• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Đội đặc nhiệm chống khủng bố

Cửa phòng rất nhanh bị đẩy ra, lúc băng xe đẩy thức ăn chậm rãi đi vào, sau đó dừng lại ở trước giường rộng lớn, giọng nói lạnh lẽo từ trong cái miệng nhỏ đỏ bừng truyền ra “Chỉ huy, điểm tâm của anh.”

Ah, giọng nói này có chút quen tai.

“Để đó đi.” Bạch Thắng bình tĩnh không chút dao động nói, trốn ở trong chăn Quý Nghiên bỗng chốc mở mắt ra. Dừng lại một giây, sau đó quả quyết đứng dậy, từ trong chăn lộ đầu ra, nhìn sang nơi phát ra giọng nói.

Khuôn mặt rất tinh xảo, tóc dài bay bay, không có biểu cảm gì, từ đầu tới cuối đều chỉ cho người ta cảm giác hai chữ: lạnh lẽo.

Một cô gái rất lạnh lẽo, đồng thời cũng rất trẻ tuổi.

Quý Nghiên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái nữa, xác định không có nhìn lầm, ngày hôm qua đánh lén cô còn nói một đống thứ khó hiểu chính là cô gái kia.

Cô gái cũng đang nhìn Quý Nghiên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lóe lên, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng Quý Nghiên vẫn thấy được. Trên khuôn mặt trước sau như một của cô ta không chút thay đổi, chỉ có xuyên thấu qua cặp mắt kia, mới có thể mơ hồ bắt được cảm xúc biến hóa của cô ta.

“Tôi đi ra ngoài trước.”

Cô gái nói xong, liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

Không một lời dư thừa.

Quý Nghiên nhìn cửa phòng từ từ khép lại, cùng với bóng dáng đang từ từ biến mất sau cánh cửa, theo bản năng hỏi “Cô ấy là ai vậy?”

Mới sáng sớm không phải là mình đang nằm mơ chứ?

Tay Quý Nghiên chôn ở dưới chăn lặng lẽ bấm một cái vào bắp đùi của mình, có cảm giác đau, rất tốt, không phải nằm mơ.

Vừa lúc lúc này giọng Bạch Thắng chậm rãi truyền đến bên tai. “Thời Băng (lúc nào cũng lạnh), đội trưởng đội 1 đội đặc nhiệm chống khủng bố.”

“Ngay cả tên cũng lạnh như thế? Ba mẹ cô ấy thật biết dự đoán.” Quý Nghiên nói: “Tiểu Bạch, không phải cô ấy thầm mến anh đó chứ?”

“Nghĩ bậy gì thế?”

“Không phải. . . . . .” Quý Nghiên chợt dừng lại.

Bạch Thắng hỏi: “Không phải cái gì?”

“Thôi.” Quý Nghiên khoát tay. “Không có gì, chỉ là đội đặc nhiệm chống khủng bố còn có chia nhỏ ra nữa sao? Giống như 1 đội, 2 đội như vậy. . . . . .”

“Ừ.”

Đội đặc nhiệm chống khủng bố trừ Bạch Thắng là tổng đội trưởng ra thì phía dưới tổng cộng còn chia làm 12 đội ngũ, cũng chia ra 12 đội trưởng, Thời Băng là đội trưởng đội 1. Mà 12 đội trưởng đều là trực tiếp nghe lệnh của Bạch Thắng, sau đó bọn họ truyền đạt lệnh của Bạch Thắng cho những cấp dưới, dẫn đầu đội viên của mình thi hành lệnh.

Tương tự, đội đặc nhiệm chống khủng bố bình thường thao luyện và khảo hạch cũng là do 12 vị đội trưởng này phụ trách, bởi vì mỗi ngày đều có nhiệm vụ cần hoàn thành, đám đội trưởng phải giám sát đội viên của mình hoàn thành theo như yêu cầu. Sau đó định kỳ tiến hành một lần khảo hạch, người không hợp cách sẽ bị trực tiếp quét xuống. Dĩ nhiên, cái quét xuống này cũng không phải đuổi người đó ra khỏi Cục Quốc An, mà là ném vào đảo đặc công tiến hành huấn luyện địa ngục.

Đây đối với từng người tiến vào đội đặc nhiệm chống khủng bố mà nói, đều là sỉ nhục cực lớn và cơn ác mộng, cho nên không ai nguyện ý bị quét xuống, cho nên đương nhiên đều là liều mạng cố gắng. Cho nên, người không qua khảo hạch rất ít.

Theo lý thuyết, chuyện mang điểm tâm sáng không nên để Thời Băng – vị đội trưởng đội 1 đội đặc nhiệm chống khủng bố này làm, sinh hoạt hàng ngày của Bạch Thắng từ trước đều là Sương phụ trách. Chỉ là Sương lười, lúc ở chỗ khác, cô ấy không có cách nào khác chỉ có thể tự mình ra tay. Nhưng trở về tổng bộ, thì Thời Băng nguyện ý làm thay, Sương đương nhiên mừng rỡ thanh nhàn, mỗi lần trở về tổng bộ cô ấy đều vui mừng nhất rồi, các loại chuyện vụn vặt cũng có thể giao cho Thời Băng, sau đó mình duyên dáng đi ngủ bù lại.

Thật ra thì có một số chuyện Sương không thể nào hiểu được, đó chính là tại sao lúc chỉ huy ra ngoài không thích mang theo Thời Băng mà lại thích dẫn cô theo? Rõ ràng khi làm việc cần dùng đến người của đội đặc nhiệm chống khủng bố, mà cô cũng không phải là người của đội đặc nhiệm chống khủng bố, hơn nữa Thời Băng lại tỉ mỉ chịu khó hơn cô, chịu được mệt nhọc, chăm sóc người còn lành nghề hơn cô nhiều. Lúc cần hành động thì có thể kịp thời giúp một tay, chuyện một công đôi việc cỡ nào vậy mà bỏ qua, suy nghĩ của chỉ huy thật quá kỳ quái mà!

“Rời giường đi rửa mặt nào.” Bạch Thắng nhéo mặt của Quý Nghiên nói.

Quý cô nương thật ra thì bị đánh thức đã tan đi không ít buồn ngủ rồi, cũng không phải quá buồn ngủ, nhưng không nghĩ tới thời tiết lại lạnh như vậy, ở trên giường thật là thoải mái nhất rồi. Hơn nữa cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn năm giờ, lúc này ngẹo đầu, lại nằm ngã xuống trên gối đầu. Đồng thời mắt long lanh nhìn Bạch Thắng, giọng mềm nhũn nói: “Vẫn còn sớm mà, không muốn dậy đâu, nằm một lúc nữa có được không?”

Có chút nũng nịu.

Nếu là bình thường, một chiêu này khẳng định rất có tác dụng.

Nhưng hôm nay, Bạch Thắng không có chiều theo cô, giọng mát lạnh chậm rãi nói: “Sáng hôm nay có một cuộc hội nghị, em phải tham gia.”

“Cái gì?”

Quả nhiên, Quý Nghiên trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Em cũng phải đi sao?”

Bạch Thắng: “Dĩ nhiên.”

Anh bổ sung: “Sau đó em liền có thể ở lại đội đặc nhiệm chống khủng bố, với anh.”

Lần này Quý Nghiên hoàn toàn tỉnh ngủ, không thể không nói, Sương quả nhiên là hiểu rõ Bạch Thắng . Quý Nghiên gào khóc nói: “Người nào biến thái quá vậy, chọn thời gian hội nghị vào lúc sáng sớm như vầy?”

Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác sẽ bị sét đánh nha!

Quý Nghiên đang trong tiếng than thở, Bạch Thắng lại chậm rãi mở miệng “. . . . . . Là anh chọn.”

Quý nghiên: “. . . . . .”

Được rồi, coi như cô chưa nói.

Rốt cuộc, sau khi Bạch Thắng đứng dậy đi vào phòng tắm, Quý Nghiên cũng lấy tốc độ nhanh như rùa bò ngồi dậy.

Sau đó sâu kín đến phòng tắm sáng ngời, vừa lúc Bạch Thắng đang đánh răng, miệng đầy bọt, Quý Nghiên ánh mắt u oán nhíu lại, nhất thời lại nổi lên trò đùa dai. Cô vội vàng chạy về bên giường, lấy điện thoại di động, sau đó nhanh chóng chạy trở về, thừa dịp Bạch Thắng không chú ý, “Tắc tắc” một tiếng, Bạch Thắng quay đầu lại, trên màn ảnh, hình ảnh người nào đó kinh ngạc ngoái đầu nhìn, tay giơ bàn chãi đánh răng, miệng đầy bọt.

Perfect!

Quý Nghiên hài lòng nắm chặt tay, ảnh đẹp (!), khóe miệng không tự chủ toét ra nụ cười mềm mại. Đây là Y Nhân mang đến ý tưởng cho cô, lần trước nói chuyện video, Quý Nghiên liền suy nghĩ, cô bình thường không có việc gì cũng muốn chụp nhiều hình Tiểu Bạch, thu hình lại, ghi chép lại từng ly từng tý cuộc sống của anh. Dù sao sau này xem lại, chắc chắn sẽ rất thú vị. Bạch Thắng cũng không thích chụp hình, trừ trong nhà hàng năm cần phải chụp ảnh gia đình, còn có bọn Y Nhân bình thường chụp một chút hình ảnh ra thì cũng chưa từng có bất kỳ trường hợp chụp ảnh ngoại lệ nào.

Với một khuôn mặt bất kì lúc nào cũng có thể lên đầu trang báo kia như vậy mà không chụp chụp nhiều hình là rất đáng tiếc nha! Bây giờ hình nền trong điện thoại di động của Quý Nghiên chính là ảnh Bạch Thắng ngồi trên ban công đọc sách mà cô tiện tay chụp được.

Đúng là đẹp phết.

Hội nghị diễn ra lúc sáu giờ rưỡi, Quý Nghiên và Bạch Thắng rửa mặt, ăn điểm tâm xong rồi chạy tới vừa đúng giờ. Mười hai đội trưởng đều đã đến, đã sớm ngồi ổn định chờ bọn họ, Sương theo chân hai người bọn họ đi vào chung, thật ra thì Quý Nghiên còn có chút lo lắng, nhất là khi tất cả mọi người đồng thời đứng dậy, chỉnh tề mà cung kính gọi Bạch Thắng là “Chỉ huy”, tầm mắt cũng có rơi vào trên người cô, Quý Nghiên cảm thấy thật may mắn lòng bàn tay của mình không có đổ mồ hôi! Ừ, tiến bộ hơn nhiều rồi.

“Ngồi.” Bạch Thắng ngắn gọn nói.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền đồng thời ngồi trở lại trên ghế dựa, không phát ra một chút tiếng động, trật tự yên ắng đến khó tin. Bởi vì Quý Nghiên có mặt mà trong phòng họp nhiều thêm một cái ghế, mọi người cũng đều ăn ý để trống một chỗ ngồi ở bên phải Bạch Thắng. Bạch Thắng vẫn là ngồi xuống ở chỗ chủ vị, còn Quý Nghiên là ngồi bên phải anh, đối diện chính là Thời Băng.

Quý Nghiên và cô ấy liếc nhìn nhau một cái, sau đó lại yên lặng dời đi chỗ khác, ánh mắt hai người đều nhàn nhạt.

“Chỉ huy, chúng tôi đã điều tra và phát hiện động tác Cửa Ngầm thật ra đều có độ công kích.” Không có bất kỳ dạo đầu, cũng không có bất kỳ nói nhảm, sau chút an tĩnh ngắn ngủi, mọi người liền trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Nói chuyện là một người đàn ông ngồi bên trái Thời Băng.

Nếu như là ngồi theo số thứ tự thì Quý Nghiên đoán đó hẳn là đội trưởng đội 2.

Bạch Thắng ngước mắt, giọng hơi trầm thấp hỏi: “Mục tiêu của bọn họ là ai ?”

“Vợ chồng thị trưởng Đàm.”

“Xác thực chưa?”

“Từ tài liệu mà tổ tình báo đưa cho chúng tôi xem, cộng thêm mấy ngày nay chúng tôi đã điều tra thì chắn hẳn sẽ không sai.”

Bạch Thắng trầm ngâm, Sương không nhịn được mở miệng nói: “Tại sao lại liên quan tới thị trưởng chứ?”

Thị trưởng Đàm là người mới nhậm chức thị trưởng Bắc Kinh mấy năm trước, lịch sự nho nhã, có một người vợ xinh đẹp hiền hậu, còn có con gái. Gia đình rất hòa thuận, là gia đình Bắc Kinh gương mẫu.

Chẳng qua cũng có người nói thị trưởng Đàm là thông qua một ít thủ đoạn bất chính mới ngồi lên được vị trí này, ngay cả vợ của ông ta cũng không phải là người lương thiện thuần khiết, có lời đồn đãi bà ta đã từng đã kết hôn, hơn nữa còn ra tay hại chết chồng của mình, mới bò lên được vị trí phu nhân thị trưởng này.

Nhưng loại đồn đãi này, thực hay giả còn cần nghiên cứu thêm để chứng minh. Dù sao đây cũng không phải là chuyện bọn họ nên xen vào, cũng không thể xâm nhập đi thăm dò.

“Tôi cũng không biết.” Người đàn ông kia nói tiếp: “Lần trước vợ chồng thị trưởng về Bắc Kinh, kết quả khi bọn họ ngồi trên máy bay thì vệ sĩ phát hiện có bom hẹn giờ, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn máy bay. May mắn mà phát hiện ra sớm, máy bay kịp thời vòng về, đồng thời nhanh chóng phái nhân viên đi gỡ bom trên máy bay.”

“Chuyện này rất có khả năng có liên quan tới Cửa Ngầm, trước mắt chúng ta đang thu thập chứng cớ liên quan, đã có chút manh mối.”

“Ừ, tiếp tục điều tra.” Bạch Thắng nhàn nhạt nói xong, vừa vặn nhìn sang Thời Băng nói: “Thời Băng, cô phái một đội người đi theo dõi thị trưởng Đàm, bảo đảm tốt an toàn của ông ta.”

“Rõ.” Thời Băng lên tiếng, trong mắt không gợn sóng, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.

“Có cần theo đầu mối tra thử xem giữa Đàm thị trưởng và Thôi Đại Sơn có đụng chạm gì hay không?” Lúc này một gã đội trưởng khác mở miệng nói.

Bạch Thắng gật đầu. “Cần.”

“Chỉ huy, lần trước Thôi Đại Sơn và gia tộc Belle giao dịch ở Washington bị chúng ta quấy rầy, tôi nhận được tin tức, lần này hắn lại có liên lạc với một lão đại xã hội đen Mexico, sắp tới bên đó sẽ nhận hàng.”

“Địa điểm.”

“Còn chưa biết.”

“Chú ý thật kĩ.” Bạch Thắng nhanh chóng nói: “Nghiêm Quang, An Dịch thử tra ra tuyến vận chuyển của bọn họ. Chu Mục Sâm dẫn người theo dõi Thôi Đại Sơn. Chuyện thị trưởng Đàm thì Phương Chính phụ trách đi thăm dò.”

“OK!”

“Đã rõ.”

“Không thành vấn đề.”

“Đã biết.”

Bốn giọng nói đồng thời vang lên, không có bất kỳ dị nghị.

Ánh mắt Bạch Thắng quét nhìn toàn bộ. “Còn chuyện gì nữa không?”

Mọi người nhìn nhau mấy cái, cuối cùng Thời Băng nói: “Không còn.”

“Ừ.” Đôi tay Bạch Thắng giao ở phía trước, giọng thanh nhã vang vọng khắp cả phòng hội nghị, ngắn ngủi mà có lực. “Hành động.”

Mọi người đồng loạt đứng dậy, không có một chút do dự, lục tục rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp mới vừa rồi còn ngồi đầy người bây giờ thoáng cái liền vắng vẻ, chỉ còn lại Bạch Thắng, Quý Nghiên và Sương.

Quý nghiên hỏi: “Vậy còn chúng ta làm gì?”

======

Chương 84: Bạch thiếu gia được cầu hôn

Quý nghiên hỏi: “Vậy còn chúng ta làm gì?”

“Không làm gì cả.”

“Cái gì?”

“Anh thuận miệng nói chút thôi.” Bạch Thắng cong khóe môi, giọng nói vừa rồi còn hơi lộ ra nghiêm túc không khỏi thêm chút nhu hòa, tuladendi.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sau đó không khí trong phòng họp cũng nhẹ nhõm hơn.

Công việc căng thẳng cũng biến mất.

Quý Nghiên lại im lặng, cô bày tỏ mình không có khả năng thưởng thức đối với sự hài hước của Bạch thiếu gia.

Bạch Thắng giống như còn có chuyện khác phải xử lý, sau khi hội nghị kết thúc, liền bị người gọi đi. Quý Nghiên đi theo Sương ra sân huấn luyện tập bắn.

Lúc ấy còn có thành viên tổ khác ở đây, trước tên của Quý Nghiên còn có thêm tầng danh hiệu lộng lẫy kia làm cho cô đương nhiên bị người vây xem rồi. Tất cả mọi người đều muốn tận mắt thấy phong thái của phu nhân NSA tương lai, dù sao có vầng sáng của Ứng San, khuôn mặt xuất sắc, bản lĩnh dũng mãnh, khí thế lại dồi dào, quan hệ với cục trưởng (cha Bạch Thắng- Bạch Trì) của bọn họ cũng rất ân ái, hơn nữa sinh con trai là Bạch thiếu gia như vậy, ở trong mắt bọn họ, Ứng San là phu nhân chính cống, không người nào có thể vượt qua.

Tự nhiên yêu cầu đối với đời sau cũng cao lên, đây là chuyện không thay đổi được. Giống như lúc trước Vân Song Chỉ, mặc dù đa số người đều hài lòng, nhưng ở trong lòng tất cả mọi người đều không nhịn được so sánh cô với Ứng San, kết quả đều không hẹn mà cùng cảm thấy, Vân Song Chỉ không thể sánh bằng Ứng San, mặc kệ là từ phương diện nào cũng không thể sánh bằng.

Nhất là thời gian chung đụng ngày càng lâu, loại cảm giác này càng hơn, những ngay tiếp theo nhiệt tình đối với Vân Song Chỉ cũng phai nhạt đi, nhìn cô ta cũng không cảm thấy kinh diễm giống như khi mới gặp. Xem xét lại Ứng San, nhìn bà càng ngày càng xinh đẹp, càng ở chung càng thấy hấp dẫn, không nhịn được làm cho người ta tôn kính, hơn nữa tình cảm với cục trưởng còn giữ vững nhiều năm như vậy cũng không biến chất.

Cho nên, ban đầu lúc Vân Song Chỉ rời đi, bọn họ tức giận nhiều hơn thất vọng, hai người này nhìn như không chênh lệch nhau mấy ( = xứng đôi) nhưng lại đủ để nhìn ra tình cảm thì không giống như vậy (ý là trông hai hai người không giống như thật sự yêu nhau). Bây giờ Quý Nghiên đi vào, mọi người khó tránh khỏi hiếu kỳ, muốn biết cô là người như thế nào mà có thể bắt được lòng chỉ huy, cũng muốn biết cô so với Ứng San còn có Vân Song Chỉ sẽ có gì khác biệt?

Sương mới đầu còn lo lắng Quý Nghiên da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy nhất định sẽ ngượng ngùng, không luyện tập được, vốn định khích lệ cô một phen. Nhưng không ngờ, Quý Nghiên đối với tầm mắt xung quanh lại hoàn toàn không để ý, làm như không thấy, trực tiếp cầm súng đi tới trước bia, chuẩn bị kỹ càng.

Ah?

Sương cô nương ngạc nhiên mở to hai mắt, mặt trời mọc ở đằng Tây sao?

Trên thực tế, Quý Nghiên hoàn toàn không ý thức được những chuyện đó, cô là người làm việc đặc biệt tập trung, nếu đã quyết định làm chuyện nào đó thì nhất định sẽ nghiêm túc làm xong, dù có quấy rầy cô nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lúc trước bị vây xem sẽ cảm thấy lúng túng, là bởi vì lúc ấy cô không có việc để làm, cứ đứng ngốc ở đó làm con khỉ để người ta quan sát, cảm giác đó rất không được tự nhiên, bộ dáng kia cũng cực kỳ ngố, mà muốn làm việc khác để dời đi lực chú ý cũng không được. Nhưng bây giờ thì khác, cô vốn tới đây là để tập bắn, nhiều tầm mắt như vậy, sẽ chỉ làm cô tập trung tinh thần được tốt hơn, mà sẽ không lùi bước.

Quý Nghiên giơ súng lên, nhắm thẳng, đạn liên tiếp bắn ra, 1 viên/ 1 giây, tiếng súng liên tục vang lên trong sân huấn luyện, sau đó bỗng chốc bắn thủng bia súng cách đó không xa.

Tầm mắt của mọi người di chuyển từ trên tay của cô, đến họng súng, đến viên đạn được bắn ra, sau đó theo viên đạn một đường dời tới bia súng, nhìn đạn bắn thủng bia súng, biểu cảm khác nhau. Lúc này, lại một tiếng súng nổ truyền đến, ánh mắt mọi người dừng trên bia súng còn chưa kịp thu về đã đột nhiên nghe thấy Quý Nghiên kích động hoan hô một tiếng, giọng nói còn mang theo không dám tin: “Trúng. . . . . . Trúng. . . . . . Hồng tâm rồi. . . . . .”

Cô nhìn sang Sương, giống như đang xác nhận hỏi: “Sương, cô nhìn thấy chứ? Là trúng hồng tâm đó!”

Không phải bắn bậy bắn bạ trúng tùm lum tùm la, mà là cô quả thật đã ngắm trúng. Không phải là đang nằm mơ. . . . . .

Mọi người nhìn thấy trên hồng tâm có thêm một cái lỗ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chợt rực rỡ của Quý Nghiên, trong lòng thầm nghĩ, cái này thì có gì mà vui vẻ chứ?

Bọn họ trải qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp, kỹ thuật bắn súng ít nhiêu cũng không tệ lắm, chuyện trúng hồng tâm như vậy, đối với bọn họ mà nói không quá kinh ngạc, thậm chí cảm thấy phản ứng của Quý Nghiên có chút quá khích. Nhưng đối với Quý Nghiên mà nói, đây không thể nghi ngờ là chuyện đáng để cô vui mừng đến mức phải nhảy dựng lên.

Sương cũng cười, tùy ý nói: “Đúng vậy, trúng rồi! Chị dâu thật là lợi hại!”

Chỉ huy cũng đã nói, khả năng tiếp thu của Quý Nghiên rất mạnh, học rất nhanh, mới đầu Sương còn có nghi ngờ, nhưng khi thấy Quý Nghiên trong thời gian ngắn ngủi đã nắm được bí quyết, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n từ một người bắn không phát nào trúng trở thành người bắn trúng bia, hôm nay còn trúng được hồng tâm, thì nghi ngờ của cô liền biến mất.

Mặc dù Quý Nghiên nhìn như yếu đuối, nhưng sức chịu đựng trong lòng của cô ấy rất mạnh, dám khiêu chiến với bản thân, từng bước một leo lên độ cao mới. Tiến bộ của cô ấy thật sự rất nhanh.

Quý Nghiên vẫn là lần đầu tiên bắn trúng hồng tâm, hưng phấn không thôi, nhất thời cảm thấy cuộc sống thú vị hơn. Cô giơ súng lên lần nữa, mặc dù loại kỷ lục không duy trì lâu dài, nhưng vẫn không làm giảm đi sự nhiệt tình của cô chút nào, thành tích cũng theo đó khá hơn trước một chút.

Cự ly cách hồng tâm ngày càng gần.

Sương vẫn ở đây cùng với cô, lúc Bạch Thắng tới, Quý Nghiên vẫn còn đang luyện tập, giống như đã tìm được thú vui, hết sức chuyên chú. Sương thấy Bạch Thắng, vốn định chào hỏi, nhưng Bạch Thắng lại giơ ngón trỏ lên để bên môi ra hiệu im lặng, Sương hiểu ý, ngậm miệng lại.

Cô xem nhìn Quý Nghiên, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, đi tới bên cạnh Bạch Thắng.

“Chỉ huy, hôm nay tâm trạng của chị dâu rất tốt nha, còn bắn trúng hồng tâm nữa, chị ấy rất vui mừng.” Sương không nhịn được nói với Bạch Thắng.

Bạch Thắng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên người Quý Nghiên, đôi mắt sâu thẳm cũng chỉ có khi nhìn cô mới có thể lộ ra nhu hòa như vậy.

Sương thật hâm mộ Quý Nghiên, cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của chỉ huy, bất kể là đối với ai, cưng chiều thâm tình như vậy, cũng chỉ có cô ấy. Thật may là, Quý Nghiên cũng đáng để người khác thật lòng với cô ấy, cô ấy thiện lương, nhưng không u mê; di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cô ấy chân thật, nhưng không mềm yếu; cô ấy đơn giản, nhưng không ngu ngốc; cô ấy có sự kiên trì và nguyên tắc của mình, nhưng vẫn hiểu lý lẽ, biết cảm ơn, đối với người thân thiết, luôn lấy tha thứ làm đầu. Cho nên, Quý Nghiên như vậy, mới càng làm cho người ta muốn thương yêu, muốn gần gũi.

Đây cũng là lý do cô thích Quý Nghiên.

Thời gian cô và Quý Nghiên tiếp xúc không lâu, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng lại có thể chung sống như chị em tốt, vả lại cũng không có chút nào không được tự nhiên.

Ở trong mắt Sương, Quý Nghiên và Bạch Thắng là một đôi trời sinh, giống như tên của bọn họ cũng hợp đứng cạnh nhau như thế, đứng bên cạnh Quý Nghiên chỉ có thể là Bạch Thắng, mà đứng bên cạnh Bạch Thắng cũng chỉ có thể là Quý Nghiên, không ai có thể thay thế được, không ai có thể chen ngang vào.

Bọn họ chỉ thuộc về lẫn nhau, mãi mãi.

Không biết tương lai, cô có thể cũng sẽ gặp một tình yêu như vậy hay không?

Thời gian cứ thế trôi qua, gần tối, bọn họ rời khỏi tổng bộ. Bạch Thắng nhận được tin, tối nay Thôi Đại Sơn có một cuộc giao dịch ma túy ở bar Gay, thời gian là mười giờ.

Hành tung Thôi Đại Sơn luôn rất quỷ dị, trừ phi có cuộc giao dịch lớn, cần hắn phải tự mình ra tay, hắn mới lộ diện, nếu không từ trước đến giờ ngay cả cái bóng dáng cũng không trông thấy. Có hoạt động gì cũng chỉ ở phía sau màn chỉ huy, ra lệnh. Hơn nữa người này tương đối giảo hoạt, muốn bắt hắn cũng không phải dễ dàng.

Quý nghiên rất ngây thơ hỏi: “Tại sao là Gay chứ?”

Sương bĩu môi nói: “Chị dâu, cái này chị không nên hỏi bọn em, mà phải đi hỏi Thôi chuột lớn. Địa điểm giao dịch là hắn chọn, chúng ta chỉ đi bắt con chuột.”

“Ưm.” Quý Nghiên phồng mặt, trong mắt mơ hồ có ánh sáng, có chút mong đợi hỏi: “Hắn là gay sao? Vậy có đẹp trai không?”

Khóe miệng Sương hình như co quắp một cái, lành lạnh nói: “Chị nghĩ quá tốt đẹp rồi, người kia nhiều nhất cũng chỉ là một ông chú bỉ ổi mê mấy thằng nhóc con thôi.”

Quý Nghiên: “. . . . . .”

Sương hỏi: “Vỡ mộng rồi sao?”

Quý Nghiên lặng yên một hồi, gian nan nói: “Cũng may, vốn không ôm bao nhiêu mong đợi.”

Sương dùng ánh mắt xem thường nhìn cô.”Vậy chị còn hỏi? !”

Quý Nghiên biết nghe lời nói: “Sương cô nương, em phải hiểu trong lòng mỗi người phụ nữ đều có ẩn dấu chút hủ nữ.”

“Phụt. . . . . . Em không có, chẳng lẽ em không phải phụ nữ?”

Những lời này sao mà nghe có chút quen thuộc thế.

Quý Nghiên trí nhớ tốt, rất nhanh nhớ lại dáng vẻ người nào đó vào ngày hôm qua lúc giới thiệu Cục Quốc An đã tổn thương cô sung sướng như thế nào. Lúc này liền cười một tiếng, nhìn Sương, chậm rãi nói ra: “Thật hiếm khi em còn tự biết rõ.”

“. . . . . .”

Sương giận, nhào tới muốn véo cô, thì Quý Nghiên đã quả quyết tránh trong ngực Bạch Thắng. Nói giỡn, người có ông xã bảo vệ với người không có ông xã bảo vệ là hoàn toàn không giống nhau, Bạch Thắng một tay ôm Quý Nghiên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Sương, một bộ “Dám đụng đến bà xà của anh, lá gan của em to thật đó”, di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Sương tức giận thu tay lại, cắn răng nghiến lợi, trong lòng thì gào thét, cái gì gọi là “Ỷ thế hiếp người”? Cái gì gọi là “Cáo mươn oai hùm”? Nhìn Quý cô nương thì biết.

Đừng ức hiếp người như vậy chứ!

Nhìn bộ dạng Sương dù giận cũng không dám nói, vẻ mặt giống như con dâu nhỏ bị ngược đãi, Quý Nghiên không hiền hậu cười thầm ở trong ngực Bạch Thắng.

Sương cô nương thật đáng yêu!

Bạch Thắng cảm thấy bả vai cô run run, cúi thấp đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Quý Nghiên, môi mỏng khẽ mở, ở bên tai cô nói: “Hài lòng rồi chứ?”

Quý Nghiên lần nữa không hiền hậu gật đầu.”Ừm.”

Thù lớn đã báo, hả lòng hả dạ.

Ánh mắt Sương càng thêm u oán nhìn bọn họ, Quý Nghiên quả quyết giả bộ không nhìn thấy, lúc này bên cạnh truyền đến giọng của Phong. Giọng nam lạnh lùng trầm trầm nói với Sương: “Đừng đùa nữa, mau tới đây!”

Ai ngờ Sương vừa nghe thấy giọng của Phong, thì trong nháy mắt giống như người chết đuối tìm được bè gỗ, dựa vào đến bên cạnh hắn, rất uất ức nói: “Đầu gỗ, bọn họ đều bắt nạt mình. . . . . .”

Ngụ ý là: cậu phải thay mình ra mặt.

“. . . . . .” Phong yên lặng.

Dùng một loại ánh mắt nhìn cô “Mặc dù chúng ta rất không thân lắm, nhưng cậu cũng đừng nên hại mình như vậy!”.

Vẻ mặt Sương cô nương lập tức vặn vẹo, hận không thể lập tức mở cửa xe ra đạp hắn xuống, cái tên chết tiệt không có tiền đồ!

Làm cho cô mong đợi nãy giờ.

Quý Nghiên đã cười đến đau cả bụng, từ nãy đến giờ vẫn nằm trong ngực Bạch Thắng cười không ngừng.

Bạch Thắng cũng không có phản ứng gì.

Xe rất nhanh dừng lại ở trước một quán bar Gay, Phong Sương dẫn đầu xuống xe, sau đó là Bạch Thắng và Quý Nghiên. Nhưng bọn họ không trực tiếp đi vào bên trong quán rượu, mà là trước tiên dừng một chút ở cửa. di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Bạch Thắng ra ám hiệu, phần lớn thành viên đội đặc nhiệm chống khủng bố nhận được chỉ thị, liền lập tức bao vây toàn bộ bên ngoài quán bar. Những người còn lại lúc này mới cầm súng tiến vào bên trong quán rượu.

Nhưng Quý Nghiên đối với cái chỗ Gay này nhiệt tình đã sớm muốn bắt Thôi núi lớn, mới vừa vào đi, cô liền hết nhìn đông lại nhìn tây, nơi này ngó ngó, nơi kia nhìn một chút, thật tò mò thế giới đám dứa bọn chúng là hình dáng gì?

Chỉ là không đợi cô dò xét đến cùng, mắt liền bị một bàn tay hơi lạnh cho che lại.

“Không được nhìn người đàn ông khác.” Trước sau như một giọng nói mát lạnh từ bên tai cô truyền đến.

Không hiểu hàm ý ghen tuông.

Quý Nghiên cười cười, bởi vì không nhìn thấy, cho nên theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay Bạch Thắng. Mềm mại nói: “Em chỉ tò mò, xem một chút không có gì . Điều này cũng ghen?”

Bạch Thắng nhíu mày, đương nhiên nói: “Em có anh là đủ rồi.”

Quý nghiên: “. . . . . .”

Sương xoa xoa đôi bàn tay đã nổi da gà, quả quyết nói: “Về sau không bao giờ cùng chị ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, không chỉ có bị kẻ nguy hiểm một súng bắn chết, còn tùy thời có thể bị hắn hại cho buồn nôn chết.”

Quá chán ngán được không!

Quý Nghiên nói: “Nhà đã thấy nhiều thỉnh thoảng cũng muốn ra ngoài nhìn, tăng cường hưởng thụ thị giác, nếu không vẫn nhìn cô xem ngán làm thế nào?”

Sương yên lặng hướng Quý Nghiên giơ ngón tay cái lên, lời này cũng chỉ có cô mới dám nói. Chị dâu, chị mạnh!

Bạch Thắng ngước mắt nhìn cô một cái, kiên định nói: “Sẽ không có một ngày này đến.”

Quý Nghiên: “Làm sao anh biết?”

Bạch Thắng cười một tiếng.”Nếu như mà gương mặt anh cũng có thể làm cho em xem ngán, trên đời còn có ai vào được mắt của em?”

Mọi người: “. . . . . .”

Khóe miệng Quý nghiên cũng hung hăng co rútt hai cái, một hồi lâu mới nói: “Tự tin như vậy?”

Bạch Thắng không chút nào khiêm tốn nói: “Không nói nhiều, toàn thắng thế giới 99% vẫn là không có vấn đề đấy. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh không cho em có thể gặp dù chỉ dư một phần trăm.”

Quý Nghiên im lặng.

Trai đẹp quả nhiên đều tự luyến.

Xét thấy thời điểm làm chánh sự quân nhân đào ngũ là không đúng, đề tài đến chỗ này dừng lại. Đội chống khủng bố làm nhiệm vụ từ trước đến giờ là thường phục hành động, cũng không đưa tới chú ý cái gì, mọi người đều kinh nghiệm lão luyện, hết sức tự nhiên hướng phòng bên kia chạy tới.

Trải qua Bạch Thắng quậy một phát như vậy, Quý Nghiên quả nhiên bớt phóng túng đi một chút, cũng không có hết nhìn đông tới nhìn tây rồi. GAY rất náo nhiệt, cũng có rất nhiều nữ sinh tới chơi, uống rượu, khiêu vũ, tiếng nhạc vang vọng ở từng cái góc, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy hỗn loạn.

Trong sàn nhảy người nhiều nhất, mọi người tận tình vặn vẹo, thậm chí còn có nhảy múa thoát y, cảm giác thị giác rất mạnh.

Khiến cho lòng hủ nữ của Quý Nghiên không nhịn được mạnh mẽ kích động một cái.

Chủ yếu phóng tầm mắt toàn trường nhìn tới còn 50% trở lên đều là trai đẹp, thật sự đủ loại phong phú đều có, thiếu niên, khí phách, khả ái, bảnh bao, cực kỳ có cảm giác đàn ông, và hoa mỹ nam kiểu. . . . . . Quý Nghiên nhớ trước cô có thấy qua một cái thiệp, một lần chủ nhà hàng nào đó đi GAY đi sau trở lại phát cảm tưởng, trong đó có câu nói đầu tiên nói là Ni Mã cô rốt cuộc biết trai đẹp Trung quốc đều ở đây kia rồi, đều ở GAY a!

Tuy cũng không phải trái dứa nào đều vui tai vui mắt cả, nhưng xác suất cũng tuyệt đối so trong cuộc sống nhìn thấy những thứ kia cao hơn nhiều, Quý Nghiên còn đã từng thề cuộc đời này nhất định phải tới GAY dù chỉ một lần thôi. Kết quả cũng tới, không ngờ duới tình huống như thế.

Không thể không nói đây chính là một nơi giải trí buông lỏng tốt, đương nhiên đối với người có nhu cầu mà nói.

Mặt của Quý Nghiên cùng Bạch Thắng độ nhận biết vẫn tương đối cao, vì để ngừa ngộ nhỡ, Bạch Thắng mỗi lần làm nhiệm vụ đều đeo mặt nạ da người lên, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên Quý Nghiên tự nhiên cũng đeo.

Để cho cô cảm thấy ngạc nhiên, cho dù đối mặt Bạch Thắng hiện tại chỉ vào gương mặt hoàn toàn xa lạ kia, Quý Nghiên cũng không phát giác được cái gì kỳ cục, giống như anh chính là đổi nhiều gương mặt hơn nữa, cô nhìn một cái cũng có thể nhận ra, đây là Tiểu Bạch của cô. Bởi vì trên người anh phần hơi thở quen thuộc này không lừa được người, có ít thứ, cần dựa vào cảm giác để nhận biết, mà không phải dựa vào mắt. Trước kia cũng không cảm thấy, trải qua lần này, Quý Nghiên mới thật cảm thấy sức mạnh của tình yếu, quả thật rất kỳ diệu.

Phòng Thôi núi lớn thuê là phòng bao xa hoa chuyên dụng, ở trước mặt Bạch Thắng thương lượng cái gì, Quý Nghiên cùng Sương đi ở phía sau. Sau đó lại đụng phải một tiểu nhạc đệm, khu phòng đối lập đường đi đại sảnh đến quầy rượu an tĩnh rất nhiều, người đi đường cũng ít, huống chi đường đi bản thân cũng hẹp, bọn họ đi tới đi lui, kết quả chạm mặt đụng phải một ông chú phong cách cũng không tệ.

Nhìn qua kiểu đàn ông sự nghiệp, hắn đứng ở trước mặt Bạch Thắng, cũng không nhường đường, không có ý tứ đi qua.

Bọn họ không thể không ngừng lại.

Phong cẩn thận híp một cái con mắt, ánh mắt hơi quan sát nhìn người đàn ông kia, lên tiếng trước Bạch Thắng nói: “Có chuyện gì sao?”

Ai ngờ người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, mắt chăm chú nhìn Bạch Thắng, cư nhiên nét mặt một bộ ta là chính nhân quân tử nói: “Lần đầu tiên gặp mặt đã nói lời như vậy có thể sẽ cảm thấy rất đường đột, tôi nhìn trúng anh, đi cùng với ta như thế nào?”

“Phốc. . . . . .” Sương quả quyết phun.

Phong trong nháy mắt cũng có sững sờ, ánh mắt chậm rãi, dời về phía Bạch Thắng.

Mặt của Bạch Thắng không thể nhận ra vặn vẹo xuống.

Thủ lĩnh đây coi như là, bị người đùa giỡn sao?

Người đàn ông thấy ánh mắt Bạch Thắng lành lạnh, hình như không có ý nguyện gì, không khỏi lại nói: “Tôi không phải lừa gạt, cũng không phải là người không đứng đắn, thật sự gặp lại anh trong nháy mắt kia, tôi liền động lòng. Chính tôi tại nơi này tìm nhiều ngày như vậy, cũng không tìm được người đàn ông nào để cho tôi phải lòng, anh là người đầu tiên. Tôi thích anh, chỉ cần anh đồng ý đi cùng với tôi, tôi nhất định tốt với anh. Tôi có xe có nhà, tiền trong thẻ vàng nhiều đến chải cũng không chải hết, anh cần cái gì tôi đều có thể cho anh. Dù là có ngày anh cảm thấy đàn ông ở cùng nhau không có tính thú rồi, tôi cũng vậy có thể giúp anh tìm một nhóm mỹ nữ hấp dẫn tùy anh chọn, chờ anh lần nữa thích đàn ông, tôi lại đem các cô kia đưa đi.”

Âm thanh của người đàn ông hết sức thành khẩn.

Sương nhịn cười nói: “Đối xử thật tốt, thủ lĩnh, có thể gả a! Gả đi anh không phải lo ăn không phải lo uống…, có thể ung dung làm sâu gạo. Còn có mỹ nữ miễn phí đưa tới cửa, người khác cầu xin đều không cầu được!”

Có người muốn kết hôn với thủ lĩnh, ha ha ha ha ha. . . . . . Sương muốn cười nhạo rồi, người này không khỏi cũng quá không có mắt nhìn đi! Thủ lĩnh giống như người thiếu tiền tiêu xài cần người nuôi sao?

Ai da má ơi, nếu như không phải là sợ biểu hiện quá kích động bị tính sổ sau lời nói Sương hiện tại khẳng định chổng vó nằm trên đất mãnh liệt cười, trên đời còn có loại hoa tuyệt thế này! Không được, nghẹn chết cô rồi!

Phong khá hơn một chút, danh hiệu bình tĩnh không phải cho không, hắn tương đối lo lắng Sương nói lời này sau còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?

“Gả đi gả đi, một người đắc đạo, chúng ta còn có thể đi theo thơm lây.” Sương tiếp tục cả gan quạt gió thổi lửa.

Sắc mặt của Bạch Thắng hoàn toàn trầm xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Sương một cái, Sương thế này mới ý thức được không tốt, lập tức thu lại vẻ mặt, đưa tay đến trước môi làm động tác cái kéo lên khóa kéo, quả quyết câm miệng. Nhưng Bạch Thắng chẳng những không có thu hồi tầm mắt, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn, chân mày nhíu chặt, âm thanh mát lạnh đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Nghiên Nghiên đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK