• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Lời tâm tình đẹp nhất

“Nghiên Nghiên, anh rất vui mừng.”

Bạch Thắng nhìn cô chằm chằm, giọng nói nghiêm túc.

“Em chịu quan tâm, chứng minh em đã bước lên bước đầu tiên. Như vậy là đủ rồi, bởi vì 9999 bước còn lại, anh sẽ đi đến chỗ em. Em không cần phải băn khoăn gì cả, cũng không cần phải lo lắng, bởi vì con đường phía sau anh sẽ dắt em đi, mặc kệ phía trước là bùn lầy, là bụi gai, là núi đao, là biển lửa, anh cũng sẽ luôn ở bênh cạnh em, dù có đánh cược cả mạng sống thì anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn. Em chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là được rồi, còn những bất hạnh của em, anh sẽ thay em lau đi tất cả.”

Có con đường cần hai người cùng đi, cho dù không thể nhìn thấy đích đến, nhưng nó vẫn luôn ở đó, mà anh nghĩ người sẽ nắm tay cùng đồng hành vowia anh kia, bây giờ đang ở trước mặt anh.

Không nên do dự, cũng sẽ không thể buông tay.

Anh sẽ nắm chặt tay cô, cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.

Trong đầu Bạch Thắng hiện ra lời Mộc Tây nói với anh hôm ở cư xá Dương Quang kia. Mộc Tây nói Nghiên Nghiêu đã từng sống rất vất vả, những năm này cô ấy vẫn sống dưới bóng tối của Quý Anh Bình và Quý Nhu. Nặng nề tê dại vui vẻ, đủ mọi loại cảm xúc, đây vốn nên là thời thanh xuân tốt đẹp nhất của cô, nhưng rốt cuộc cô lại không được chơi cũng không được quậy, yên lặng, trong mắt chỉ để lộ ra sự tỉnh táo và lý trí mà bạn cùng lứa tuổi ít có.

Lúc Mộc Tây mới quen Quý Nghiên thì cô luôn cảm thấy cô gái này cho người ta cảm giác quá mức tang thương lạnh lẽo giống như dù người ta có trêu chọc cũng không biết tức giận. Cho đến khi có một lần, cô quá nhàm chán, lại không có người đi chung, vì vậy liền kéo Quý Nghiên cùng ra ngoài chơi.

Vừa văn hôm đó tâm trạng của Quý Nghiên cũng hết sức tồi tệ cho nên khoogn từ chối, sau đó cả hai lại tới KTV uống đến say mèn, sau khi say Quý Nghiên cũng hiếm khi không có ngã vật đầu ra nằm ngủ, mà chỉ ngồi ở bên cạnh Mộc Tây khó chịu khóc lớn. lần đầu tiên ở trước mặt một người ngoài như vậy mà cô lại không kiềm chế nước mắt của mình, Mộc Tây bị dọa cho giật mình, say xỉn hỏi: “Cậu nha, bị sao vậy?”

Thần trí Quý Nghiên tỉnh tỉnh mơ mơ, chỉ có thể vừa khóc vừa thì thào từng chữ nói: “Tại sao người bị chọn lại cứ nhất quyết phải là em?”

Người khác muốn gì có nấy, không muốn thì liền ném đi.

Mộc Tây dừng một chút, mới hiểu được thì ra không phải Quý Nghiên lạnh lùng. Chỉ là trong lòng ẩn giấu quá nhiều chuyện, đã từng bị tổn thương quá nhiều, vì vậy mới tự tạo vỏ bọc cho mình. Trong lòng cô ấy bị thương, năm tháng tích lũy, lại bởi vì không có người để bày tỏ cho nên mới chỉ có thể mượn cảm giác say mà biểu lộ như thế.

Bạch Thắng cầm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực mình. Giọng nói thanh nhã hơn thường ngày, càng thêm đậm đà hấp dẫn.

“Ở đây, đã từng rất trống trải, giống như một mặt nước phẳng lặng không tìm được bất kỳ sức sống nào. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của em mà đã khiến cho nó lại một lần nữa sống lại. Cho nên Nghiên Nghiên, em chưa bao giờ là người bị chọn, chỉ cần em đồng ý thì thế giới của anh, em có thể nắm trong tay.”

Khi cuộc sống của anh u tối nhất thì nụ cười mà anh nhìn thấy thoáng qua trên bãi biển sóng vỗ, tốt đẹp như ánh mặt trời kia, trong nháy mắt đã chiếu rọi cả thế giới của anh.

Có lẽ trong một chốn tối tăm nhất định, giữa cuộc đời này, số phận đã để cho anh gặp cô.

Mạng của anh mới được cứu sống.

Bạch Thắng nói: “Bầu trời rất đẹp, phong cảnh đầy mùa xuân rất nhiều. Nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, ở đâu có em, ở đó có anh.”

Bởi vì, trong mắt của anh chỉ có em.

Quý Nghiên không hề chớp mắt nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm kia, giờ phút này đều là tràn đầy nghiêm túc, không có bất kỳ giả dối và khoa trương nào.

Tại sao anh có thể dễ dàng nói ra lời cam kết nặng như vậy?

Nhưng lại không thể không thừa nhận, mỗi một câu anh nói ra, đề giống như một lời nguyền rủa, đánh vào trong lòng cô.

Giống như xuyên thấu lòng người, thẳng đến linh hồn.

Quý Nghiên có một loại xúc động muốn khóc, nếu như Bạch Thắng nói những lời này được xem là lời ngon tiếng ngọt thì một câu “Ở đâu có em ở đó có anh” cũng đủ là lời tâm tình đẹp nhất mà đời này cô được nghe.

Làm sao có thể nhịn, đúng là không thể nhịn được, nước mắt không tiếng động liền rơi xuống.

Bạch Thắng vươn tay, ngón tay dài dịu dàng vuốt đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Anh nói những lời này là muốn cho em biết, Nghiên Nghiên của anh không phải là không có ai quan tâm. Em rất tốt, cho nên em phải có lòng tin với bản thân mình. ở đâu có em thì ở đó có anh Về phần anh nói muốn giữ em ở bên cạnh thì đây đúng là ý nghĩ trong lòng anh, còn em muốn nghĩ như thế nào thì anh sẽ không can thiệp, cũng sẽ không ép em. Cho nên, đừng ôm gánh nặng quá lớn, em hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Đây vẫn là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, và cũng là lần đầu tiên anh nói thẳng tâm ý của mình ra trước mặt một cô gái như vậy.

Trừ Quý Nghiên ra, chắc là không còn người nào khác.

Ngay cả người thứ 2 cũng chưa từng có.

Bạch Thắng xoay người chuẩn bị trở về phòng, Quý Nghiên sững sờ, theo bản năng bắt lấy tay anh.

“Đừng đi!”

Giọng nói êm ái mang theo chút vội vàng vang lên.

Bạch Thắng dừng bước chân lại.

Quý Nghiên tiến lên, rốt cuộc lấy dũng khí, vươn tay, từ phía sau ôm lấy lưng anh.

“. . . . . .” Cả người Bạch Thắng cứng đờ.

Quý Nghiên do dự một chút, nói: “Bạch Thắng, cám ơn anh. Hình như em đã nói cám ơn anh rất nhiều lần rồi nhỉ, trừ hai chữ này ra, em thật là không tìm được từ nào khác để diễn tả cảm giác trong lòng mình. Từ lần đầu tiên anh xuất hiện tới giờ, anh đã giúp em rất nhiều. Nhất là mỗi lần lúc em khổ sở, chỉ cần đi cùng anh, nói chuyện vài ba câu thì tâm trạng em sẽ ổn định lại. Ở bên anh, em thường xuyên quên đi những chuyện không vui kia, cho nên em cũng luôn ích kỷ muốn thời gian gặp mặt anh lâu một chút, nghĩ rằng như vậy có phải mình sẽ vui vẻ nhiều hơn một chút hay không?”

“Nhưng đồng thời em lại rất lo lắng, nếu như sinh ra lệ thuộc vào anh, quen thuộc lòng tốt của anh, nhưng rồi lại có một ngày em không thể không rời khỏi anh, vậy thì đến lúc đó em phải làm thế nào đây? Em không dám nghĩ tới, cho nên bản năng lựa chọn trốn tránh, thay vì chờ sa chân vào vũng bùn để rồi sau đó lại bị thương thì còn không bằng nhân lúc còn chưa lún sâu liền bóp chết phần động lòng này từ trong trứng nước, ít nhất như vậy sẽ làm cho em dễ chịu hơn rất nhiều, cũng càng dễ dàng chấp nhận hơn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng em nghĩ như vậy là rất ích kỷ đúng không! Hôm qua Mộc Tây nói với em, nếu đã thích thì phải tóm chặt lấy, nếu không anh rất nhanh sẽ bị người khác cướp đi, bởi vì không có ai có nghĩa vụ phải đứng nguyên tại chỗ chờ đợi ai cả. Cô ấy nói rất đúng, nhưng em vẫn là giãy giụa. Cho tới hôm nay nhìn thấy anh và em gái anh ở bên nhau thì em thừa nhận em đã rất thất vọng, rất khổ sở. Rồi lại không nhịn được suy nghĩ, nếu như chúng ta bên nhau thì sẽ như thế nào? Anh còn có thể thay lòng hay không? Không có gì là đã nếm thử cả, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để suy đoán, nhưng thật ra đó là một loại tiếc nuối. Sau khi biết sự thật cũng thế, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn sẽ nghĩ, ngộ nhỡ ngày đó trở thành sự thật thì sao? Lúc em còn đang nhát gan núp ở trong vỏ của mình thì nói không chừng anh đã gặp được một người khác tốt hơn em, sau đó lựa chọn cô ấy, đến lúc đó nhìn thấy hình ảnh kia em lại nên tự xử lý như thế nào? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đến lúc đó dù có hối hận thế nào cũng không thể quay lại được nữa, nếu vậy còn không bằng dũng cảm một lần cuối cùng, cũng không ai biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, em cũng không biết chúng ta có đi tới một bước kia hay không, chỉ duy nhất có thể xác định chính là dù kết quả ra sao cũng tốt hơn là em cứ tiếp tục sợ đầu sợ đuôi như vậy. Bởi vì em tin tưởng, dù cho cuối cùng em chỉ có thể nhớ lại kí ức về cuộc sống từng có mà anh để lại cho em thì đó nhất định cũng là một đoạn kí ức tốt đẹp mà ngọt ngào.”

Bạch Thắng không phải Mạnh Thiếu Tuyền, sẽ không đợi sau khi chia tay mà quay đầu lại mà trét một vết nhơ lên quá khứ của bọn họ, khiến cho Quý Nghiên nghĩ lại mà kinh.

Quý Nghiên cũng không biết tại sao, khi Bạch Thắng xuất hiện ở nhà họ Quý thì cô đã rất muốn nói với anh những lời này rồi. Nhưng cô vẫn ráng nhịn cho đến khi anh mở miệng nói lòng mình với cô, đến lúc này Quý Nghiên mới không để ý đến gì nữa, chỉ để cho tất cả đều tùy theo tình cảm mà tiến triển.

Cô vẫn luôn hi vọng có được một tình yêu, mà trong đó cô không phải xếp hạng hai, mà là duy nhất.

Nhưng thực tế lại lần lượt làm cho cô thất vọng, trải qua chuyện những người bạn thân của cô kia, trải qua chuyện của Lữ Mỹ và Mạnh Thiếu Tuyền thì cô đã cho là đời này cô sẽ không bao giờ ôm lấy kỳ vọng gì về chữ “Yêu” này nữa, cũng cho là những lời này sẽ vĩnh viễn chỉ có thể trở thành khát vọng sâu sắc nhất trong lòng cô, chỉ có thể trở thành lý tưởng.

Nhưng bởi vì Bạch Thắng, mà lần đầu cô có cảm giác được người khác quý trọng.

Không người nào có thể trải nghiệm, đây đối với Quý Nghiên mà nói là ý nghĩa trọng đại cỡ nào, làm trong lòng của cô cảm động đến cỡ nào.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể nói ra.

“Bạch Thắng, em thích anh.”

Bạch Thắng kéo tay Quý Nghiên ra, xoay người, bóng dáng cao gầy của anh đứng ở trước mặt Quý Nghiên, Quý Nghiên phải ngẩng đầu mới có thể thấy được mặt của anh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dường như cô thoáng thấy được khóe miệng của anh nâng lên một nụ cười, sau đó, dung nhan tuấn nhã phóng đại, Bạch Thắng giữ chặt ót Quý Nghiên, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Hai đôi môi giao nhau, dắt ra chính là động tình nguyên thủy nhất, chân thật nhất trong lòng.

Quý Nghiên ngẩn người, chờ đón chính là cảm giác khẩn trương làm cho cô không nhịn được mặt hồng tim đập, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào mới tốt. Bạch Thắng một tay ôm hông cô, một tay giữ chặt ót cô, đôi môi hơi lạnh hung hăng đóng kín miệng cô, lưỡi trằn trọc trở mình.

Lúc đầu hai người vẫn chỉ là môi và môi mút thỏa thích, sau đó thì bắt đầu dùng sức ma sát, dần dần, Bạch Thắng cũng không thấy thỏa mãn. Hai cánh tay buộc chặt, kéo cơ thể Quý Nghiên dán gần anh hơn. Sau đó thừa dịp cô ngây ngẩn, dễ dàng cạy hàm răng cô ra, lưỡi dài linh hoạt tiến vào, tùy ý càn quét trong lãnh địa của cô. Quý Nghiên không thể không bấu víu lấy hông của anh, toàn thân như lửa đốt, nhiệt nóng gay gắt.

Quý Nghiên thử đáp lại anh, trong nháy mắt Bạch Thắng như được khích lệ, xâm chiếm càng thêm mãnh liệt. Quanh thân dường như đều là hơi thở của anh, mùi trà xanh thơm ngát phiêu tán ở nơi ban đêm hơi lạnh này, Quý Nghiên nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy choáng váng mơ hồ.

Đêm càng lúc càng sâu, phía sau bọn họ là cảnh đêm xinh đẹp nhất của quốc gia này, ánh đèn phồn hoa, cảng Victoria lẳng lặng chảy xuôi đi cùng với nó là phong tình. Trên đỉnh đầu, ánh trăng toả ánh sáng nhu hòa, phủ xuống khắp người bọn họ, cũng chiếu lên một màn như tô như vẽ này, ngôi sao lóe lên, tất cả đều hoàn mỹ không thể tả bằng lời.

Hôm sau, Quý Nghiên ở phòng bếp làm điểm tâm còn Bạch Thắng thì tựa ở cửa ra vào nhìn cô.

Khuôn mặt thanh nhã giản ra, khuôn mặt trắng muốt như ngọc, nhìn thế nào cũng đều thấy có khí thế hăng hái.

Chân dài bước tới gần, Quý Nghiên đang nấu cháo, trong tay cầm muỗng canh đang chuẩn bị nếm thử mùi vị thì ngang hông chợt nhiều hơn một đôi tay, nhẹ nhàng ôm cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Một đầu tóc đen khoác lên vai cô, mặt Quý Nghiên liền đỏ lên.

Giọng nói có chút bất đắc dĩ. “Em đang làm điểm tâm.”

“Ừ, anh biết.” Bạch Thắng nói: “Em tiếp tục làm đi, anh không quấy rầy em.”

Quý Nghiên: “. . . . . .”

Anh có chỗ nào mà không quấy rầy em chứ!

Còn tiếp tục làm, cái bộ dạng này, cô phải làm sao đây?

Quý Nghiên khóc.

“Bạch Thắng, anh sao vậy?”

Tại sao cô lại cảm giác thân kinh của Bạch Thắng đang có dấu hiệu thoái hóa?

Người nào đó vừa gặm cắn cổ cô vừa lầu bầu nói: “Ưm, rốt cuộc có danh phận rồi, đương nhiên là phải hưởng thụ một chút.”

Anh đây là đang danh chính ngôn thuận thực hiện quyền lợi thân là bạn trai của cô!

Quý Nghiên im lặng.

Bởi vì người nào đó quấy nhiễu, hại cô lúc nấu lúc ngừng nên phải mất nửa tiếng mới làm xong bữa ăn sáng. Trên bàn ăn, Bạch Thắng đột nhiên hỏi cô: “Dương Hàm Mặc dọn ra ngoài chưa?”

Quý Nghiên: “A, hôm trước em và anh ấy có xảy ra một chút tranh chấp diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, anh ấy không có ở trong nhà em nữa, nhưng đồ đạc thì vẫn còn ở đó. Bây giờ không biết anh ấy trở lại chưa.”

Cô cũng chưa kịp liên lạc Hàm Mạc xem thế nào.

“Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”

Bạch Thắng nhíu mày, đương nhiên nói: “Chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn một tên đàn ông có ý đồ với bạn gái anh ở lại bên cạnh cô ấy, còn cùng ở dưới chung một mái nhà sao?”

“Phụt.” Quý Nghiên thiếu chút nữa phun một hớp cháo ra ngoài. “Có phải anh đã muốn nói những lời này từ rất lâu rồi đúng không?”

Giọng điệu này như nào lại nghe mùi chua.

Bạch thiếu gia là đang ghen hở? Ha ha.

Bạch Thắng tiếp tục nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Trước kia không danh phận, bây giờ có danh phận rồi, đương nhiên là muốn quả quyết KO hết toàn bộ tình địch bên cạnh Quý Nghiên!

Quý Nghiên bị bộ dạng này của anh chọc cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn người ta thường nói khi ghen lên sẽ rất đáng yêu! Nhất là đối với người luôn lạnh nhạt như Bạch Thắng, càng thêm đáng yêu hơn.

“Bảo hắn dọn ra ngoài sớm một chút.” Bạch Thắng suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nếu như hắn không chịu, vậy em liền rời đi.”

Thật ra thì Bạch Thắng muốn Quý Nghiên rời đi hơn, nhưng bây giờ hai người chỉ mới bắt đầu, anh không muốn ép Quý Nghiên quá gấp.

Cũng phải cho cô một chút thời gian thích ứng.

Đối với chuyện Dương Hàm Mặc, lập trường của Quý Nghiên vẫn là rất kiên định. Nhất là bây giờ nếu đã đón nhận Bạch Thắng thì cô cũng đã chuẩn bị tìm thời gian lại nói rõ với anh ấy một lần. Về phần dời đến nhà họ Bạch, cô thật sự là chưa từng nghĩ đến, như vậy cũng quá nhanh rồi thì phải.

“Tây Tây sẽ không đồng ý.” Quý Nghiên khẳng định nói.

Nếu như cô đi, để lại Mộc Tây cô đơn một mình thì cuộc sống ăn uống thường ngày của cô ấy ai sẽ xử lý?

Có cần phải làm rối loạn lên như vậy hay không.

Bạch Thắng trầm ngâm, thế mà anh lại quên mất còn có một nhân vật như Mộc Tây. Mặc dù biết Mộc Tây đối với Quý Nghiên rất tốt, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn để cho mỗi ngày Quý Nghiên phải chịu mệt nhọc chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của cô ấy thì Bạch Thắng khẳng định không muốn, vợ của anh, không phải là bảo mẫu của cô ấy.

Không có lý do gì mà mọi chuyện phải nghe theo cô ấy.

Nhưng chắc chắn Quý Nghiên sẽ không suy nghĩ những chuyện này, vì thế không phải là anh nên xuống tay từ phía bên lão đại, ít nhiều từ phía sau đẩy bọn họ một cái? Nếu không có Mộc Tây- nguyên con kỳ đà cản mũi to bự này ở đây thì thời gian anh và Quý Nghiên ở bên nhau mà nói chắc chắn sẽ không ít.

Bạch Thắng ở trong lòng cân nhắc phúc lợi của mình một chút, sau đó quyết đoán đẩy lão đại nhà anh ra ngoài.

Mẫn lão đại gặp bi kịch rồi!

“Đúng rồi, em gái anh đâu?” Đột nhiên Quý Nghiên phát hiện vẫn không thấy Bạch Tinh, không phải hôm qua cô ấy đã về rồi sao?

Bạch Thắng như nước chảy mây trôi nói: “Đi Trung Đông rồi.”

“A.”

Quý Nghiên không hỏi nhiều nữa, cô luôn có cảm giác người nhà của anh đều không đơn giản thế nào ý.

Chỉ là, Bạch thiếu gia, dáng người của em gái anh thật lòng mà nói là rất đẹp mắt nha! Da lại trắng, trên mặt không có một chút tỳ vết nào, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhất là khí chất kia, khí thế của anh em nhà họ Bạch đều cực kỳ cường đại. Cứ như vậy vừa đứng ra ngoài liền làm cho lòng người vô cùng rung động, Quý Nghiên cực kỳ hâm mộ, ai bảo khí thế của cô kém hơn người ta chứ!

Có thời gian nhất định phải tìm Bạch Tinh xin chỉ giáo một chút, mặc dù với gương mặt đó của cô ấy thì phụ nữ đứng bên cạnh cô ấy cũng thật sự có cảm giác cực kì áp lực!

Quý Nghiên quả quyết an ủi mình: người máy của nhà họ Bạch quá mức biến thái rồi!

Bạch Thắng đột nhiên nói: “Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta nên bàn về vấn đề xưng hô đi.”

Quý Nghiên: “A?”

“Gọi Bạch Thắng quá xa lạ rồi, anh thật vất vả mới có được danh phận, chẳng phải em nên sửa đổi cách gọi hay sao?” Bạch Thắng cong môi, trong mắt cũng mang theo nụ cười.

Quý Nghiên 囧, Bạch thiếu gia, anh không thể không dùng cái từ danh phận này được sao? !

Cô hỏi: “Được, vậy gọi là cái gì? Bạch thiếu gia?”

Bạch Thắng lắc đầu, “Đó là người khác gọi.”

Cũng đúng, giữa người yêu với nhau mà gọi như vậy thì thật không có tình ý rồi.

Nhưng còn có thể gọi cái gì đây?

Đột nhiên trong đầu Quý Nghiên thoáng qua cách người nhà anh gọi anh mà ngày đó lúc dùng máy vi tính của Bạch Thắng chơi trò chơi cô vô tình thấy được, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là “cả người run rẩy”, khóe miệng giựt giựt nói: “Không lẽ nên gọi là Tiểu Thắng Thắng!”

Khóe miệng Bạch Thắng cũng kéo ra, mở miệng nói: “Đổi.”

“Vậy còn có cái gì để gọi nữa đây?” Quý Nghiên suy nghĩ một chút.”Thắng nhi?”

A, thế nào lại có cảm giác như đang gọi con gái?!

Bạch Thắng quả quyết lắc đầu.

Quý Nghiên: “Tiểu Thắng?”

Bạch Thắng: “. . . . . .”

Quý Nghiên: “Thắng?”

Bạch Thắng: “. . . . . .”

Quý Nghiên: “Thắng Thắng?”

Bạch Thắng: “. . . . . . !”

Quý Nghiên: “Vậy thì hết rồi.”

Tế bào não của cô đã vận động hết công suất rồi.

Khóe miệng Bạch Thắng nở nụ cười, mát lạnh nói: “Sao lại không thử gọi anh Thắng xem thế nào?”

Cô nói nhiều cách gọi kỳ kỳ quái quái như vậy, lại cố tình không để mắt đến một cách gọi bình thường nhất.

Quý Nghiên mím môi, do dự một chút, đột nhiên hỏi: “Bạn gái trước của anh gọi anh là gì?”

Bạch Thắng im lặng.

Đôi mắt sâu thẳm không khỏi có ý vị sâu xa nhìn cô.

Quý Nghiên không hiểu làm sao, một hồi lâu mới phản ứng được. Bạch Thắng chưa bao giờ đề cập chuyện này với cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô cũng không quen người nào bên cạnh anh, chỉ duy nhất hai lần gặp Phong Sương nhưng đều là dưới tình huống có mặt anh ở đó, như vậy thì làm sao cô biết được quá khứ của anh?

Cô thật là nhất thời sơ sót mà quên mất.

Quý Nghiên đành thẳng thắn để nhận được khoan hồng. “Đêm hôm đó nhàm chán, vừa hay nhìn thấy trong máy vi tính của anh có trò chơi rất đặc biệt, chưa từng thấy trên thị trường, nên nhất thời hiếu kỳ liền đăng nhập vào.”

Sau đó nghe người nhà của anh nói chuyện phiếm cũng không ít.

Quý Nghiên yên lặng nói câu xin lỗi.

Bạch thiếu gia đừng trách em, em chỉ là vô tình thôi mà.

Bạch Thắng không hề nói gì, cũng không trách Quý Nghiên, vẻ mặt vẫn như thường, nhàn nhạt nói: “Đổi cái khác đi.”

Chính là bởi vì chỉ có “Anh Thắng” là bình thường nhất, thích hợp để gọi người yêu nhất, cho nên Quý Nghiên mới nghĩ đến chắc chắn bạn gái trước của anh cũng gọi anh như vậy.

Theo cách nói của bọn họ đêm hôm đó, Bạch thiếu gia và bạn gái trước hình như cũng là loại ngược luyến tình thâm, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mặc dù cuối cùng không biết vì lý do gì mà tách ra, nhưng sau này Bạch thiếu gia dường như vẫn còn nhớ kỹ cô ấy.

Cho nên Quý Nghiên mới không muốn ở trước mặt anh vẫn gọi anh Thắng anh Thắng như vậy, ngộ nhỡ làm cho anh nhớ tới bạn gái trước thì không phải cô bị thiệt thòi lớn rồi sao!?

Hơn nữa cô cũng không muốn dùng cách gọi giống như người khác.

Nhưng chỉ có hai chữ Bạch Thắng như vậy, gọi tới gọi lui cũng chỉ có mấy cách gọi như vậy, cô thật là nghĩ không ra phải làm sao cả! Thậm chí Quý Nghiên còn oán niệm nghĩ, tại sao ban đầu lúc cha mẹ Bạch thiếu gia đặt tên không lấy cái tên nào ba chữ đi chứ? Nhiều tên tốt như vậy tại sao không lựa chọn kỹ một chút.

Tế bào não đã đến cực hạn, Quý Nghiên cũng lười suy nghĩ nghiêm túc, thậm chí có một chút đùa giỡn nói: “Gọi Tiểu Bạch có được không?”

Vốn tưởng rằng Bạch Thắng nhất định sẽ từ chối.

Không ngờ anh thế mà lại gật đầu một cái. Quý Nghiên: “. . . . . .”

Sau đó chuyện xưng hô cứ như vậy chấm dứt, Quý Nghiên vẫn như thường lệ đúng giờ chạy tới Thánh Y đi làm. Ánh mắt của người đi đường vẫn nhìn cô quái dị, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng có không ít người giống như nữ sinh cấp 3 ngày hôm qua ác ý bới móc, nhưng đối với loại xỉa xói cấp thấp này mà nói thì Quý Nghiên vẫn có thể ứng phó tự nhiên.

Quý Nghiên ngồi ở vị trí của mình, không lâu sau chị Nhạc cũng tới, mọi người lễ phép chào hỏi chị ấy, lúc chị Nhạc đi qua bên cạnh bàn Quý Nghiên thì nói: “Nghiên Nghiên, em đi theo chị.”

Quý Nghiên ngoan ngoãn cùng chị ấy vào phòng làm việc.

“Chị Nhạc, tờ báo hôm qua em đã đọc rồi. Thật xin lỗi, bởi vì em mà tòa soạn bị ảnh hưởng.”

Quý Nghiên vốn còn buồn bực tại sao hôm qua chị Nhạc lại đột nhiên nói với cô như vậy, kết quả vừa nhìn thấy tờ báo, cô liền hiểu.

Chị Nhạc nhàn nhạt nói: “Chuyện đó cấp trên không truy cứu, coi như cho qua. Em cũng đừng để trong lòng, hơn nữa báo giải trí có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả tất cả mọi người đều biết. Hôm nay chị tìm em là vì một chuyện khác.”

Thái độ của chị Nhạc khiến cho Quý Nghiên kinh ngạc một hồi, không hổ là cấp trên, thật phóng khoáng a!

Chỉ là một câu nói này, tóm lại khiến Quý Nghiên được an ủi phần nào.

Cũng không phải tất cả mọi người không tin cô.

Bạch Thắng nói rất đúng, cô nên có lòng tin với mình nhiều hơn.

“Nhiều nhiếp ảnh gia của bộ truyền thông bên kia cũng đã được điều động tiến hành đào tạo chuyên sâu ngắn hạn, bây giờ áp-phích, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tạp chí ảnh chưa có người chụp. Cấp trên quyết định trước phái vài người từ tòa soạn qua đó, chị cảm thấy em không tệ, em nghĩ thế nào?” Chị Nhạc nói chuyện luôn trực tiếp, bất cứ lúc nào cũng tuyệt đối không nói nhảm, lần nào cũng đi thẳng vào trọng điểm.

Quý Nghiên: “Em thì không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo sắp xếp của công ty.”

Thật ra thì chụp ảnh nói thế nào cũng chỉ coi như là nghề phụ của cô, chỉ là một cái nguỵ trang trên mặt nổi mà thôi. Ban đầu cô nghĩ thật lâu mới chọn chụp ảnh, một là nghề nghiệp bình thường phù hợp với sở thích của cô, sẽ không làm cho Quý Anh Bình bọn họ sinh nghi, hai là công việc này cũng tương đối thoải mái có thể cho cô có nhiều thời gian mà vùi đầu vào thiết kế vũ khí hơn.

“Vậy thì quyết định như vậy đi, buổi chiều em đi báo cáo với bộ truyền thông trước, bên kia sẽ sắp xếp công việc cho em.”

“Vâng.”

Quý Nghiên đi ra ngoài, trước tiên gửi cho Mộc Tây một tin nhắn, cả ngày hôm nay cô không có liên lạc với Mộc Tây, tối hôm qua lại không về nhà, chắc chắn Mộc Tây sẽ lo lắng.

Quý Nghiên thầm mắng mình óc heo, chuyện quan trọng như vậy cũng quên.

Thế nào Mộc Tây cũng xù lông cho coi!

Ai ngờ phản ứng của Mộc Tây cực kỳ bình thản, còn nói Bạch thiếu gia đã sớm nói cho cô ấy biết rồi, vì không thể phá hư thế giới của hai người bọn cô nên cô ấy mới không gọi điện thoại cho Quý Nghiên.

Hơn nữa, chắc Bạch Thắng không có nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quý nên Mộc Tây không có nhắc đến chuyện này. Mộc Tây chỉ khuyên cô đừng bận tâm đến chuyện trên báo, chuyên tâm đánh bại Bạch thiếu gia, phát triển gian tình cho tốt là được.

Quý Nghiên liên tục nói cám ơn, nhận lời chúc tốt lành của cô ấy, nói là hạt giống đã nảy mầm!

Mộc Tây bị cô làm cho kinh ngạc từ trên ghế nhảy dựng lên: Má! Chị đây chỉ vừa đi ngủ một giấc mà thế giới đã đảo lộn rồi!

Đen đủi là bây giờ lại là thời gian Mộc cô nương lên lớp, cô ấy vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời Quý Nghiên thì liền nhìn thấy giáo sư trên bục giảng xanh mặt, thước kẻ uy vũ thô bạo chỉ một cái. “Cút ra ngoài!”

Quý Nghiên đột nhiên nhớ tới hôm nay Mộc Tây cũng đã lớn rồi, đúng lúc ra ngoài thực tập. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô ấy học là biên kịch chuyên nghiệp, vừa vặn có thể xin vào Thánh Y, trong giới truyền thông ở trong nước, Thánh Y có thể được tính là ông trùm.

Vẫn là có tiền đồ phát triển rất tốt.

Mà Mộc Tây cũng vẫn luôn muốn tới Thánh Y.

Quý Nghiên tính toán thừa dịp đi chụp áp-phích, sẵn tiện tìm hiểu trước thăm dò tình hình công tác của bộ truyền thông, cũng để cho Mộc Tây biết đường chuẩn bị tốt.

Kết quả người vừa tới bộ truyền thông, trà cũng không uống được một hớp, Quý Nghiên liền bị \ quản lý của bộ truyền thông để ý sắp xếp đi chụp hình cho một vị minh tinh vinh quang tột đỉnh trong nước.

Quý Nghiên le lưỡi một cái, đành không thể không cầm máy chụp hình đi theo một nhân viên làm việc khác tới trước phòng chụp ảnh.

“Người còn đang hóa trang, cô chờ một chút.”

Nhân viên làm việc dẫn cô đến trước một cái bàn tròn nhỏ, có mấy nữ sinh cũng ở đây, Quý Nghiên ngồi ở bên cạnh các cô, nghe họ đang khí thế ngất trời trò chuyện hôm nay muốn hội tụ vào tuyên truyền báo minh tinh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nghiên không quá chú ý tới chuyện của làng giải trí, đối với mấy cái đề tài bà tám này cũng không có hứng thú gì, chỉ im lặng ngồi.

Lại không nghĩ rằng đột nhiên nghe được từ trong miệng các cô ấy một cái tên hết sức quen thuộc.

“Vu Tư Ngọc?” Quý Nghiên kinh ngạc ra tiếng.

Mấy nữ sinh khác đều nhìn cô.”Gì thế? Không phải hôm nay cô mới biết vị minh tinh lớn mà cô muốn tới chụp hình là Vu Tư Ngọc chứ?”

=======

Chương 52: Đối với ông, tôi chính là vương pháp

Mấy nữ sinh khác đều nhìn cô.

“Thế nào? Chẳng lẽ không biết đại minh tinh Vu Tư Ngọc mà hôm nay cô muốn tới chụp hình sao?”

Quý Nghiên lặng yên, cô đúng là không biết!

Chẳng qua sẽ không phải là người đó chứ? Vu Tư Ngọc, tên này cũng khá phổ biến. Có cùng tên cũng không kỳ quái.

“Kìa, cô ấy tới.”

Không biết là ai nói một câu, nhất thời tất cả mọi người đưa ánh mắt như có ý vô tình nhìn về cùng một hướng.

Quý Nghiên cũng theo tầm mắt của các cô ấy nhìn sang.

Trong vòng vây hơn vài người túm tụm, một mỹ nữ cao gầy đang đi tới bên này. Tóc quăn đen dài đến eo, mùi nước hoa nồng nặc, từng cử chỉ đều phong tình vạn chủng, cô ấy vừa xuất hiện, trong nháy liền mắt trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Khuôn mặt quen thuộc kia cho dù bị che giấu dưới lớp phấn trang điểm thì cô vẫn có thể nhìn ra được.

Chỉ là Quý Nghiên làm sao cũng không cách nào đánh đồng cô ấy với khuôn mặt tươi cười hoạt bát kia làm một, có lẽ là do tác động tâm lý của cô đi.

“Chính là cô ấy, Vu Tư Ngọc, ngôi sao gây cơn sốt lớn trong nước, hai năm trước mới ra nghề. Nghe nói cô ấy cũng là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, gần đây còn qua lại với một tên sản xuất nổi tiếng, xuy, ngọc nữ gì chứ?! Mình thấy không khác dâm nữ là bao, dục vọng chưa được thỏa mãn.”

“Mình cũng nghe nói vậy, từ lúc cô ta ra nghề tới nay vẫn không ngừng dính xì căng đan, danh tiếng rất xấu đó!”

“Không phải nói trước khi cô ta ra nghề đã ngã vào lòng một tên nhà giàu sao, ai ngờ gia đình người ta căn bản không thèm nhìn cô ta một cái, cô ta còn mặt dày quấn quít thật lâu. Ai, dạo này, thật là hạng người gì cũng có!”

Bên cạnh truyền đến tiếng nghị luận của mấy nữ sinh kia, tuy không lớn nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai Quý Nghiên. Họ nói xong đều không hẹn mà cùng dùng ý vị sâu xa nhìn Quý Nghiên một cái, câu nói sau cùng kia, không chỉ là nói với Tư Ngọc, mà cũng là nói cho Quý Nghiên nghe.

Tin tức ngày hôm qua, tất cả mọi người đều đã xem được. Đối với “Hành động” của Quý Nghiên, không nghi ngờ gì là bị khinh bỉ và căm giận.

Nếu không phải là tương truyền cô và đại BOSS có quan hệ thì họ đã không nhịn mà không có phát tác.

“Này, cô nên đi chụp hình đi.”

Nữ sinh bên cạnh đẩy Quý Nghiên một cái.

Lúc này Quý Nghiên mới phản ứng được, đứng dậy, đi tới trước mặt Vu Tư Ngọc. Hết sức khách sáo nói:

“Chào cô, tôi là Quý Nghiên, hôm nay đảm nhiệm vai trò nhiếp ảnh gia của cô.”

Ngôi sao lớn quyến rũ ưu nhã khoanh tay vòng quanh ngực, khóe mắt khẽ hếch lên, ánh mắt quan sát Quý Nghiên từ trên xuống dưới. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Một hồi lâu mới cười như không cười nói: “Đã lâu không gặp, Nghiên Nghiên.”

Quý Nghiên đột nhiên ngước mắt, khiếp sợ nhìn cô ấy.

“Thế nào, không nhớ mình sao?”

“. . . . . . Tư Ngọc.” Quý Nghiên lẩm bẩm ra tiếng.

Vẫn mang theo vạn phần không tin.

Tuy là đã mấy năm không gặp nhưng một người làm sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy?

Mấy nữ sinh vừa mới ngồi cùng Quý Nghiên hai mặt nhìn nhau, lại là quen biết? Hai người đó vừa nói. . . . . . Lúng túng ngắn ngủi qua đi, mọi người nghĩ lại thì thấy cũng có sao đâu, bị cô ấy biết rồi thì thôi đi. Hừ, không hổ là bạn bè, đều là cá mè một lứa!

“Là mình.” Vu Tư Ngọc lạnh nhạt nói: “Nhiều năm không gặp như vậy mà cậu vẫn không thay đổi chút nào.”

“. . . . . .” Quý Nghiên không biết nên nói gì.

Đột nhiên đụng phải bạn học cấp 2 của mình, mà còn là bạn đã từng có giao thiệp sâu như vậy thì cho dù là ai cũng sẽ kinh ngạc. Nhất là sự thay đổi của Vu Tư Ngọc. . . . . . Lại nhớ tới lời đánh giá vừa rồi của mấy người kia…, Quý Nghiên không dám đoán thiệt giả trong đó, nhưng cô ấy đã từng là người trong sáng như vậy mà!

“Trước kia cả ngày lẫn đêm cậu toàn viết chữ vẽ tranh, đều là những thứ làm người ta xem không hiểu, không ngờ lớn lên lại thành nhiếp ảnh gia.”

Vu Tư Ngọc cười: “Sau khi kết thúc cùng nhau ăn một bữa đi.”

Quý Nghiên: “Mình cũng vậy không ngờ lớn lên cậu lại làm minh tinh.”

Lúc này người đại diện của Vu Tư Ngọc bước ra, vỗ tay nói: “Được rồi, muốn ôn chuyện thì đợi lát nữa đi, bây giờ làm việc chính trước đã. Tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng của mình rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi!”

Quý Nghiên cầm lấy máy ảnh, rung động trong lòng còn chưa có rút đi. Vu Tư Ngọc tạo dáng vô cùng tự nhiên, giống như không cần suy nghĩ, chụp hình như vậy, đối với cô ấy mà nói đã trở thành thói quen.

Nhưng Quý Nghiên lại thấy được trong mắt cô ấy là sự bình lặng trống rỗng, tựa như một cái xác không hồn, làm ra bất kỳ phản ứng nào cũng chỉ là bản năng, không có linh hồn, tóm lại cứ như một cái xác chết.

Vu Tư Ngọc ngồi ở đối diện cô, cầm tách cà phê trong tay, nụ cười ưu nhã không chạm tới đáy mắt.

“Hình như mình còn nợ câu một lời xin lỗi.”

Trong lòng Quý Nghiên cảm thấy nặng nề, mím môi hỏi: “Thời gian qua cậu sống tốt chứ?”

Vu Tư Ngọc: “Tốt, cậu thấy đó, quay vài bộ phim cầm mấy giải thưởng, có tiền nổi danh lại có lợi, thế nào mà không tốt cho được!”

“Tư Ngọc.” Quý Nghiên đau lòng gọi.

“Nói thật, cậu có trách mình không?” Vu Tư Ngọc hỏi.

Quý Nghiên lắc đầu một cái: “Đều là chuyện đã qua.”

Ở cấp 2 cô và Vu Tư Ngọc là bạn thân. Vu Tư Ngọc trời sính tính tình hoạt bát, dáng dấp lại đẹp, gia cảnh không tồi, rất được mọi người yêu thích. Ngược lại mặc dù dáng dấp của Quý Nghiên cũng rất xinh đẹp, nhưng bởi vì tương đối ít nói nên khiến cho người khác cảm thấy không dễ gần. Cũng chỉ có khi ở trước mặt Tư Ngọc mới thường xuyên lộ ra nụ cười mà thôi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, giữa học kỳ 1, Quý Nhu từ Hongkong trở về. Lúc đầu cô ta cũng là vì đuổi theo Dương Hàm Mặc nên mới ở Hongkong một thời gian, toàn là do cha nuôi mẹ nuôi chăm sóc cô ta, cho đến khi bị Dương Hàm Mặc làm cho tức giận mới trở về. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nhu miệng ngọt, người lại dịu dàng, cũng giống như Vu Tư Ngọc, cho nên rất nhanh đã trở thành người nổi tiếng cua khối. Mà Vu Tư Ngọc lại là người có thần kinh thô, đối với ai cũng đều rất tốt, cho nên rất nhanh liền trở thành bạn với Quý Nhu.

Thời điểm ba người chơi chung với nhau chính là đoạn thời gian mà Quý Nghiên trải qua thống khổ nhất. Cô không hiểu, thật vất vả cô mới có được một người bạn thân, tại sao Quý Nhu còn muốn tới giành với cô. Quý Nhu vụng trộm nhằm vào cô, cô cũng không thể nói với Vu Tư Ngọc, nếu không nhất định Vu Tư Ngọc sẽ cảm thấy cô nhỏ mọn. Hơn nữa Tư Ngọc luôn cho rằng nên kết thật nhiều bạn mới tốt, mà cô ấy cũng không phải là của người nào, không ai có thể bắt cô ấy nhất định chỉ được chơi với một người nào đó.

Sau khi biết điều này, Quý Nghiên càng thêm không tỏ thái độ gì. Thường nhìn Vu Tư Ngọc và Quý Nhu cười cười nói nói trước mặt mình, trong lòng cô hết sức khó chịu mà cũng không phải là chưa từng nói với Vu Tư Ngọc. Cuối cùng quả nhiên như cô nghĩ, Vu Tư Ngọc cảm thấy Quý Nghiên quá chuyên chế, quá hạn chế quyền lợi giao lưu của cô ấy, cô ấy không phải là của một mình Quý Nghiên, tại sao không thể kết bạn với người khác? Vì vậy mối quan hệ của hai người cũng từ từ chia cắt.

Mà Vu Tư Ngọc và Quý Nhu thì lại là thuận nước đẩy thuyền chơi thân với nhau.

Trong một thời gian rất dài, Quý Nghiên chỉ có thể tinh thần chán nản một mình núp ở một góc.

Cho đến sau này Vu Tư Ngọc trở về Hongkong thì hai người liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

“Mình là vô tình thấy tin tức của cậu trên báo chí, nói cậu ác ý giành bạn trai của em gái, có phải là do Quý Nhu làm hay không?” Vu Tư Ngọc đột nhiên hỏi.

Quý Nghiên sững sờ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Vu Tư Ngọc bình tĩnh không gợn sóng.

“Lâu ngày biết lòng người, mình lại không phải người ngu, thật ra thì khi đó trước khi đi mình cũng đã nhìn ra cô ta là người thế nào rồi. Chỉ là không có mặt mũi đi tìm cậu, thật xin lỗi, khi đó không thể hiểu cậu.”

Quý Nghiên thầm nghĩ mình thật không có tiền đồ, trước kia khổ như vậy mình cũng không dễ dàng rơi lệ đấy thôi! Bao nhiêu năm đã không khóc rồi, gần đây lại động một chút là hóa thân thành Mạnh Khương. Ai!

“Phụt.” Cô đột nhiên liền cười.

“Trước kia mình đã mong đợi ngày này thật lâu, mong chờ lúc nào đó chúng ta có thể trở lại như lúc mới quen, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là bị ông trời chơi một vố. Mình cho là chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, nhưng không ngờ dưới tình huống thế này lại ngồi chung một chỗ, tán gẫu chuyện quá khứ. Thật cẩu huyết mà!”

“Quả thật.”

Quý Nghiên không hỏi cô ấy chuyện xảy ra sau đó hay tại sao bây giờ cô ấy lại biến thành như thế này? Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô không tiện can thiệp. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Về phần những lời đồn đãi kia, chính cô hôm nay cũng bị mấy lời đồn đãi quấn lấy, vì thế làm sao cô có thể tin cô gái tốt đẹp như ánh mặt trời trong trí nhớ lại kia dính vào thế tục nhơ bẩn này chứ? Có lẽ cô ấy đã gặp chuyện gì đó, nhưng tâm hồn cô ấy vẫn giống như lúc Quý Nghiên mới quen, điểm này Quý Nghiên rất tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nhưng không ngờ tương lai không lâu sau đó, họ cuối cùng lại bị ông trời chơi đùa một lần nữa.

Mà lần này trả giá rất cao, là cả đời.

Nếu như không có chuyện sau này, nếu như…

A! Cái này là chuyện tương lai nói sau!

Ngoại ô, phòng thẩm vấn tạm thời của Cục Quốc An. Bạch Thắng ngồi ở trên ghế cao, khuôn mặt tuấn nhã bình thản như nước, lẳng lặng uống trà nghe tiếng roi quất và tiếng chửi rủa truyền tới từ căn phòng cách vách, không nói một lời.

Phong Sương chia ra đứng ở hai bên anh, trong phòng còn có vài người khác của Cục Quốc An.

Không lâu sau, Sương rũ cánh tay gương mặt khổ sở nói: “MD, da của cha già này quá dầy rồi, đánh đến tay chị cũng sưng lên rồi mà ông ta vẫn còn có hơi sức rống. Mẹ nó, loại người tuyệt thế gì thế này!”

Tuyết cười hắc hắc nói: “Chị Sương, chị thật ngốc, ban đầu lúc chỉ huy cho chị chọn, chị nghe theo anh Phong đi mà không chịu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cứ khăng khăng chọn quất không chọn tát, đây chẳng phải là bê đá tự đập vào chân mình sao!”

Không đề cập tới cái này còn đỡ, nhắc tới cái này Sương liền không bình tĩnh.

“Chị nào biết từ lúc nào mà trong cục kiếm được một cái máy đặc biệt chuyên tát người chứ, Phong cọc gỗ đáng chết cũng không nói cho chị biết, làm chị còn tưởng phải tự mình tát, mặt cha già kia lớn như vậy, muốn cho chị ra tay đánh ông ta chẳng phải là phế đi tay chị sao.”

Không ngờ nhất thời khinh thường liền ăn thiệt thòi lớn!

Sương hỏi: “Chỉ huy, kế tiếp chúng ta làm gì?”

Bạch Thắng: “Tiếp tục.”

“A? !” Trong nháy Sương mắt ngã xuống đất giả chết.”Muốn thì anh phái Sương làm tiếp đi, tôi không được nữa rồi!”

Bạch Thắng quét ánh mắt về phía Sương.

Một người ở bên cạnh nhận nhiệm vụ cất bước đi tới, lúc đi qua bên cạnh Sương thì cúi đầu nhìn cô ấy một cái, lắc đầu nói: “Chỉ được chút tiền đồ!”

Sương ở trong lòng mắng hắn một trăm lần, nhưng trên mặt thần sắc không thay đổi.

Sau đó tiếng gào thét mắng giận thảm thiết ở bên trong hình như càng lớn hơn.

Ở chỗ này ngoại trừ Bạch Thắng và Phong Sương ra thì còn lại những người khác đều là rối rít suy đoán, người này rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với chỉ huy? Cũng đã bị đánh hơn một canh giờ rồi.

Nửa giờ trôi qua, Sương cũng sắp ngủ thiếp đi, rốt cuộc nghe được giọng nói mát lạnh của Bạch Thắng từ từ cất lên: “Được rồi, mang người ra.”

Đó là một người đàn ông trung niên đã không phân rõ được hình dạng mặt mũi, hai bên gương mặt sưng lên thật cao, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn quần áo trên người cũng bị quất rách rưới, cả người trải rộng toàn vết thương, khó có thể thấy nơi nào hoàn hảo.

“Mày là giam cầm và ngược đãi phi pháp, có còn để vương pháp vào trong mắt không. Tao nhất định sẽ kiện mày!” Giọng nói tức giận không còn trầm ổn thường ngày, hô hấp có chút rối loạn.

Bạch Thắng cười lạnh: “Đối với ông, tôi chính là vương pháp.”

Anh nhìn về phía ao nước lớn sâu năm thước ngay giữa phòng, mơ hồ có thể thấy ba, bốn con cá sấu lớn ngụp lặn ở trong đó. Phía trên ao nước còn thong một sợi dây treo, Bạch Thắng nói: “Treo lên đi.”

Sắc mặt Quý Anh Bình đại biến.

Giùng giằng muốn chạy trốn lại lập tức có người đi lên giữ chặt ông ta. Quý Anh Bình bị sợi dây trói chỏng ngược ở giữa không trung, chỉ cảm thấy máu trong nháy mắt ngược dòng mà lên, cá sấu trong ao ngẩng đầu lên há mồm nhìn ông ta chằm chằm, đoán chừng thật vất vả mới thấy có người, từng con một đều hưng phấn liều mạng ngẩng cao đầu lên, Quý Anh Bình bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Dù cho có tức giận hơn nữa ông cũng không dám phát tác.

Ông chưa bao giờ bị nhục nhã lớn như hôm nay, rong ruỗi ngoài thương trường nhiều năm như vậy, người nào nhìn thấy ông ta nếu không phải một mực cung kính thì cũng không có người dám không vâng lời ông! Bạch Thắng, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Còn có Quý Nghiên, tiện nhân ăn ăn cây táo rào cây sung này, thế mà cùng người khác hại cha mình, ông nhất định sẽ không để cho bọn họ sống!

Thù hận trong lòng Quý Anh Bình càng lúc càng lớn, đang mắng Bạch Thắng, đột nhiên sợi dây buông lỏng xuống, cả người ông ta cũng rơi xuống theo. Miệng cá sấu to như chậu máu cũng trong nháy mắt phóng đại gấp đôi, giống như đang ở trước mắt mình. Quý Anh Bình sợ trắng mặt, tim cũng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, còn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai ngờ sợi dây chỉ lỏng một chút lại đột nhiên ngừng.

“Phụt ha ha ha ha ha nhìn bộ dạng này của ông ta quá TM buồn cười! Này, ông già, không phải ông rất chảnh sao? Không phải là ông ngang ngược đến không ai cản được sao? Sao không ngang ngược tiếp đi? Mắng đi, tiếp tục mắng đi nào!” Sương đứng ở bên cạnh cái ao, trong tay cầm một đầu sợi dây khác, cười ha ha nói.

Quý Anh Bình tức muốn chết, lửa giận cuồn cuộn từ chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, sắc mặt đỏ bừng làm cho người ta không dám nhìn tới.

Nhưng Sương là người như thế nào. Hoàn toàn không sợ ông ta khiêu khích.

Phong cưng chiều nhìn cô, cô bé chỉ sợ thiên hạ không loạn này, chỉ huy cũng không rảnh trông nom! Lại quay đầu nhìn Bạch Thắng, trong tay anh cầm điện thoại di động, hơi cúi đầu, mấy phần tóc mai rủ xuống, mơ hồ hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi cuồng vọng cùng khí phách, như một nam sinh mới lớn!

Hình như, hôm nay chỉ huy có hơi lạ!

Mặc dù vốn là rất trẻ tuổi, thế nhưng sao vừa nhìn liền càng thêm có vẻ trẻ tuổi.

Tuyết tò mò bước tới liếc nhìn xem Bạch Thắng đang làm gì, kết quả vừa nhìn một cái liền thiếu chút nữa không nhịn được hộc máu. Cô còn tưởng rằng là chuyện gì quan trọng khiến cho đường đường Bạch thiếu gia chuyên chú như vậy, thì ra chỉ là đang chơi trò chơi —_—. . . . . .

Bạch Thắng: “Chờ Sương chơi đã rồi thả người xuống.”

Mọi người hung hăng giựt giựt khóe miệng, bị anh đánh bại thật sâu.

Ngược lại Sương chơi không chán, một đường chơi Quý Anh Bình treo lên thả xuống, giống như khỉ làm xiếc, đừng nhắc tới có bao nhiêu vừa lòng.

Quý Anh đã hơn năm mươi còn bị hành hạ như thế, chờ khi thật sự được giải thoát thì cả người đã hoa mắt chóng mặt, sớm mất đi nửa cái mạng.

Bạch Thắng chống cằm, hiếm khi nhàn hạ thoải mái như vậy, môi mỏng hơi nhếch lên: “Kế tiếp nên làm gì nhỉ?”

Vẫn chưa xong sao?

Quý Anh Bình hoàn toàn giơ chân.”Có gan mày liền một đao giết tao đi, nếu không cuối cùng cũng có một ngày tao sẽ bắt mày trả giá gấp trăm vạn lần.”

“Thật sao?” Bạch Thắng mỉm cười, nụ cười kia chói mắt lại rực rỡ. “Vậy thì chút nữa cắt một ngón tay của ông cũng được.”

Quý Anh Bình rất nhanh lại bị người mang xuống, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sương nói: “Chỉ huy, trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi! Cắt một ngón tay làm sao mà đủ, ít nhất phải chém cả cái tay phế cả cái chân mới hả giận.”

Bạch Thắng vừa chơi game vừa nói: “Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, vẫn là không nên quá bạo lực.”

Mọi người: “. . . . . .”

Hai cái này có quan hệ sao?

Còn nữa, chẳng lẽ hôm nay anh còn chưa đủ bạo lực sao sao sao sao sao hả. . . . . . ?

Chỉ huy, hôm nay anh nhất định là không bình thường! Nhất định là anh đã bị một vật thể không xác định gì đó đập vào đầu rồi đúng không!

“A. . . . . .”

Theo một tiếng kêu thê lương đánh vỡ nóc phòng truyền đến, lúc này Bạch Thắng mới từ từ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói với Phong: “Thả ông ta ra đi.”

Phong không hiểu nhìn Bạch Thắng một chút, người sau im lặng không nói, Phong cũng không dám hỏi nhiều, nhận lệnh rời đi.

“Không lâu nữa chú Joy sẽ tới.” Bạch Thắng không đầu không đuôi nói một câu.

Tất cả mọi người rất không hiểu rõ.

Quý Anh Bình vừa mới được cởi dây trói ra liền ngựa không ngừng vó chạy ra ngoài, giống như sau lưng có lũ lụt hay thú dữ đang truy đuổi gì đó. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng bởi vì cả người bị thương, lại bị giằng co lâu như vậy, thể lực đã sớm tiêu hao không ít, ông ta chạy rất chậm.

Ngón út trên tay phải bị đã cắt, máu tươi đang điên cuồng chảy, trên trán ông ta tràn đầy mồ hôi, tay chân run rẩy lảo đảo nghiêng ngã xông ra ngoài.

Bạch Thắng so với tưởng tượng của ông ta còn ngoan tuyệt hơn rất nhiều!

Hôm nay ông ta mới vừa tan việc, ngồi lên xe chuẩn bị về nhà, ai biết còn chưa có ra khỏi bãi đậu xe liền bị người ngăn lại, sau đó cưỡng chế dẫn ông tới nơi quái quỷ này. Bọn họ không có nhiều người, nhưng người nào cũng đều có thực lực, người của Quý Anh Bình hoàn toàn không phải là đối thủ của họ, hơn nữa bãi đậu xe hiển nhiên đã bị xử lý qua, một chút tiếng gió cũng không có. Bạch Thắng không thể nào lưu lại cho mình bất kỳ vết tích nào.

Quý Anh Bình vẫn không quên thầm mắng đám vệ sĩ mình mướn kia mấy câu, phế vật! Giờ phút quan trọng lại một chút tác dụng cũng không có, hoàn toàn không bảo vệ được ông! Ông nhất định phải trả thù, hôm nay Bạch Thắng đối với ông như vậy, Quý Anh Bình làm sao có thể cam tâm dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đối với ông ta mà nói, tất cả đều là lỗi của người khác, không hề có một chút quan hệ gì tới ông. Ông đối xử với người khác không tốt là chuyện đương nhiên, nhưng người khác chỉ cần đối xử một chút không được với ông thì đó chính là tội ác tày trời!

Quý Anh Bình chỉ lo nghĩ được mất, tiếng xe chạy tới cũng không nghe thấy, kết quả mới vừa chạy ra cửa chính không bao xa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một chiếc xe con xông tới, tài xế thắng xe không kịp, Quý Anh Bình lại đang mơ màng. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cả người Quý Anh Bình đều bị đánh bay.

Bạch Thắng và Phong Sương Tuyết Vũ trước sau đi ra ngoài, Phong Sương Tuyết Vũ đều là cả kinh, chỉ có vẻ mặt Bạch Thắng vẫn là bình bình thản thản như cũ, thấy người từ trên xe bước xuống, nhíu mày.

“Đây là sao?”

Joy sải bước đi, nhìn Quý Anh Bình đang té xuống đất một chút, hỏi Bạch Thắng.

Bạch Thắng nói: “Không sao, trước chừa cho ông ta một hơi thở, qua hai ba ngày mới hãy chữa khỏi vết thương cho ông ta.”

Anh tính toán tất cả rất tốt, chỉ chờ người khác mắc câu.

Joy còn chưa kịp phản ứng.”Cháu và người này có thù oán à? Trực tiếp đập chết chẳng phải là tốt hơn sao, cần gì phải làm điều thừa thải như vậy?”

Phong Sương Tuyết Vũ lại hiểu ra, tài lái xe không tốt của chú Joy mọi người đều biết, lúc nãy Bạch Thắng nói chú Joy sắp tới chắc chắn là đã dự đoán được kết quả này cho nên cố ý để Quý Anh Bình ra ngoài. Thật là âm hiểm âm hiểm mà. . . . . . Chỉ là không thể không nói năng lực tính kế người khác và năng lực suy luận của anh thật đúng là không chỗ chê!

Vòng tới vòng lui, chỉ kém không hành Quý Anh Bình đến chết. Bốn người quả quyết quyết định, về sau thà rằng đắc tội chỉ huy cũng tuyệt đối không thể đắc tội Quý Nghiên! Đối với loại người cưng chiều vợ như mạng này, một khi đã trả thù thì hoàn toàn hãm hại cho người ta không còn đứng dậy nổi nữa!

Quý Nghiên vốn là muốn về nhà nói chuyện của cô và Bạch Thắng cho Dương Hàm Mặc biết, ai ngờ Dương Hàm Mặc không có ở đó, cả hành lý cũng không thấy. Cô hỏi Mộc Tây, Mộc Tây cũng không biết, lúc cô ấy trở lại thì đã không thấy đồ đâu rồi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nghiên có chút không yên tâm, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Tạ Tử Kỳ hỏi, Tạ Tử Kỳ nói gần đây Dương thị muốn đẩy ra một trò chơi mới, trò chơi lần này mọi chuyện đều do Dương Hàm Mặc phụ trách, thứ nhất là vì để cho anh làm quen cách vận hành của công ty, thứ hai cũng là vì đặt cơ sở cho tương lai anh tiếp quản công ty.

Đây là hạng mục đầu tiên mà Dương Hàm Mặc tiếp xúc từ khi bước vào công ty tới nay, anh rất nghiêm túc, cũng rất nỗ lực muốn làm được, bởi vì mọi chuyện đều muốn tự mình giám sát, hỗ trợ hoàn thành, thường hay tăng giờ làm việc, cho nên dứt khoát dời đến công ty ở.

Quý Nghiên nghe đến đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng bởi vì chuyện xảy ra gần đây mà Tạ Tử Kỳ rõ ràng lạnh nhạt với cô không ít. Nhưng đây là chuyện cô đã sớm dự liệu được, cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Cô lại lên máy vi tính nói với Dịch Vĩnh Quân là tạm thời sẽ không gia nhập Cục Quốc An, để cho anh ấy không cần đi báo cáo.

Dịch Vĩnh Quân: . . . . . . Em đang trêu anh sao?

Quý Nghiên: ha ha, chỉ là tạm thời thôi…, yên tâm, sau này em nhất định sẽ đến đó quyến rũ anh.

Dịch Vĩnh Quân: (vẻ mặt bị khinh bỉ) không cần.

Quý Nghiên: anh chảnh quá nha, bây giờ em thật sự có việc, cùng lắm thì sau này để cho anh chỉ huy được không?

Dịch Vĩnh Quân: . . . . . . Em đang yêu đúng không?

Quý Nghiên đưa hai tay chống má, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, thầm suy nghĩ: cô biểu hiện rõ như vậy sao? Người khác cách máy vi tính cũng có thể cảm giác được.

Dịch Vĩnh Quân: cũng chỉ có lúc em đang yêu mới có thể xuân tâm nhộn nhạo như vậy, có tâm trạng đùa giỡn anh đây!

Nằm ở trên giường, Quý Nghiên nhìn trần nhà đen như mực, trong đầu bất giác nghĩ về lời Dịch Vĩnh Quân nói.

“Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật ra thì nếu không muốn đi vào cũng không sao, cái vòng này quả thật quá nguy hiểm, cũng không thích hợp với em. Dĩ nhiên nếu như em thật sự không bỏ được anh đây thì cũng có thể thỉnh thoảng tới tìm anh…, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh ra ngoài chơi với em một chút cũng không sao. Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, sống chung với em lâu ngày, trái tim đã sớm bị lấy mất!”

Gia nhập Cục Quốc An sao? Cô nhất định là sẽ đi(?), cô gần như là đã ở chung một chỗ với Bạch Thắng rồi, cho nên chuyện thiết kế vũ khí cô cũng không định gạt anh nữa, chỉ là đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ thẳng thắn nói cho Bạch Thắng biết! Quý Nghiên cũng muốn ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, chia sẻ với anh, hai người đồng tâm hiệp lực, cảm giác kề vai chiến đấu hình như là rất không tồi!

Cho nên cô nhất định phải cố gắng, trở nên mạnh hơn mới được!

Không thể làm trở ngại Bạch Thắng.

Hơn nữa cô và Bạch Thắng cũng đang là lần hẹn hò đầu tiên, ừ. . . . . . Nên tính là hẹn nhau bình thường thôi. Quá trình vốn là như vậy, ăn cơm, xem phim, đi dạo chợ đêm hoặc tản bộ. Bình thường nhưng lãng mạn, là điều mà Quý Nghiên rất thích.

Kết quả mới vừa đi vào ăn cơm. . . . . . Chọn món ăn, sau đó một câu nói hời hợt đầu tiên của Bạch Thắng đã hoàn toàn làm lòng cô rối loạn.

Anh nói: “Ba mẹ anh sắp trở về rồi, chiều hôm nay sẽ xuống máy bay, em có muốn đi gặp họ hay không?”

Quý Nghiên: “. . . . . .”

Sững sờ, trừ sững sờ ra thì chính là sững sờ.

Thực đơn ngừng ở trong tay, Quý Nghiên ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có hơi sức.

Bạch Thắng lại bổ sung thêm một câu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Bọn họ rất muốn gặp em.”

“Bọn họ nhanh như vậy đã biết sự tồn tại của em rồi sao?” Quý Nghiên nhốn nháo.

Bạch Thắng cong môi, hết sức uyển chuyển nói: “Hết cách rồi, thông tin của bọn họ tương đối nhạy.”

Trên thực tế còn chưa đến Washington thì họ đã biết rồi.

Quý Nghiên “Bập——” một tiếng, quả quyết để thực đơn xuống, kéo Bạch Thắng liền đi ra ngoài. “Đi đi đi. . . . . .”

Bạch Thắng buồn cười nhìn cô. “Đi đâu?”

“Mua quà tặng á!” Quý Nghiên đương nhiên nói.

Đi gặp ba mẹ chồng mà hai tay trống trơn thì coi sao được? A, không đúng, còn chưa phải là ba mẹ chồng. Nhưng tại sao bọn họ chỉ mới quen nhau một ngày thôi mà lại phải chạy tới gặp người lớn chứ! Quý Nghiên rất u oán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK