ngôn Quyết không để ý xoa xoa tay, thoải mái nói: “Sớm biết như vậy thì đã tốt.”

Quý Nghiên mặc kệ hắn, quay đầu đi xem mặt biển, mong đợi có thể nhìn thấy cái gì. Để cho cô thất vọng, không có gì cả, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mặt biển cũng bình tĩnh không dao động.

Chẳng lẽ Tiểu Bạch không tìm được cô sao?

“Đang đợi Bạch Thắng?” Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh Ngôn Quyết.

Một câu nói vạch trần.

Quý Nghiên cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu “Làm sao anh biết?”, thật may cô kịp thời dừng lại

Ngôn Quyết cười giễu cợt một tiếng, âm thanh cũng không có khắc chế như vậy.”Không cần chờ, không có thiết bị truy tìm trong khuyên tai của em, anh ta làm sao tìm được em?”

“Anh…” Quý Nghiên kinh ngạc trợn to mắt.

Từ lúc nào thì hắn biết?

“Đêm còn dài cứ từ từ, còn có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện.” Âm thanh Ngôn Quyết lần nữa truyền đến, giống như ma quỷ nguyền rủa, ở bên tai Quý Nghiên vang lên, một tiếng lại một tiếng kích thích cô.

Quý Nghiên rất luống cuống, không trách được lâu như vậy mà không thấy Tiểu Bạch tìm đến cô, không trách được Ngôn Quyết có thể nhàn hạ thoải mái thời gian tiếp cô như vậy, hắn đã sớm biết…

“Anh buông tôi ra!” Quý Nghiên không thể ngồi chờ chết nữa, cô muốn chạy, nhưng Ngôn Quyết dễ dàng chế trụ cô. Quý Nghiên giãy giụa cả tay lẫn chân, trong tình thế cấp bách, cô cắn lên cánh tay Ngôn Quyết. Ngôn Quyết bị đau, cánh tay buông lỏng, Quý Nghiên nhanh chóng móc súng, vậy mà ánh mắt Ngôn Quyết chợt lóe, nhanh chóng ý thức được cô muốn làm cái gì, cánh tay dài nhanh như tia chớp đưa ra, vung lên, súng Quý Nghiên liền bị rơi ở trên mặt đất.

Trong lòng Quý nghiên trầm xuống.

Sắc mặt Ngôn Quyết cũng chìm xuống, hắn lắc lắc cánh tay, đến gần Quý Nghiên nói: “Không nghĩ tới em có vật nguy hiểm như vậy ở trên người, thật là, ngộ nhỡ đả thương mình thì làm sao? Bạch Thắng đã không xem xét rùi!”

“Anh không có tư cách nói anh ấy.” Quý Nghiên lạnh lùng trả lời.

Không ngờ vừa dứt lời, sắc mặt Ngôn Quyết bỗng thay đổi, trong nháy mắt ánh mắt lạnh lùng như một cây đao rơi vào trên người Quý nghiên, dường như muốn đâm thủng cô. Quý Nghiên ngớ người, không biết những lời này thế nào dẫm lên bãi mìn của hắn rồi, tóm lại vẻ mặt Ngôn Quyết cực kỳ khó coi.

Thậm chí có chút dử tợn.

Trước kia dù thế nào hắn không theo như bình thường mà ra bài, làm chuyện biến thái đến cỡ nào, nhưng vẻ mặt vẫn luôn có sự hòa thuận, Quý Nghiên lần đầu tiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế.

“Đây là tự em chuốc lấy phiền phức.” Ngôn Quyết trầm giọng nói.

Quý Nghiên còn chưa phản ứng kịp, hắn bỗng chốc cúi đầu đè môi Quý Nghiên lại, hung hăng, trằn trọc trở mình, Quý Nghiên giống như bị người ta dùng đại chùy gõ một cái, trong đầu báo động mãnh liệt. Con ngươi mở lớn, liều mạng đấm đánh đẩy lồng ngực Ngôn Quyết, Ngôn Quyết một tay chế trụ tay vung vẩy lung tung của cô, một tay chế trụ đầu của cô, càng thêm xâm nhập hôn cô.

Ngôn Quyết đối với chuyện mình muốn làm, cho tới bây giờ cũng sẽ không kìm chế, hắn mới vừa muốn hôn cô, giờ phút này chẳng qua là làm theo. Tư vị ngọt ngào không nhịn được làm cho người ta say mê, mùi vị của cô, so với tưởng tượng của hắn có phần tốt đẹp hơn. Ngôn Quyết đổi qua nhiều phụ nữ như vậy, nói hậu cung ba nghìn mỹ nữ cũng không quá đáng, vậy mà hắn cũng chưa từng hôn qua một người phụ nữ, ở phương diện này, hắn vẫn sạch sẽ.

Đối với hắn mà nói, cùng phụ nữ hôn môi, răng môi quấn quít, là một chuyện rất ghê tởm.

Vậy mà hôm nay lại phá lệ!

Hàm răng Quý Nghiên cắn thật chặt, đầu bị hắn giữ lại, không thể động đậy. Ngôn Quyết bị hàm răng cô ngăn ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày một cái, bất mãn ở trên môi cô cắn một cái, đau đớn đánh tới, Quý Nghiên vẫn gắt gao nhịn xuống, chính không chịu há mồm để cho hắn được như ý. Ngôn Quyết tăng thêm lực đạo, Quý Nghiên cũng không chút nào thỏa hiệp, mặc cho mùi máu tươi tràn ngập ở trên môi hai người.

Giằng co, gặm cắn, không khí kéo dài nóng lên.

“Bảo bối, có người đã nói với em hay chưa, lúc cùng với đàn ông thân mật, biểu hiện càng cay, càng làm tăng tính thú người đàn ông.” Ánh mắt Ngôn Quyết, thâm trầm đỏ sậm, hiện đầy nguy hiểm, tà mị duỗi đầu lưỡi, liếm vết máu trên môi hắn rơi xuống.

Quý Nghiên giận không kìm được, trong nháy mắt hắn vừa mới buông môi ra, liền lập tức đưa tay dùng sức lau chùi môi của mình.

Giống như sợ lây dính bệnh vi khuẩn.

Ánh mắt Ngôn Quyết tối sầm lại, khóe môi bỗng chốc lại tà mị giương lên, mập mờ quyến rũ cằm của cô, ngón tay trên da thịt trắng nõn của cô mịn màng ma sát. Giọng tràn đầy khêu gợi đầu độc: “Đừng nóng vội lau, tôi nói, đêm còn dài hãy từ từ, thời gian còn rất nhiều mà, chúng ta muốn làm cái gì cũng có thể.”

Vừa nói, hắn lần nữa để đầu gần sát vào, cánh môi dán lên tai Quý Nghiên, đem nhiệt khí thổi ra, cả người Quý Nghiên như có một cỗ giòng điện. Ngôn Quyết thấp giọng nói: “Tôi rất mong đợi, qua tối nay, Bạch Thắng sẽ có phản ứng gì?”

Ùng ùng ——

Đầu óc Quý Nghiên trống rỗng, những lời này tựa như đất bằng nổi sóng, bùng nổ nhất thời cô quên phản ứng thế nào, ngốc ngô ở tại chỗ.

“Anh định làm gì với tôi?” Hồi lâu, Quý Nghiên nghiêm mặt tái nhợt nói.

Cô không phải người ngu, Ngôn Quyết nói có ý gì, cô nghe sao không hiểu.

Quý Nghiên muốn đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng, vậy mà cảm xúc này từ trong xương bắn ra cơ hồ sắp cắn nuốt cô, cô cảm thấy nguy hiểm. Cũng thật hơi sợ. Trong cơ thể dường như tụ tập một cỗ nhiệt lượng đột nhiên tăng vọt, dần dần lan tràn tới toàn thân, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, nhiệt độ trên người từ từ lên cao.

Suy đoán trong lòng nhảy lên cao, không khỏi nắm chặc thành quyền.

Cô thề cô cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không xác định, vậy mà Ngôn Quyết hời hợt một câu “Không có gì, chỉ cho em ăn chút gì đó mà thôi”, để cho trong lòng Quý Nghiên một chút hy vọng cuối cùng tan biến, cô phảng phất cảm thấy trước mắt một màu đen như mực đang hướng mình cuồn cuộn mà đến, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen.

Quý Nghiên không dám tin nói: “Anh hạ dược tôi?”

“Bảo bối, hiện tại mới phát hiện, có phải hơi trễ hay không?” Lời của Ngôn Quyết, không thể nghi ngờ là thừa nhận.

Tức giận, trước nay Quý Nghiên chưa có tức giận trào lên như thế, sắc mặt cô đại biến, biết rõ đánh không lại, nhưng vẫn giơ tay đánh về phía Ngôn Quyết. Kết quả có thể nghĩ, Ngôn Quyết bắt lấy cổ tay của cô, Quý Nghiên từ chối hai cái, tránh thoát không ra, ánh mắt lạnh lùng trừng Ngôn Quyết, gần như muốn đâm xuyên qua từ trên người hắn.

“Anh hèn hạ!”

Ngôn Quyết không giận ngược lại cười.”Không sao cả, chỉ cần có thể lấy được người em là được.”

Dù sao hắn vốn không phải chính nhân quân tử!

Tay Ngôn Quyết gia tăng lực độ, lôi kéo về phía trước, Quý Nghiên gần sát ngực của hắn hơn. Hơi thở của hắn giống như một cái lưới, vững vàng bao phủ lấy cô, Quý Nghiên cơ hồ muốn khóc lên, cả người tràn đầy hơi thở tuyệt vọng.

Ngôn Quyết chế trụ hông của cô, một tay nâng mặt của cô lên, muốn lần nữa hôn cô. Môi của cô có hương thơm thật ngon miệng, chỉ một lần, là có thể nghiện, muốn ngừng mà không được. Ngôn Quyết đang muốn hôn xuống, ai ngờ lúc này trên không trung truyền đến tiếng gầm rú của máy bay, càng lúc càng lớn, ngay sau đó có một ngọn ánh đèn chiếu xuống, Ngôn Quyết dừng động tác lại. Hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, Quý Nghiên lại nhân cơ hội này, nâng đầu gối lên, dùng sức hướng lên đỉnh đầu, ngay giữa lão Nhị của người khác.

“A… !”

Ngôn Quyết không kịp phòng bị, bị cô đá cú này, sắc mặt nhất thời vặn vẹo, tay nhanh chóng che nơi nào đó của mình, lui về phía sau mấy bước, nhìn qua cực kỳ thống khổ.

Quý Nghiên dùng toàn lực, Ngôn Quyết lần này, quả nhiên thảm hại.

Đồng thời, vài chiếc máy bay chiến đấu trên bầu trời quanh quẩn du thuyền, chỉ chốc lát sau, khoang thuyền cửa mở ra, thang dây thả xuống, tiếng gầm rú phá vỡ cái màn đêm đen nhánh yên tĩnh này. Một người trong đó mở cửa khoang ra, nhanh chóng một bóng dáng cao ngất tuấn tú đi ra, chùm ánh sáng chiếu vào trên người hắn, mang một cổ khí thế cường đại, trên mặt trắng như bạch ngọc kia, hiện đầy vẻ lo lắng.

Sau đó lại có mấy người đi ra, nhẹ nhõm nhảy tới chỗ Quý Nghiên ở trên boong thuyền, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt đảo qua, lại tựa như hội tụ vô số cuồng phong, âm trầm lợi hại.

Trong nháy mắt Quý nghiên nhìn người tới, tâm tình không có cách nào khống chế, trong đầu vẫn căng thẳng như dây đàn phút chốc gãy lìa, nước mắt tựa như con sông mở ra, cuồn cuộn không dứt. Tràn đầy ủy khuất, tràn đầy sợ hãi, bất quá giờ phút này tất cả đều hóa thành hai chữ quen thuộc kia.”Tiểu Bạch…”

Đây là tiếng gọi chất chứa bao nhiêu lần ở trong lòng, cô còn tưởng rằng anh thật không tìm được cô…

Quý Nghiên chạy nhanh về phía anh, phảng phất đó chính là sinh mạng, nước mắt cô rơi, liều mạng chạy, đầu chui vào trong ngực của anh. Mùi trà xanh nhàn nhạt thơm ngát, rốt cục hơi thở cô quen thuộc, rốt cục làm người ta không muốn xa rời cái ôm trong ngực kia nữa!

Nước mắt cuồn cuộn mà rơi, nhuộm ướt áo trước ngực của anh, Bạch Thắng nâng mặt của cô lên, lòng ngón tay co lại, êm ái vuốt đi nước mắt trên mặt cô, ánh mắt thoáng qua một tia đau lòng. Vậy mà khi ánh mắt của anh xẹt qua môi rớm máu của cô, ánh mắt liền lần nữa chìm xuống. Tiếp theo chớp mắt một cái, cầm tay Quý Nghiên, ở trên mu bàn tay cô rơi xuống nụ hôn, lưu lại hai chữ “Chờ anh”, liền lướt qua cô thẳng tắp đi về phía Ngôn Quyết.

Quý Nghiên sửng sốt, xoay người nhìn về bóng lưng anh rời đi, nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Sương ngăn cản. Sương kéo cô, an ủi: “Đừng lo lắng, thủ lĩnh có thể xử lý tốt.”

Quý Nghiên đứng tại chỗ, ánh mắt thủy chung đuổi theo Bạch Thắng, ánh mắt chan chứa hơi nước tràn đầy lo lắng.

Ngôn Quyết vẫn bị Quý Nghiên một kích kia mà chưa trở lại bình thường, bỗng cảm giác có một bóng người đang đến gần mình, hắn đang chuẩn bị ngước mắt, bỗng chốc lỗ tai vừa động, nhạy bén nghe được có một đồ vật xé gió đến, tốc độ cực nhanh. Ngôn Quyết đối với âm thanh quen thuộc này, là đạn. Mặt hắn liền biến sắc, nhanh chóng lăn sang bên cạnh, vậy mà vẫn chậm muộn bước, đạn mặc dù không có bắn vào thân thể của hắn, nhưng lại quét qua cánh tay của hắn.

Máu đỏ tươi như một sông nhỏ chảy ra, theo vết thương lưu lại, cảm giác đau dần dần tràn ngập.

Ánh mắt Ngôn Quyết nguy hiểm nheo lại, bên người đã truyền đến tiếng đánh nhau, hắn che vết thương, ngẩng đầu, liền thấy Bạch Thắng trầm mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt mình. Ở chung quanh bọn họ, người hai phe đã sớm đánh lẫn vào nhau.

“Có thể tới nhanh như vậy.” Khóe miệng Ngôn Quyết treo một nụ cười châm chọc vui vẻ, thẳng tắp nhìn Bạch Thắng.

Sắc mặt Bạch Thắng lạnh như băng, con ngươi không nhúc nhích, một mảnh lạnh lẽo, đồng thời nhuộm tàn bạo kinh người, phảng phất trong núi sâu có con báo săn mồi hung mãnh, một giây kế tiếp sẽ xông lên đem Ngôn Quyết nghiền thành tro.

“Tao đã cảnh cáo mày, không cho phép động đến cô ấy.” Âm thanh của anh so vẻ mặt của anh làm cho người ta cảm giác còn lạnh hơn gấp mấy lần, quả đấm cũng không có khách khí, tiếng nói vừa dứt, liền nhanh chóng mãnh liệt công kích Ngôn Quyết.

Ánh mắt Ngôn Quyết chợt lóe, buông tay che vết thương ra, đứng dậy, Bạch Thắng sắp chạm được thân thể của hắn đồng thời nhanh chóng xuất kích, đở được quả đấm của anh.

Nhưng Ngôn Quyết rốt cuộc đang bị thương, hành động rất bất tiện, bình thường hắn không tổn hao gì cùng Bạch Thắng khó phân thắng bại, hôm nay một cánh tay bị thương, Ngôn Quyết rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong. Mỗi một chiêu của Bạch Thắng đều mang theo tàn nhẫn trí mạng, không chút lưu tình đánh tới trên người hắn, Ngôn Quyết vừa lúc bắt đầu khó khăn lắm mới có thể ngăn cản, nhưng thời gian càng lâu, thể lực của hắn càng giảm dần, muốn đỡ công kích của Bạch Thắng càng ngày càng khó khăn.

Giống như hiện tại, Ngôn Quyết thật vất vả tránh được một cước toàn lực của Bạch Thắng đá tới, ai ngờ đảo mắt anh lại đột nhiên dùng khuỷu tay công kích bụng của hắn, Ngôn Quyết tránh né không kịp, lúc này bị đánh phải lui về phía sau vài bước. Bạch Thắng thừa thắng xông lên, hung hăng đánh hắn vài quyền, mỗi một quyền cũng mang theo vô cùng tức giận, hết sức bén nhọn.

Ngôn Quyết không còn chút sức nào để đánh trả, khi hắn lại một lần cường ngạnh đứng lên, Bạch Thắng đột nhiên bay lên một cước thẳng tắp đá trên mặt của hắn, Ngôn Quyết phảng phất nghe được âm thanh hàm răng rụng ra, hắn bị đánh té xuống đất, cổ họng có một vị ngọt, phun một búng máu thật to. Hắn giơ tay lên, lau vết máu khóe miệng, âm thanh khêu gợi không khỏi cũng nhuộm tia âm trầm.”Bảo bối, đánh người không đánh mặt, tao lớn lên cũng không dễ dàng, đánh hư mày bồi thường nổi sao?”

Bạch Thắng hừ lạnh.”Đánh hư rất đúng, ba mẹ mày cũng nhận không ra, hiểu ra thì mất mặt.”

Ánh mắt Ngôn Quyết run lên, khó khăn bò dậy, lại nhổ bên cạnh một búng máu, lần này, hắn chủ động công kích Bạch Thắng, hai người lần nữa đánh nhau.

Quyền cước ở trong không khí quấn quít, mang đến sức mạnh bén nhọn, thân thủ hai người đàn ông tuyệt cao, ở nơi trên boong thuyền này, từng chiêu từng thức, cũng muốn mang đối phương vào chỗ chết, không khí hết sức căng thẳng, ngay cả người bên cạnh nhìn, cũng không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

Không lâu lắm, Ngôn Quyết lần nữa bại trận, vô luận hắn mạnh bao nhiêu, dựa vào ý chí chống đỡ, thế nào cũng không cách nào thắng được một chút nào người đàn ông không kém hơn hắn này. Ngôn Quyết lần nữa bị Bạch Thắng một cước đá bay, thân thể đụng vào thân thuyền, ngay sau đó nặng nề ngã trên đất.

“Tao nói rồi, chỉ cần mày động vào cô ấy một cái, tao sẽ giết mày.” Âm thanh của anh kèm theo động tác giơ súng, xuyên thấu qua tiếng gió truyền tới trong tai Ngôn Quyết, trong không khí phảng phất mang theo một tia rét lạnh, ngón tay Bạch Thắng dừng ở trên cò súng.

“Chị dâu, chị làm sao vậy?” Ai ngờ lúc này Sương kêu lên một tiếng tràn đầy lo lắng nhưng trong nháy mắt kéo thần trí Bạch Thắng trở về, thân thể anh cứng đờ, nhất thời nghiêng đầu nhìn về phía Quý Nghiên. Chỉ thấy Sương ôm lấy Quý Nghiên, thần sắc lộ ra vẻ lo lắng, đột nhiên nói với Bạch Thắng: “Thủ lĩnh, chị dâu giống như có cái gì không đúng.”

Mắt Quý nghiên nhắm nhẹ lại ngã ở trong ngực Sương, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mê loạn lên, cả người hư mềm vô lực. Bạch Thắng mặc dù không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng nhìn cô rất khó chịu.

“Mày đã làm gì cô ấy?” Bạch Thắng quay đầu hỏi Ngôn Quyết.

Ngôn Quyết che ngực, buồn bực ho khan hai tiếng, đối với cáu kỉnh của anh coi như không nghe thấy. Khóe miệng lộ ra một nụ cười suy yếu lại giảo hoạt.”Muốn biết sao? Tao ngược lại không nói cho mày.”

Bạch Thắng thật muốn một súng bắn hắn.

“Thủ lĩnh, nhanh lên một chút, chị dâu giống như sắp không chịu nổi.” Âm thanh Sương lần nữa truyền đến.

Bạch Thắng không kịp nghĩ cái khác, nhanh chóng trở lại bên người Quý Nghiên, đem ôm cô ngồi vào trong lồng ngực mình, thân thể Quý Nghiên nóng bỏng, khó chịu nhích tới nhích lui, Bạch Thắng hôn một cái lên trán của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, là anh.”

Quý Nghiên nghe được âm thanh này, quả nhiên ngừng động tác, vẫn tìm cái tư thế thoải mái, hai tay ôm cổ Bạch Thắng.

Bạch Thắng lạnh lùng nhìn lướt qua boong thuyền hỗn loạn không chịu nổi, người nằm ngổn ngang bị không ít thương, tuyệt đại đa số đều người của Ngôn Quyết. Bọn họ khẳng định không ngờ Bạch Thắng tìm tới nhanh như vậy, căn bản không có phòng bị, Bạch Thắng ôm Quý Nghiên, dẫn đầu đi về phía thang dây. Trầm giọng nói Sương một tiếng: “Trở về.”

Sương lĩnh mệnh, báo cho mọi người biết một cái, tất cả mọi người nhanh chóng trở lại trên máy bay.

Một khắc sắp sửa bước lên thang dây, Bạch Thắng đột nhiên dừng cước bộ một chút, Sương vừa lúc đi tới bên cạnh anh, cũng không quay đầu lại nói: “Nổ.”

Sau đó liền lên máy bay.

Sương đi theo Bạch Thắng nhiều năm như vậy, đối với tâm tư của anh hiểu rõ vô cùng. Cánh quạt khởi động, máy bay chiến đấu thành hàng bay khỏi Đông Hải, chỉ có một trận, nhưng dừng lại chốc lát.

Ngôn Quyết nhíu lại mi, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Một

Hai

Ba

Đạo đạn thoát khỏi cabin, rơi xuống, thẳng tắp về phía đầu du thuyền. Ngôn Quyết nhạy bén bắt được có thứ gì nhanh chóng rơi xuống, trong lòng quát to một tiếng không tốt, không quản đau đớn trên người, hắn cắn chặc hàm răng, tung người nhảy xuống biển.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ chợt nghe một tiếng nổ vang thật lớn, ngay sau đó rầm rập tiếng nổ mạnh không ngừng, ánh lửa cuồn cuộn bắt đầu khởi động, nhuộm đỏ cái hải vực này, cũng nhiễm đỏ đêm đen nhánh vô ích này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang