• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Nghiên Nghiên bùng nổ.

Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê.

Lúc Quý Nghiên đến nơi thì đã là lúc tan ca, rất nhiều người ra vào quán cà phê. Quý Nghiên tìm được vị trí của Mạnh Thiếu Tuyền, ngồi xuống đối diện với hắn.

Hơn nửa tháng không gặp, nhìn lại khuôn mặt quen thuộc này nói cô không có chút khổ sở nào là giả. Quá khứ ngọt ngào, hạnh phúc năm xưa như còn ở trước mắt, thậm chí Quý Nghiên có thể hình dung ra nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Mạnh Thiếu Tuyền trong lần đầu tiên họ gặp nhau.

Hắn nhanh chóng đỡ cô xém nữa vì đám người chen lấn quá đông mà bị ngã.

Xung quanh một mảnh ầm ĩ, vậy mà chỉ có giọng nói từ tính của hắn là lọt vào tai cô, “Em không sao chứ ?”

Bây giờ là sao đây ? Vẫn là dáng vẻ năm đó, chỉ là trong mắt cô thì sự yêu thích đã chuyển thành chán ghét, lông mày cô chau lại, khuôn mặt lạnh đi.

Khuôn mặt vẫn như cũ, cảm giác lại thay đổi.

Quay đầu lại, thì ra tất cả lại buồn cười thế này.

Ngay cả tình cảm lúc ban đầu giữa bọn họ, thì ra cũng không được thật lòng.

Chỉ là một cuộc đánh cược mà thôi.

“Có chuyện gì sao ?” Quý Nghiên nhẹ nhàng mở miệng.

Mạnh Thiếu Tuyền nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác không vui, giống như ngày ở thành giải trí Thánh Y, Quý Nghiên dùng lời nói sắc bén mà phản bác hắn. Giống như việc có một con rối luôn ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng nghe theo sai bảo của hắn, nay lại đột nhiên thoát khỏi lòng bàn tay hắn, không bao giờ nghe sự chỉ huy của hắn nữa.

Tuy là lúc đầu hắn không cần con rối là cô, nhưng cái sự đối xử khác nhau một trời một vực như thế này khiến Mạnh Thiếu Tuyền không khỏi khó chịu.

Sắc mặt hắn không tốt được nữa nói: “Mấy ngày trước Dương Hàm Mặc tới tìm tôi đánh nhau.”

“Sau đó thì sao ?” Quý Nghiên cười lạnh.

Thật là người không có nhân phẩm, đặc biệt tới tìm cô tố cáo?

Tôi cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng làm thế.

Dầu gì cũng nên chừa chút mặt mũi của mình đối với cô chứ, đừng làm đến cuối cùng ngay cả chút xíu tình cảm cô dành cho hắn cũng biến mất, chỉ có thể phán một câu trẻ con, đó mới thật sự đáng buồn.

“Không phải cô nói là không có chuyện gì với hắn sao? Không có gì thì sao hắn sẽ vì cô mà lập tức từ nước ngoài trở về rồi còn đòi công bằng cho cô nữa chứ? Không có gì thì sao hắn lại mạnh mẽ nói tôi phải tránh xa cô ra sao? Nghe nói hắn còn vì cô mà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu, Quý Nghiên, cô thật ghê gớm. Tại sao trước kia tôi không nhìn ra nhỉ, cô đúng là có bản lĩnh nha!” Giọng điệu trào phúng của hắn rõ ràng như vậy, Quý Nghiên có là người ngu mới nghe không hiểu.

Cô khẽ mỉm cười. “Trước kia tôi cũng không nhìn ra anh là phế vật mà.”

Mạnh Thiếu Tuyền biến sắc.

Quý Nghiên tiếp tục nói: “Anh không cần phải dùng cái thủ đoạn này tới ghen tuông với tôi. Tôi và Dương Hàm Mặc là trong sạch, ngược lại thì anh, đừng vì tự mình không chung thủy liền nghĩ tất cả mọi người cũng như anh. Chuyện của anh và Quý Nhu, tôi không truy cứu, nhưng không có nghĩa là sẽ tha thứ. Rốt cuộc thì anh có tư cách gì mà tới chất vấn tôi.”

Quý Nghiên tức giận. Quả nhiên cô đã xem thường độ da mặt dày của Mạnh Thiếu Tuyền, mọi việc đã giải quyết xong, vậy mà hắn vẫn còn có thể chỉ trích cô? Thậm chí còn ám chỉ mối quan hệ giữa cô và Dương Hàm Mặc sớm đã không trong sạch?

Đây chính là người cô đã yêu sao?

Editor : tyvybutchi.

Chương 37 (tiếp): Nghiên Nghiên bùng nổ.

Nếu như có Mộc Tây ở đây, nhất định sẽ mắng một câu, con mẹ nó, có thể vô sỉ hơn chút nữa không?

Đừng nói là Mộc Tây. Bây giờ ngay cả Quý Nghiên cũng muốn chửi tục.

Mạnh Thiếu Tuyền bị cô nói làm cho tức giận vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, nổi giận, hừ lạnh nói: “Đừng giả bộ như mình là người thanh cao, coi như chuyện của Dương Hàm Mặc cô giải thích được đi, vậy còn Bạch Thắng? Chúng ta mới chia tay nhau chưa được bao lâu, cô đã ở cùng một chỗ với hắn, chẳng lẽ cô nói với tôi là sau khi cô chia tay với tôi xong thì mới quen hắn sao? Thay quần áo cũng không có nhanh như vậy, có thấy tin được không? Quý Nghiên, bản chất mọi người đều giống nhau, chỉ là tôi dám thừa nhận, còn cô, thì cương quyết muốn tự mình lập bàn thờ trinh tiết thôi.”

Ào ào —

Quý Nghiên cầm tách cà phê rỗng trong tay, ngực dồn dập tức giận, cả khuôn mặt đều đang cực kì tức giận.

“Này, cô đang làm gì ở đây thế ?”

Đúng lúc ấy thì một giọng nói bén nhọn truyền đến, kèm theo là tiếng giầy cao gót lạch cạch đến gần, đó là Quý Nhu và Dương Đình Đình.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Họ nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạnh Thiếu Tuyền, trong nháy mắt cùng chung chiến tuyến.

Trên mặt Mạnh Thiếu Tuyền toàn là cà phê, sắc mặt cũng đen thui, cà phê chảy một đường từ trán xuôi xuống cổ, hắn tức giận nhìn Quý Nghiên.

Quý Nhu và Dương Đình Đình cũng đưa ánh mắt nhìn đến Quý Nghiên, chỉ là một người thì tràn đầy hài lòng, còn một người thì cực kì căm ghét.

Lại một trận giằng co tái diễn.

Vẻ mặt Quý Nghiên rét như băng, trong mắt toàn lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng thật lạnh. “Mạnh Thiếu Tuyền, anh làm tôi cảm thấy thật ghê tởm. Anh biết bây giờ người tôi không muốn gặp nhất là anh không? Không phải bởi vì tôi còn tình cảm với anh, mà là mỗi lần gặp mặt anh thì anh sẽ càng làm tôi cảm thấy buồn nôn hơn một lần. Đồng thời cũng nhắc nhở tôi đến đoạn ký ức vô cùng ngu xuẩn kia, yêu anh, là do tôi thiếu hiểu biết, mắt bị mù nên rốt cuộc mới yêu anh. Nhưng hành động và việc làm bây giờ của anh, làm cho tôi thật hận việc đã từng yêu anh, thậm chí còn không muốn thừa nhận, càng không muốn chú ý tới nữa, bởi vì nó làm cho tôi thấy quá xấu hổ, cho nên kể cả việc đã yêu anh, tôi cũng muốn xóa sạch.”

Mỗi một lời Quý Nghiên nói ra thì sắc mặt của Mạnh Thiếu Tuyền lại càng khó coi thêm một phần, thậm chí đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Hai tay hắn nắm chặt thành quả đấm, nắm rất chặt, có thể mơ hồ thấy gân xanh hiện lên trên đó.

Quý Nghiên không dừng lại, nói tiếp, “Anh không tin chuyện giữa tôi và Bạch Thắng xảy ra sau khi chúng ta chia tay sao? Vậy tôi có thể nói cho anh biết, cho tới bây giờ thì chuyện tình cảm không bao giờ bị phụ thuộc bởi thời gian, anh ấy rất tốt, anh ấy là người mà cả đời này tôi không thể với tới được. Anh quen tôi hai năm, lại không bằng thời gian chúng tôi quen nhau một tháng, đây là sức hấp dẫn của anh có vấn đề, đừng suốt ngày đi chỉ trích người khác, hãy tự mình nhìn lại bản thân đi.”

“Còn nhớ ngày đó ở nhà anh, anh đã nói với tôi cái gì không? Anh nói tôi không sánh bằng Quý Nhu, người anh yêu là cô ta, không phải tôi. Khi đó anh và cô ta quen nhau đã được bao lâu, còn chúng ta quen nhau được bao lâu? Cho nên, những lời này bây giờ tôi trả lại hết cho anh. Trong lòng tôi, anh không thể sánh bằng Bạch Thắng, không, nếu để anh so sánh với anh ấy thì chính là làm nhục anh ấy. Anh xứng sao? Còn nữa, bây giờ tôi thẳng thắng nói cho anh biết, tôi không yêu anh. Giữa chúng ta sớm đã không còn chút quan hệ nào, sau này gặp lại chính là người xa lạ. Tôi không đi tìm anh…… Anh cũng đừng tới tìm tôi nữa, sau này không có việc gì thì đừng liên lạc.”

=======

Chương 38: Phỉ báng và phản kích.

Quý Nghiên rất ít khi nói nhiều, có thể thấy được lần này cô đã thực sự bị chọc tức đến chết rồi.

Người hạ tiện là người không có đối thủ.

Những lời này dùng để nói về Mạnh Thiếu Tuyền là vô cùng chính xác.

Trước kia là do cô đã đối xử với bọn họ quá mềm mỏng, cho nên mỗi người trong bọn họ mới không kiêng nể gì cả mà ức hiếp cô.

Quý Nghiên cảm giác cô thật sự cần phải tự kiểm điểm lại mình.

Hai mắt Mạnh Thiếu Tuyền âm u nhìn cô chằm chằm, trong lòng tràn đầy tức giận, hận không thể khoét một cái lỗ trên người Quý Nghiên.

Lần đầu tiên bị người khác mắng thậm tệ, không phải ai khác mà chính là người trong ấn tượng của hắn luôn là người mềm mỏng ít nói – Quý Nghiên, một người phụ nữ đã từng bị hắn vứt bỏ.

Điều này làm cho Mạnh Thiếu Tuyền cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục.

“Thiếu Tuyền, anh không sao chứ!”

Quý Nhu chọn đúng thời cơ, đúng lúc tiến lên, lấy khăn giấy ra, dịu dàng lau chùi nước cà phê trên mặt Mạnh Thiếu Tuyền.

Vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Mạnh Thiếu Tuyền quả nhiên cảm động, nhìn khuôn mặt khéo léo xinh đẹp của Quý Nhu, càng cảm thấy vẻ mặt của Quý Nghiên thật đáng ghét. Tất cả sự hiền lành của cô ta khi đi cùng với mình cũng mất hết, bây giờ nhìn lại chỉ thấy thật giả tạo, cay nghiệt nhẫn tâm mới là bản chất thật của cô ta. Hừ, mưu trí thật thâm sâu.

Thật may là cuối cùng hắn đã lựa chọn Tiểu Nhu.

Dương Đình Đình không hổ là người trung thành ủng hộ Quý Nhu, lúc quan trọng vẫn là cô ta đứng lên ra mặt, vênh váo hống hách nói với Quý Nghiên: “Quý Nghiên, cô thật không biết xấu hổ mà? Muốn đeo bám anh Tuyền đến cùng phải không, nên bắt đầu cố tung trò lừa gạt của mình ra. Cô cho là cô nói mấy lời này thì anh Thiếu Tuyền sẽ hối hận sao, sau đó sẽ nhanh chóng đi tìm cô? Cô cũng quá đề cao bản thân rồi, anh Thiếu Tuyền và chị Tiểu Nhu sắp kết hôn, cho dù cô có tốn công sức nhiều thế nào đi chăng nữa cũng vô ích thôi. Tôi khuyên cô nên bỏ cuộc đi, tránh cho việc sau này khỏi xấu hổ mất mặt.”

Mới đầu Quý Nghiên chỉ là cười lạnh, bây giờ thì thấy thật buồn cười.

Dương Đình Đình nói lớn tiếng, giọng nói lại bén nhọn, gần như cả tiệm cà phê đều nghe thấy hết, không cần suy nghĩ cũng chắc chắn biết mọi người đang để ý cô.

Quý Nghiên biết nhưng không làm gì, từ trước đến nay cô không có năng lực đổi trắng thay đen, mỗi lần đều chọn vị trí nơi công cộng như thế này, không phải là muốn mượn dư luận để đả kích cô sao.

Có bản lĩnh thì cô ta xài chiêu khác đi, đừng có lần nào cũng xài cùng một chiêu.

Quý Nghiên ngước mắt, cười như không cười nói: “Buồn cười, chuyện của chúng tôi thì liên quan gì đến cô?”

Phải nói nếu có ai đó để cho Quý Nghiên lộ ra vẻ góc cạnh của mình thì đó chính là Quý Nhu.

Cô nhịn hết nổi Dương Đình Đình rồi. Cô ta chưa từng coi trọng cô lần nào thì cha mẹ nuôi của Dương Hàm Mặc là một lí do, lí do còn lại chính là cô ta đã bị Quý Nhu xúi giục.

Dương Đình Đình là điển hình của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, tính cách rất công chúa, không có một chút năng lực tự suy nghĩ gì cả.

Quý Nghiên đã từng ảo tưởng vào một ngày nào đó sau khi cô xé nát cái mặt nạ giả tạo của Quý Nhu thì cô và Dương Đình Đình có thể xóa hết mọi hiểu lầm cùng chung sống hạnh phúc.

Nhưng bây giờ nhìn lại, là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô càng lùi bước thì những người này càng được voi đòi hai bà trưng. Còn luôn nghĩ là họ đã làm đúng, không cho người khác làm sai ý họ.

Cô không phản kích, bọn họ liền nghĩ rằng cô thật sự dễ bị khi dễ vậy sao.

2.

Editor : tyvybutchi.

Chương 38 (tiếp): Phỉ báng và phản kích.

Dương Đình Đình từng nghĩ Quý Nghiên sẽ giống như trước đây vẫn im lặng khi bị cô ta mắng, nhưng khi nghe được giọng nói lạnh nhạt của cô, vẫn không thể tin được. Nói chính xác hơn chính là không can tâm, cô ta không thể tiếp nhận nổi, tại sao Quý Nghiên lại có thể nói chuyện kiểu đó với cô ta.

“Chuyện của chị Tiểu Nhu chính là chuyện của tôi, tại sao tôi không được quyền quản? Cô giành bạn trai của chị Tiểu Nhu thì chính là không được. Quý Nghiên, cô làm người không biết xấu hổ sao? Anh Thiếu Tuyền đã chán ghét cô như thế, cô vẫn làm hồn ma bám theo anh ấy, đúng là làm cho người ta chán ghét cô!” Dương Đình Đình nói xong, cơn giận trên mặt vẫn còn chưa tan.

Quý Nghiên không biết nói sao, cái gì gọi là trợn mắt nói láo? Cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng? Nhìn Dương Đình Đình là biết.

Một người nếu như muốn nói xấu người khác, thì đúng là không cần phải dùng lương tâm mà nói chuyện.

Quý Nghiên vô cùng tức giận nên đâm ra lại càng tỉnh táo. Giọng cô trong trẻo nói: “Cái gì gọi là không biết xấu hổ? Là giống như cô nói bừa nói bậy, tùy ý phỉ báng? Hay là giống như cô lớn tiếng kêu la, mở miệng nói láo? Hoặc là phải như cô đi khắp nơi tìm một người mà ngay cả tên cũng không hề biết, rồi không tiếc lời đi lợi dụng lòng tốt của người ta để tìm cách nhận được sự yêu thích của người cô yêu? Nếu là như vậy, thật xin lỗi, tôi không làm được.”

Quý Nghiên là từ Mộc Tây mà biết, từ dạo trước ở thành giải trí Thánh Y sau khi Dương Đình Đình gặp qua Bạch Thắng thì vừa gặp đã yêu anh. Sau khi trở về cô ta trăm phương nghìn kế tìm hiểu tin tức về Bạch Thắng nhưng Dương Đình Đình chưa độc lập kinh tế, năng lực có hạn. Vả lại bình thường Dương Chính Tùng và Dương Hàm Mặc cũng quản lí cô ta đủ nghiêm khắc. Vì thế hết cách rồi, cô chỉ có thể đi theo bên cạnh công tử giàu có nhờ giúp một tay. Người đàn ông này, tính tình đơn thuần lại si tình, nhưng mắt nhìn người lại không tốt lắm, Dương Đình Đình lợi dụng hắn ta, không hề cảm thấy chút áy náy gì.

Ngày đó bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng trước trường học, vừa vặn Mộc Tây cũng ở đó, nên đoạn đối thoại giữa bọn họ đều bị Mộc Tây nghe được hết, Dương Đình Đình vừa làm nũng vừa giả bộ đáng thương đi cầu xin đối phương giúp cô ta thu thập tài liệu về Bạch Thắng, bao gồm những nơi anh thường đến, địa điểm công việc, địa chỉ nhà…… Thậm chí là số điện thoại. Độ dày của da mặt còn hơn cả tường thành, mà cái vị công tử giàu đó cũng quá sá ngu, vậy mà lại bị cô ta lừa gạt thành công. Lúc đó Mộc Tây thật hận không thể qua đánh hắn ta một cái, muốn xem cái đầu của hắn ta có chứa gì trong đó.

Không thể phủ nhận, hôm nay Dương Đình Đình bất chấp tất cả nhằm vào cô như vậy, trong đó cũng có nguyên nhân là vì Bạch Thắng.

Dương Đình Đình thẹn quá hóa giận, lại muốn tấn công. Dương Đình Đình làm sao mà để cho cô ta được như ý, con mắt cô nhíu lại, đang muốn đưa tay đỡ. Một cánh tay khác đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Dương Đình Đình.

Quý Nghiên liếc mắt hơi kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của Bạch Thắng. Anh mặc một thân tây trang, làm cho vóc người hoàn hảo càng lộ ra rõ nét, cao lớn tuấn nhã. Làn da như trân châu lóe sáng, nhưng đôi mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm nhìn Dương Đình Đình.

Nếu như anh nhớ không lầm thì cô gái này, chính là người lần trước đã đánh Nghiên Nghiên một bạt tai ở thành giải trí Thánh Y.

Sau đó anh phải đi Mỹ nên cũng không còn nhớ đến mấy người này, không nghĩ tới bây giờ họ lại xuất hiện. Bạch Thắng cười lạnh, rất tốt, lần trước anh còn chưa tính sổ với cô ta, bây giờ cô ta lại dám làm loạn.

Bạch Thắng sẽ cho cô ta biết thế nào gọi là hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK