• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59: Bạch thiếu gia bị giáo huấn

Kết quả liên tục mua rất nhiều loại, có thể quần áo cũng không mua nhiều bằng áo lót, Quý Nghiên im lặng.

Vẫn đi dạo đến hơn tám giờ tối Ứng San mới gọi điện thoại bảo Bạch Thắng tới đón người. Lúc họ đi ra đã nhìn thấy xe Bạch Thắng dừng ở trước cổng khu thương mại Thánh Y rồi.

Người đàn ông tuấn nhã mặc quần áo trắng tựa bên cạnh xe, cả người rất giống như đang phát sáng, người đi ngang qua đều rối rít nhìn đến muốn rớt hai tròng mắt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hai tay Quý Nghiên đều là túi mua hàng, số lượng tương đối kinh người, Bạch Thắng nhấc chân dài tiến tới gần, thoải mái nhận lấy túi trên tay cô bỏ vào trong xe.

Ngược lại không một chút cảm thấy họ mua nhiều đồ như vậy có gì không đúng, giống như chuyện đương nhiên.

Maybach hòa vào dòng xe chạy đông đúc trên đường, trên xe Ứng San hỏi Bạch Thắng: “Chuyện Quý Nghiên ở trên báo, con không giúp con bé giải quyết sao?”

Bạch Thắng không ngờ Ứng San lại đột nhiên nói cái này, nghiêng nghiêng đầu.”Sao ạ?”

Bình thường mẹ anh không hay xem báo chí, thỉnh thoảng chỉ xem một chút tin tức quốc tế, nếu không phải là xảy ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không thể biết chuyện này.

Càng sẽ không nói ra.

Quý Nghiên cũng không nghĩ ra tại sao Ứng San đột nhiên nói đến cái này, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bà.

Ứng San nói: “Cái loại báo chí không đúng sự thật đó còn giữ lại làm gì? Sớm giải quyết cho xong đi.”

Bạch Thắng khẽ nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc không ngờ bà sẽ bảo vệ Quý Nghiên như vậy. Mặc dù mẹ anh không lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng cũng không dễ gần giống như Y Mạt Thuần, với ai cũng có thể làm bạn. Đa số thời gian Ứng San vẫn còn có chút cự người ngàn dặm, đối với người không thích bà sẽ rất rõ ràng ra vẻ không thích, một chút thể diện cũng không cho. Cho nên đối với Quý Nghiên thế này đã coi như là rất tốt. Mà người có thể để cho Ứng San quan tâm mua đồ đã ít lại càng ít, tâm trạng của bà cũng vẫn có thể làm cho người ta khó nhìn thấu, nhưng bảo vệ một người như vậy, ngược lại hiếm thấy.

Chỉ là tóm lại Bạch Thắng rất hài lòng với kết quả này.

Môi mỏng khẽ mở, anh thanh nhã nói: “Con đã và đang ra tay.”

Cho dù Ứng San không nói thì Bạch Thắng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Quý Nghiên chịu tiếng xấu này, chẳng qua xử lý chuyện dư luận tương đối sẽ gây ra một ít phiền toái. Mặt ảnh hưởng quá rộng, anh không thể nào đối đãi giống như Quý Anh Bình, lựa chọn thủ đoạn cứng rắn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dù sao báo chí đã đăng lên, nhiều người đọc như vậy, chẳng lẽ phải bắt từng người một lại đánh một trận, sau đó ép bọn họ không được hiểu lầm Quý Nghiên nữa hay sao? Sợ rằng đến lúc đó, đừng nói là Quý Nghiên mà ngay cả anh cũng có tên trong cuộc nói xấu của họ.

Quý Nghiên cũng sẽ lần nữa được đưa lên đầu sóng ngọt gió.

“Hôm nay ở khu thương mại đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Thắng hỏi.

Phản ứng của Ứng San, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì mới có thể nói như vậy.

Quý Nghiên không lên tiếng, lúc này, cô vẫn nên quả quyết im lặng là tốt nhất.

Cô cũng không thích nói những chuyện này.

Ứng San nói: “Gặp phải một người không có mắt.” Bà nói xong nhìn về phía Bạch Thắng: “Con bảo vệ vợ mình kiểu gì vậy? Để cho người ta khi dễ lên đầu lên cổ.”

Lần này Quý Nghiên không thể im lặng, mẹ của Bạch thiếu gia. . . . . . Đây là đang trách cứ Bạch thiếu gia sao? Lại còn là vì cô?

Quý Nghiên vội nói: “Chuyện này không liên quan đến tiểu Bạch.”

Ai có thể nghĩ tới đi dạo một con phố còn có thể gặp phải Tôn Quyên chứ? Bạch Thắng cũng không thể nào biết trước, hơn nữa, anh cũng chưa từng gặp mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền, anh căn bản cũng không biết người như vậy là ai.

Quý Nghiên quả quyết muốn giải thích cho Bạch Thắng.

Bạch Thắng khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu thỏ trắng nhỏ, trấn an cô đừng khẩn trương. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Ứng San một chút, trong mắt rõ ràng lộ ra một tia ý lạnh, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng vừa rồi.

“Là người nào?” Anh trầm giọng nói.

Ứng San chỉ Quý Nghiên. “Con nói cho nó biết đi.”

Quý Nghiên há miệng, biết không thể gạt anh được, nhưng cô không muốn nói ra Mạnh Thiếu Tuyền, vì vậy lạnh nhạt nói: “Phu nhân của chủ tịch tập đoàn Mạnh Phi.”

Mạnh Phi? Đó không phải là mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền sao? Vẻ mặt Bạch Thắng càng lạnh hơn, quả thật là tùy tiện người nào cũng dám khi dễ Quý Nghiên rồi.

“Nếu lần sau còn có những chuyện tương tự như vậy xảy ra thì con cứ trực tiếp mét người đàn ông của con, để cho nó giúp con giải quyết.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ứng San nhẹ nhàng nói.

Quý Nghiên: “. . . . . .”

Xe lái vào nhà họ Bạch, sau khi lên lầu, Bạch Thắng chuẩn bị cầm quần áo của Quý Nghiên đi cất thì Quý Nghiên chợt nhớ tới trong túi còn có quần áo lót, trong nháy mắt ngăn cản nói: “Cảm ơn anh. . . . . . Không cần không cần đâu. . . . . .”

Cô cười đến vẻ mặt vô hại, Bạch Thắng nhìn về phía mấy cái túi, tay dài đúng là có chỗ tốt, dễ dàng giật lấy từ trong tay Quý Nghiên. Quý Nghiên kinh hãi, theo phản xạ đi đến giành, Bạch Thắng giơ tay lên cao, cô làm thế nào cũng với không tới.

Quý Nghiên vừa vội vừa thẹn thùng, cố nhảy lên bắt lấy, nhưng chiều cao cũng là một loại tổn thương không nhỏ!

“Tiểu Bạch, đừng đùa nữa.” Cứng rắn không được, cô đành chọn chính sách dụ dỗ.

Bạch Thắng cười nói: “Em đang đỏ mặt cái gì?”

“Không có.” Quý Nghiên kiên quyết phủ nhận.

Cô nào có đỏ mặt chứ?

“Cho anh nhìn thử xem là thứ gì khiến Nghiên Nghiên gấp gáp thành ra như vậy?” Bạch Thắng mới vừa nói xong, liền đưa tay lấy đồ trong túi ra.

Quý Nghiên không kịp phản ứng, nhìn áo ngực trong tay anh, nháy mắt tim muốn rớt ra ngoài.

Vậy mà đó còn là loại màu đen viền tơ rất dễ nhìn thấu nhìn thấu (tiếng vang). . . . . .

Bạch Thắng cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười mở rộng, chất giọng thanh nhã chậm rãi nói: “Đây coi như là em cho anh vui mừng sao?”

Mặt Quý Nghiên đỏ đến bật máu.

Lỗ tai cũng đều đỏ.

Vui mừng cái gì chứ? Đây hoàn toàn không phải là cô mua có được không, cô cũng đang rất bi thương đây!

“Nếu đã mua thì cũng không cần để đó, mặc cho anh xem đi.” Bạch Thắng cong môi.

Sâu thẳm trong mắt lộ ra thú vị và đưa đẩy, nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly xảo trá.

Quý Nghiên không cần nghĩ. “Anh thích thì anh mặc đi, em tuyệt đối không mặc.”

Con hồ ly nào đó im lặng nhưng từng bước tiến tới gần, Quý Nghiên ý thức được nguy hiểm, nhanh chân mà bỏ chạy. Người khác chân dài tự nhiên có ưu thế, Quý Nghiên nhảy tót lên trên giường, cầm gối lên đập anh, Bạch Thắng vừa ngăn cản vừa dằng dặc dụ dỗ cô. Quý Nghiên chết sống không làm, hai người náo loạn một hồi, quậy đến cả hai nằm lăn trên giường. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Một người áp chế, một người giãy giụa, lại không thèm để ý đến kết quả cuối cùng như thế nào, Bạch Thắng có thành công dụ dỗ thỏ trắng nhỏ mặc áo lót hấp dẫn vào hay không, tóm lại, ngày hôm sau, cho tới trưa Quý Nghiên cũng không hề nói với anh một câu.

Thời gian lại nhàn nhã trôi qua, mỗi ngày sau khi đi làm về thì Quý Nghiên sẽ cùng Mẫn Luyến Y chăm sóc vườn trái cây và đất trồng rau, cũng thuận tiện len lén học hỏi tay nghề nấu ăn của cô ấy. Tài nấu nướng của Mẫn Luyến Y thật sự là không phải người thường có thể so sánh, Quý Nghiên ăn rồi lại ăn liền có vẻ bị ghiền, thường xuyên nhân lúc cô ấy nấu ăn mà đứng ở một bên xem.

Lúc không có việc gì thì cô cũng sẽ đi thăm Vu Tư Ngọc một chút, chỉ là không thể như mong muốn định kỳ đến nhà cô ấy chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm, bởi vì đã có Phượng Vi Nhiên nên cô muốn đến phòng trọ cũng không phải dễ dàng. Lỡ không cẩn thận quấy rầy đến người ta sẽ không tốt, cho nên phần lớn thời gian cô đều là hẹn Vu Tư Ngọc ra ngoài gặp mặt.

Quan hệ của hai người thật giống như lại trở về giai đoạn thời cấp 2, cười đùa tức giận mắng hòa, nếu như bỏ qua sự tang thương không che giấu được trong mắt Vu Tư Ngọc. Thỉnh thoảng dưới tình huống Vu Tư Ngọc mời thì Quý Nghiên sẽ ở lại phòng trọ với cô ấy, mua một đống thức ăn, ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, vừa ăn vừa phỉ nhổ nội dung phim, hoặc là hàn huyên một chút chuyện lý thú mà cả hai mới gặp phải. Đây đều là chuyện mà khi còn bé họ hay làm.

Mỗi khi Vu Tư Ngọc và Quý Nghiên ở chung một chỗ thì cô ấy sẽ biểu hiện ra vẻ mặt thả lỏng hiếm khi nào được như vậy. Không còn là một ngôi sao lớn cao cao tại thượng nữa, giống như Quý Nghiên nói, làm ngôi sao cũng đã quá mệt mỏi, ở trước mặt cô, Vu Tư Ngọc cũng chỉ muốn làm chính mình là tốt rồi. Tháo mặt nạ xuống, tháo phòng bị xuống, cũng chỉ là bạn tốt của cô mà thôi.

Quý Nghiên cũng đã gặp Phượng Vi Nhiên một lần, là một ngày nào đó vào buổi trưa lúc cô và Vu Tư Ngọc uống trà, anh ta tới đón Vu Tư Ngọc về nhà. Người đàn ông kia có một khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc đồ tây được cắt may vừa vặn, vừa nhìn liền biết là một quý ông tinh anh trong đô thị. Trừ quanh người toát khí chất u buồn ra thì quả thật cũng phù hợp với loại hình Vu Tư Ngọc thích.

Cô nhìn ra được, anh ta hẳn là rất thích Vu Tư Ngọc! Mặc dù cô vẫn không biết tại sao anh ta đã từng phản bội cô ấy? Nhưng sau khi trải qua những vết thương đau đớn và chia lìa kia, tình cảm trong mắt anh ta không lừa được người khác, từng chi tiết nhỏ đều biểu hiện sự quan tâm đối với Vu Tư Ngọc. Anh ta, sợ mất cô ấy lần nữa.

Quý Nghiên và anh ta chào hỏi đơn giản, Phượng Vi Nhiên lễ độ đáp lại, nhưng chỉ có thể không hơn. Tâm tư của anh, từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Vu Tư Ngọc.

Vu Tư Ngọc vẫn là bộ mặt tươi cười không sao cả như cũ, giống như lúc Quý Nghiên vừa gặp lại cô ấy, ưu nhã lại trống rỗng làm cho người đau lòng. Nhưng trừ lần đó ra thì bây giờ lại thêm phần giãy giụa và mâu thuẫn, có lẽ chính cô cũng không phát hiện.

Dù là hai người ở bên nhau lần nữa thì vẫn có chút xa cách ngại ngùng, cuối cùng vắt ngang ở trong lòng.

Như một cây gai không nhổ được.

Quý Nghiên không biết Vu Tư Ngọc nghĩ thế nào, cũng không muốn bàn luận thêm về tình cảm của người khác ra sao, cô chỉ hy vọng bạn của mình sẽ được hạnh phúc.

Vu Tư Ngọc đã chịu nhiều đau khổ, chỉ hy vọng trời cao có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn một chút.

Quý Nghiên cũng từng nhắc qua chuyện này với Bạch Thắng, cô nói: “Hai người yêu nhau không phải là chuyện rất hạnh phúc rất tốt đẹp sao? Tại sao phải trở nên mệt mỏi như vậy? Em vẫn không cách nào tưởng tượng được lúc đầu Tư Ngọc là làm thế nào để gắng gượng vượt qua? Mỗi lần thấy cô ấy là em lại nhớ tới dáng vẻ không buồn không lo trước kia của cô ấy. sẽ không kiềm chế được cảm thấy khó chịu. Nhất định trong lòng cô ấy rất khổ sở, đối với Phượng Vi Nhiên, là yêu, mà cũng là hận. Là anh ta đã mang ánh sáng đến cho tuổi thanh xuân của cô ấy, nhưng cũng là anh ta sau lần đó đã đẩy nửa đời còn lại của cô ấy vào địa ngục. Dù cho hai người sẽ ở cùng nhau đi nữa thì với nhiều tổn thương như vậy, còn có năm năm thiếu sót, bọn họ thế nào cũng không thể tìm về được cảm giác năm đó. Chắc chắn Tư Ngọc cũng biết, mặc kệ năm đó Phượng Vi Nhiên có phải là phản bội cô ấy thật hay không, hoặc là có ẩn tình gì khác hay không thì trong lòng của cô ấy cuối cùng cũng không còn có thể lại thản nhiên chấp nhận anh ta.”

Tấm chi phiếu kia, cô gái ở bên cạnh anh ta ngày đó, đều là vết thương không thể chạm đến trong lòng Vu Tư Ngọc.

Nhất là đứa bé không có duyên được làm con của Vu Tư Ngọc kia, đây là chướng ngại lớn nhất giữa cô ấy và Phượng Vi Nhiên!

Dù Vu Tư Ngọc có chết cũng không thể quên!

“Mỗi người đều có cuộc sống riêng, bất kỳ lựa chọn nào cũng đều có thể đưa đến kết cục không thể đoán trước, chuyện này người khác không cách nào nhúng tay vào.” Bạch Thắng lý trí cho ra cái nhìn. “Chỉ có thể nói, tình cảm không phải trò đùa, trên đoạn đường này ắt không thể thiếu tin tưởng. Đồng thời còn phải quý trọng người trước mắt mới có thể tiếp tục lâu dài.”

Quý Nghiên gật đầu, mặc dù không hiểu lắm nói với cô mấy cái này để làm gì? Nhưng nghe vẫn rất có lý.

Sau đó không lâu, Quý Nghiên lại nhớ tới những lời này, lúc này mới chợt hiểu Bạch Thắng nói chính là cái gì? Đồng thời cũng sợ hãi than rằng khả năng phân tích và sự sáng suốt của Bạch Thắng thật là mạnh, chỉ là nghe cô kể như vậy mà có thể nói trúng tim đen chỉ ra chỗ mấu chốt của vấn đề.

Có lẽ anh đã sớm dự đoán được kết quả này, chỉ là không nhẫn tâm nói cho Quý Nghiên thôi.

Quý Nghiên vốn là đang xem sách, ai ngờ Mộc Tây đột nhiên cầm hộp điều khiển ti vi chọt chọt cô, “Nè, Quý tiểu Nghiên, người này có phải là bạn học cấp 2 gì đó của cậu hay không?”

Mộc Tây biết Vu Tư Ngọc, là do ngay từ đầu Quý Nghiên đã nói với cô ấy. Sau đó ở quầy rượu hai người lại thay Vân Thiển giải vây, Mộc Tây cũng từng nhìn thấy cô ấy. Đối với chuyện khi Quý Nghiên không có việc gì liền đi tìm Vu Tư Ngọc, nói chuyện phiếm với cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm còn cùng uống trà thì Mộc Tây đã từng bày tỏ kháng nghị mãnh liệt. Vốn là sau khi Quý Nghiên và Bạch Thắng ở bên nhau liền không có nhiều thời gian gặp cô ấy rồi, bây giờ còn thêm một Vu Tư Ngọc, cô ấy cảm thấy mình bị Quý Nghiên hoàn toàn không để mắt đến.

Trái tim nhỏ vô cùng bị thương.

Chỉ là lấy hình tượng mạnh mẽ của Mộc cô nương như vậy mà muốn giả bộ làm Lâm Đại Ngọc thì thật sự khó khăn, Quý Nghiên càng thêm không khả năng tiếp nhận, tìm cơ hội giải thích với cô ấy một chút.

Mộc Tây cũng không phải là người không nói lý, mặc dù không có nhiều đồng tình với Quý Nghiên, nhưng dầu gì vẫn là hiểu cách làm của cô. Dù cho không hiểu thì cũng sẽ không cản trở cô.

Quý Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía màn ảnh, liếc mắt liền thấy Vu Tư Ngọc.

Cô ấy bị đông đảo ký giả và quần chúng vây vào giữa, mặc dù có vệ sĩ và người đại diện che chở, nhưng vẫn đi từng bước khó khăn như cũ. Đám người vây quanh cô ấy nước chảy không lọt. Các loại âm thanh lộn xộn truyền đến, Vu Tư Ngọc đeo kính đen, tóc xoã dài, hơi cúi đầu, không nói tiếng nào.

Tình hình cực kỳ hỗn loạn.

Phía dưới màn hình còn viết một tựa đề bự chảng: “Minh tinh điện anh Vu Tư Ngọc nắm tay đại gia tỷ phú, nghi ngờ có ‘bạn trai’ mới.”

Sau đó bên cạnh còn dán một tấm hình, trong hình là cảnh mà ngày đó lúc Quý Nghiên và Bạch Thắng đi chọn quà nhìn thấy Vu Tư Ngọc và một người đàn ông trung niên tay nắm tay cùng đi trên đường. Lúc ấy Quý Nghiên còn tưởng là mình nhìn lầm rồi, không ngờ là thật, hơn nữa bây giờ còn có hình tung ra ngoài.

Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Các phóng viên từng người một giơ ống kính lên, cầm máy ảnh chen lấn chụp hình Vu Tư Ngọc, các câu hỏi bén nhọn một cái tiếp một cái được nêu lên.

“Vu Tư Ngọc, xin cho hỏi người đàn ông trong hình có quan hệ như thế nào với cô?”

“Có tin đồn nói cô là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên? Chuyện này là có thật không? Người đàn ông kia không phải là kim chủ phía sau màn của cô chứ?”

“Vu Tư Ngọc, cô có thể nói chuyện với chúng tôi một chút không?”

“Đúng vậy, nói một chút đi. Quần chúng có quyền được biết chân tướng sự thật.”

“………………….”

Vu Tư Ngọc vẫn không lên tiếng như cũ, vệ sĩ hết sức ngăn cản các phóng viên đang điên cuồng tuôn lên phía trước, người đại diện của cô ấy giơ tay hô: “Thật xin lỗi bây giờ chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, xin mọi người nhường một chút!”

“Tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, là chột dạ sao?”

“Đúng vậy, tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, xem ra chuyện trong hình đều là thật rồi.”

Các phóng viên thừa thắng xông lên, một chút cũng không muốn buông tha các cô.

Đám vệ sĩ thật vất vả kéo mấy người ra, nhưng rất nhanh lại có các phóng viên khác vây quanh. Người đại diện của Vu Tư Ngọc nói: “Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, Tư Ngọc không phải là người như vậy, có người muốn dựa vào vài tấm hình liền cắt câu lấy nghĩa, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô ấy bị vu oan. Bây giờ công ty cũng đang điều tra người khơi lên chuyện này, nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ cân nhắc việc xử lý bằng luật pháp.”

Bọn họ đối với kết quả này hiển nhiên không hài lòng lắm, phóng viên ăn cơm chính là bằng cái miệng nhiều chuyện này, muốn đào chính là tin tức có giá trị, làm sao trông nom cái gì là thật giả.

“Vu Tư Ngọc, tại sao cô không nói lời nào? Chẳng lẽ cô không nên cho mọi người một câu trả lời sao?”

“Thân là người của công chúng, hình tượng cá nhân của cô vẫn sẽ bị chất vấn. Xin hỏi chuyện lần này cô có ý kiến gì?”

“…………..”

Không dứt những lời hỏi tới, không dứt những người đẩy đưa, chỉ khi nào nói ra được những lời bọn họ muốn nghe thì mới có thể được yên, còn không sẽ quyết không dừng tay.

Bọn họ chưa bao giờ từng suy nghĩ cho tâm trạng của người khác.

Quý Nghiên hận không thể xông lên hung hăng hất tung hết đám phóng viên này ra, tại sao chứ? Cái gì họ cũng không hiểu rõ, cái gì cũng không biết nhưng lại dùng ánh mắt cá nhân đi nhận định một người? Hơn nữa còn luôn giả bộ vì chính nghĩa, kết quả cũng chỉ là vì cái tiêu đề độc nhất đầu trang báo của toà soạn mình mà thôi.

Trong tòa cao ốc của công ty đột nhiên lại lao ra một đoàn hộ vệ, mạnh mẽ kéo các phóng viên ra, rốt cuộc nhường ra cho Vu Tư Ngọc một lối đi. Cô gái vẫn bản lĩnh ưu nhã yểu điệu như cũ, đi từng bước một đến chiếc xe van đã chờ ở cách đó không xa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiếng mắng chửi của công chúng vẫn còn tiếp tục, bọn họ dùng các loại từ ngữ ác độc để hình dung Vu Tư Ngọc, nói cô ấy tồi tệ đến không thể dung tha. Trong nháy mắt sắp bước lên xe thì không biết ở đâu ra một fan nữ cầm mấy quả trứng gà trong tay ném vào mặt Vu Tư Ngọc.

Bộp ——

Bộp ——

Bộp ——

Vu Tư Ngọc dừng bước chân lại, nhắm mắt, lòng đỏ trứng trộn với lòng trắng trứng trượt từ trên trán xuống, lên mắt kính, lên mũi miệng cằm sau đó chảy vào cổ. Cánh tay và trên người cũng bị chọi trúng, bàn tay cầm nắm cửa xe khẽ buông ra, đột nhiên tháo kính mát xuống, đi tới chỗ mấy cái fan nữ kia.

Các phóng viên nhạy bén ngửi được có trò hay để xem.

Kịch tính lần nữa bị đốt lên, các phóng viên kí giả đều giống như bị uống thuốc kích thích giơ máy chụp hình về phía Vu Tư Ngọc, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thậm chí trong đầu còn đã nghĩ xong tựa đề thật hấp dẫn. “Vu Tư Ngọc bị người hâm mộ ném trứng gà, không chịu nổi nhục nhã bèn tức giận đánh trả.”

A a a. . . . . . Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn chút nữa đi!

Người đại diện của Vu Tư Ngọc cũng không ngờ tới cô sẽ có động tác này, nhíu nhíu mày, con bé này hôm nay bị gì thế? Còn ngại rối loạn chưa đủ có phải hay không?

“Các người là fan hâm mộ của ai?” Ai ngờ Vu Tư Ngọc cũng không có tức giận, chỉ đứng ở trước mặt mấy nữ sinh đó, thật bình tĩnh nói.

Một người nữ sinh trong đó hừ nói: “Nhất định phải là fan hâm mộ của ai mới có thể đập cô sao? Bọn này chính là ngứa mắt cô không được à…?”

Vu Tư Ngọc cười khẽ, nụ cười kia, sáng rỡ xinh đẹp. “Hay cho một cái sứ giả của chính nghĩa! Ngay cả ăn cơm của ai cũng không dám báo ra, chẳng lẽ nói ra sẽ làm cho cô cảm thấy mất mặt sao?”

“Cô. . . . . .” Sắc mặt mấy nữ sinh kia đỏ lên.

Vừa giận vừa hận.

Vu Tư Ngọc xoay người, giọng nói rõ ràng vang bên tai mỗi người. “Mặc dù tôi không phải là cái thiện nam tín nữ gì, nhưng dầu gì cũng sống quang minh chính đại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chứ không có như người khác, bản thân không thể lộ ra ngoài ánh sáng lại còn kéo theo người khác đi vào chỗ tối tăm.”

Lần này cô không do dự, trực tiếp lên xe, cửa xe đóng.

Các phóng viên chưa từ bỏ ý định lần nữa xông tới đây, hét to điên cuồng vỗ cửa sổ xe.

Tài xế khởi động xe, Vu Tư Ngọc nhếch môi, nụ cười rất nhạt, không chút để ý nói với người đại diện của cô: “Xem ra lại thành công rồi.”

“Cô nha. . . . . .” Người đại diện làm như bất đắc dĩ.

Vu Tư Ngọc nhắm mắt dựa vào thành ghế, trên mặt dính trứng gà cũng không có ý định lau đi, điện thoại di động bỏ trong túi, không một chút tiếng động.

Quý Nghiên lần lượt gọi điện thoại cho Vu Tư Ngọc nhưng từ đầu đến chỉ nghe thấy giọng nữ nói một cách nghề nghiệp câu công thức hóa: “Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau . . . . . .”

Cô tăng nhanh bước chân, lo lắng chạy tới nhà trọ.

Bây giờ khắp nơi đều là tin tức của Vu Tư Ngọc, thật có thể nói là tràn đầy trời đất, cũng đưa tới náo động cực lớn trong cả nước.

Vu Tư Ngọc về đến nhà, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy cả phòng xám xịt. Tất cả rèm cửa sổ đều được kéo lên rồi, trong không khí phảng phất một mùi thuốc lá đậm đặc. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Còn có hơi thở quen thuộc mà nhiều năm qua cô chưa từng quên.

Cô đổi giày, chậm rãi đến gần.

“Đã về?” Giọng nói đè nén trầm thấp.

“Tới thật đúng lúc.” Vu Tư Ngọc giễu cợt nói.

Phượng Vi Nhiên mượn một chút ánh sáng nhạt hắt xuống thấy được vẻ mặt nhếch nhác của cô, cau mày thật chặt.

Vu Tư Ngọc đi thẳng vào toilet, rửa mặt.

Xoay người lại, đụng vào tường thịt lấp kín.

Cô ngước mắt nhìn anh.

“Người đó là ai?” Phượng Vi hỏi thẳng.

“A.” Vu Tư Ngọc giống như nghe được cái chuyện cười gì, khóe môi không kiềm chế được cười một tiếng, trong lòng có thứ gì đó đột nhiên tan vỡ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô không biết mình còn cái gì để mà thất vọng nữa chứ? “Anh tin những gì trên báo nói sao?”

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống. “Các người đến khách sạn làm gì?”

Vu Tư Ngọc đột nhiên có một loại cảm giác lo lắng, mặt cô lạnh lùng, muốn vượt qua người anh. “Tránh ra.”

Phượng Vi Nhiên ngăn cô lại.

“Không phải em nên cho anh một lời giải thích sao?”

Cô vốn không muốn cãi nhau với anh, nhưng một giây này, Vu Tư Ngọc không thể nhịn được nữa. “Anh muốn nghe cái gì? Tôi và người kia có lên giường hay không sao? Vậy thì anh có muốn tôi diễn lại hiện trường một lần nữa cho anh xem không?”

Ai cũng tìm cô đòi giải thích, ai cũng có thể không chút kiêng kỵ chà đạp cô.

Nhưng tại sao cô lại phải âm thầm tiếp nhận chứ?

Phượng Vi Nhiên giận dữ, lời của cô đã kích thích hắn thật sâu. Lý trí nhất thời mất đi khống chế, anh tóm lấy Vu Tư Ngọc, cúi đầu, hung hăng hôn cô.

Trời mới biết giây phút anh nhìn thấy tờ báo kia, trong lòng có bao nhiêu luống cuống, gần như là lập tức dừng lại tất cả mọi thứ để đến tìm cô. Cô đã từng không nói một tiếng rời khỏi, bỏ rơi anh, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Khi đó Phượng Vi Nhiên tìm cô cũng tìm đến muốn điên lên rồi, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới ầm ầm sụp đổ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thật vất vả cô lại trở về bên cạnh hắn, nhưng lại như biến thành người khác, không còn cả ngày bám lấy anh nữa, cũng không còn nhiệt tình nói chuyện với anh, cô đã thành ngôi sao lớn, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, đồng thời cũng không ngừng dính scandal.

Trước kia Vu Tư Ngọc hoạt bát dí dỏm giống như một tinh linh nhỏ, hắn cho là bọn họ nhất định có thể mãi mãi tiến tới. Nhưng hôm nay, cô lại giống như cát chảy qua đầu ngón tay, hắn liều mạng muốn giữ lấy nhưng lại lúc nào cũng có thể chảy đi, không có một chút ý muốn dừng lại.

Tất cả kiêu ngạo, tự tin mà anh có, khi ở trước mặt Tư Ngọc thì toàn bộ đều trở nên vô dụng.

Chỉ lo lắng cô có thể rời đi lần nữa hay không?

Bây giờ Phượng Vi Nhiên thậm chí cũng không thể xác định, cuối cùng Vu Tư Ngọc có còn thương anh hay không?

Tất cả máu trong người anh nháy mắt đều kêu gào, muốn — cô ấy! Muốn — cô ấy! Chỉ có khi ở bên trong cô ấy thì anh mới có thể cảm nhận được Vu Tư Ngọc là chân thật, không còn là ảo giác mà anh nhìn thấy lúc nằm mơ nửa đêm nữa, mà cô là thật sự trở lại bên cạnh anh.

Vu Tư Ngọc quay đầu, từ chối, né tránh anh, nhưng Phượng Vi Nhiên lại đuổi sát mà lên, đẩy cô ở trên tường, ôm chặt lấy cô. Anh trút tất cả tâm trạng và cơn giận của anh lên môi cô, hơi thở nóng bỏng nặng nề đánh tới.

Động tác của anh rất mạnh bạo, bàn tay kéo áo khoác của cô ra, dò vào trong áo sơ mi của cô, cả người Vu Tư Ngọc run lên, giằng co kịch liệt.

“Phượng. . . . . . Ô. . . . . .” Mới vừa phát ra một chữ liền bị anh nuốt lấy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một tay anh bao lấy bầu ngực non mềm của cô, nửa người dưới dán chặt vào cô, không biết đủ tàn sát ở trên môi cô.

Vu Tư Ngọc vẫn nhích tới nhích lui như cũ, tránh né nụ hôn sâu của anh, nhưng Phượng Vi Nhiên lại có thể rất nhanh cố định lấy người của cô. Dưới người chợt lạnh, đỉnh đầu thô to làm cho trong đầu Tư Ngọc “Ầm” một tiếng, trong nháy mắt nổ tung.

“Đừng. . . . . . Anh buông tôi ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . .” Giọng cô có chút nức nở nghẹn ngào, mang theo một tia van xin.

Nhưng đàn ông khi bị dục vọng cắn nuốt nào còn nghe được những thứ này, hung ác dùng sức — — đẩy, bên trong Vu Tư Ngọc vốn là lại chặt — lại khô khốc, trong nháy mắt đau đớn ngập đầu. Thấy hoa mắt, giống như bị lưỡi dao sắc bén nào đó hung hăng xuyên qua cơ thể, đau đến mức cô gần như ngất đi.

=======

Chương 60: Vui mừng.

“Sao rồi?” Quý Nghiên đi tới trước mặt Phượng Vi Nhiên, lo lắng hỏi.

Phượng Vi Nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên khuôn mặt anh tuấn tinh xảo là vẻ tiều tụy chán chường như vừa mới đánh thua một trận chiến khó khăn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mở miệng, giọng nói cực kỳ khàn khàn khó nghe.”Vẫn còn đang ở trong phòng cứu cấp.”

Quý Nghiên gọi điện thoại cho Bạch Thắng nói tình hình bên này, bảo là hôm nay có thể sẽ đến tối mới về.

Sau đó hai người vẫn chờ ở ngoài phòng cứu cấp.

Cạch ——

Rốt cuộc cửa được mở ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng kéo khẩu trang xuống chậm rãi bước ra ngoài.

Phượng Vi Nhiên lập tức đứng dậy xông lên, nắm lấy bả vai bác sĩ nóng nảy hỏi: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

Quý Nghiên ngừng thở ở một bên lắng nghe.

Tầm mắt bác sĩ rơi vào trên người Phượng Vi Nhiên, mang theo trách cứ rõ ràng. “Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Vợ mang thai cũng không biết, không biết ba tháng đầu là nguy hiểm nhất sao? Không thể kiềm chế thì coi như xong đi, sao còn dữ dội như vậy? Trước kia cô ấy vốn đã sảy thai, lần này đứa bé lại không giữ được, tử cung bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến sau này khó có thể mang thai, tuổi còn quá trẻ mà đã như vậy. Ai, dù sao các người ở lại lâu một chút, an ủi cô ấy cho tốt.”

Bác sĩ nói xong liền cất bước rời đi.

Phượng Vi Nhiên đứng tại chỗ ngây người, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ầm ầm vang dội, giống như đột nhiên bị người ném cho một trái bomb, trong nháy mắt nổ vang ở trong đầu.

Chấn động làm anh nửa ngày chưa hồi hồn lại.

—— cô ấy vốn đã từng sảy thai.

—— đứa bé lại không giữ được.

—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến sau này khó có thể mang thai.

—— đứa bé lại không giữ được.

—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng có thể dẫn đến sau này khó có thể mang thai.

—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng có thể dẫn đến sau này khó có thể mang thai.

Mấy câu nói tới tới lui lui không ngừng vang vọng trong đầu anh, trái tim đột nhiên đau nhói, dần dần khó có thể kiềm chế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh nắm lồng ngực của mình, có thứ gì đó, vô tình đâm vào bên trong, hung hăng xoay tròn nghiền nát.

Cô ấy không phải là lần đầu tiên mang thai? Vậy đứa bé trước đó là của ai? Cô ấy còn từng mang thai con của ai nữa?

Con của bọn họ đã không còn, bị anh, tự tay giết chết, anh thế nhưng lại tự tay hại chết con của mình.

Sau này cũng mất, thật là không thể tiếp thu nổi nữa rồi.

Quý Nghiên trợn to mắt, thật lâu mới tiêu hóa sự thật này, đau lòng, tức giận, giống như bị một con rắn lớn quấn lấy thật chặt.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, Phượng Vi Nhiên thế nhưng lại đối với Tư Ngọc — dữ dội như vậy.

Chỉ cần động não suy nghĩ một chút liền biết chắc anh ta là không tin Vu Tư Ngọc cho nên mới có thể như vậy.

Tại sao có thể? Tại sao có thể như vậy?

Quý Nghiên đi tới, giơ tay lên, nặng nề tát Phượng Vi Nhiên một cái. Mặt cô lạnh lẽo, tức giận nói: “Đồ khốn nạn!”

Phượng Vi Nhiên quay đầu đi, tóc mái rũ xuống che đôi mắt, một câu cũng không nói.

Cũng không có bất kỳ giải thích gì.

Giường bệnh được đẩy ra ngoài, Vu Tư Ngọc nằm ở trên, nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệch. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cơ thể yếu ớt như vậy, hô hấp cũng yếu ớt như vậy, nằm ở trước mặt hai người làm cho lòng bọn họ bị đâm đau đớn.

Quý Nghiên đứng bên giường bệnh, tầm mắt vẫn chăm chú rơi vào trên mặt Vu Tư Ngọc.

“Đứa bé trước kia của cô ấy. . . . . .” Giọng nói thật thấp phát ra từ miệng của người đối diện.

Quý Nghiên ngước mắt, chậm rãi nhìn về phía Phượng Vi Nhiên, thế nhưng anh ta lại không nói tiếp nữa.

Tay gắt gao nắm lấy tay Vu Tư Ngọc, trong mắt là sự phức tạp và khổ sở rõ ràng.

Quý Nghiên bắt đầu lo lắng, cô biết anh ta muốn hỏi cái gì. Gương mặt xinh đẹp không chút thay đổi, trong trẻo lạnh lùng nói: “Chờ Tư Ngọc tỉnh lại, có chết anh cũng không được hỏi những lời này.”

Phượng Vi Nhiên trầm ngâm.

“Anh có yêu cô ấy không?” Quý Nghiên hỏi.

Phượng Vi Nhiên nhìn Vu Tư Ngọc, không chút do dự gật đầu.

Quý Nghiên cau mày. “Nếu yêu, tại sao lại không tin tưởng cô ấy như vậy?”

Lòng Phượng Vi Nhiên đột nhiên đau xót, lời này, thật TM nói trúng tim đen của hắn.

“Cô ấy đã nói với cô chuyện của chúng tôi?”

“Ừ.” Quý Nghiên còn nói: “Tôi muốn nghe cảm nhận của anh.”

Cô vốn không có kinh nghiệm gì với tình yêu, lúc trước vẫn cho rằng đây là chuyện rất đơn giản, thích thì ở bên nhau, không thích thì tách ra. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dù là lúc Mạnh Thiếu Tuyền phản bội cô thì cô cũng nghĩ như vậy, hai người vốn đã không có ràng buộc gì, nếu không thể ở bên nhau thì dứt khoát cắt đứt, như vậy hai bên cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Cô không thích nhất chính là dây dưa quấn quít mơ hồ không rõ.

Nhưng hôm nay thấy Phượng Vi Nhiên và Vu Tư Ngọc, một đoạn tình cảm như vậy, dây dưa hành hạ đến bây giờ, cô thậm chí có chút không hiểu, tại sao bọn họ cứ như vậy? Cố chấp như vậy để làm gì?

Phượng Vi Nhiên nói thật bình tĩnh, giống như đang kể một chuyện cũ đã lâu, giọng điệu mang theo mùi vị xa xăm.

Những lời này, có lẽ cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói với ai.

Quý Nghiên lẳng lặng nghe, nghe anh nói sau khi gia đình Vu Tư Ngọc sa sút thì hai người ngày càng bùng nổ mâu thuẫn cãi vả. Nghe anh nói thời niên thiếu lúc giận dỗi lạnh nhạt cô ấy, từng cố ý thân thiết với nữ sinh khác. Nghe anh nói Vu Tư Ngọc chợt mai danh ẩn tích, im hơi lặng tiếng, tựa như trên thế giới chưa từng xuất hiện người này. Nghe anh nói mẹ anh chuyển lời của Vu Tư Ngọc nói cô ấy vì vinh hoa phú quý mà dứt khoát cùng người đàn ông khác rời xa anh. Nghe anh nói lần nữa nhìn thấy Vu Tư Ngọc trên TV thì trong lòng anh chợt dâng lên sự phẫn nộ và tình cảm. . . . . . Anh thủy chung vẫn chờ đợi cô ấy, mà cô ấy, lại đã quên mất mình từng dừng lại ở nơi nào. Dưới đèn flash, vẻ mặt cười nói tự nhiên, phong hoa hiển thị rõ, vô số ánh sáng chớp loé, cũng không ngừng nghỉ.

Còn nói rất nhiều, nhưng lòng Quý Nghiên lại càng ngày càng lạnh, cô ấy và Phượng Vi Nhiên giống nhau, đều là người không có cảm giác an toàn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng khác ở chỗ, cô ấy vẫn là như thế, mà Phượng Vi Nhiên lại là từng trải qua mất đi, cái loại thiếu sót từ trong lòng đó. Loại hiểu lầm và bỏ qua này, một khi không có tin tưởng thì kết quả mãi mãi là trí mạng.

Cô nhớ lại Mạnh Thiếu Tuyền, nếu như hắn chịu tin tưởng thì sẽ không có những thứ nhục nhã và tổn thương kia. Nhưng mà hắn là không yêu, còn Phượng Vi Nhiên lại là quá yêu. Tình yêu say đắm không nhanh không chậm mà kết thúc của thời niên thiếu, lý do chia tay còn phải nghe người khác nói mới biết, anh muốn tìm Vu Tư Ngọc xác nhận cũng không tìm thấy.

Chỉ có thể không ngừng rối rắm, không ngừng suy đoán, hành hạ như vậy, nếu không tự mình trải qua thì làm sao cũng không thể hiểu được. Ròng rã năm năm trời anh đều tự mình giằng co, muốn tin tưởng cô ấy, nhưng tất cả những gì chứng kiến ở trước mắt, đều đập tan tất cả tin tưởng của anh. Chờ khi gặp lại thì chính là đoạt lấy và tất cả tình cảm không thể khống chế liền chủ động bộc phát, hơn nữa thân phận của Vu Tư Ngọc làm cho anh lúc nào cũng lo lắng cô ấy sẽ xoay người lần nữa, mà lần này, có lẽ là một hoặc năm năm hay thậm chí dài hơn.

Và như vậy Phượng Vi Nhiên nhất định sẽ nổi điên.

Quý Nghiên đột nhiên rất nhớ Bạch Thắng, nỗi nhớ nhung lặng lẽ dâng lên, làm cho cô hận không thể lập tức chạy về gặp anh. Muốn nhìn thấy nụ cười của anh, ngửi mùi trà xanh thơm ngát trên người anh, nghe anh dùng giọng nói thanh nhã gọi cô: “Nghiên Nghiên. . . . . .”, và cặp mắt sâu thẳm kia, chỉ có khi nhìn cô thì mới lộ ra sự dịu dàng đặc biệt. Cô muốn ôm chặt lấy anh, sau đó nói với anh: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, nhất định không thể tách ra.”

Không bao lâu sau Vu Tư Ngọc tỉnh lại, trong đôi mắt rất trống rỗng, không có một chút tiêu cự. Phượng Vi Nhiên nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không trả lời, cả người có vẻ mệt mỏi khác thường. Cô ấy hỏi Quý Nghiên rằng mình đã sảy thai rồi đúng không? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong giọng nói suy yếu mang theo một loại bình tĩnh như mặt nước lặng, Quý Nghiên không đành lòng để cô ấy biết sự thật, nhưng lại không muốn lừa dối cô ấy, Vu Tư Ngọc nhìn vẻ mặt cô cũng biết mình đã đoán đúng, khóe miệng chợt nâng lên một nụ cười thê lương mà xinh đẹp đến tiêu cực.

Trời rất khuya Quý Nghiên mới từ bệnh viện đi ra, tâm trạng vô cùng nặng nề, cô không nói cho Vu Tư Ngọc biết chuyện sau này cô ấy khó mà thụ thai được nữa, dù thế nào cô cũng không nói ra miệng được. Quý Nghiên đi lên sườn núi trở về nhà họ Bạch, thời tiết dần chuyển lạnh, gió vù vù thổi vào người càng làm lạnh hơn, nhưng đồng thời đầu óc lại càng rõ ràng.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng màu trắng yên lặng chờ trong bóng đêm, ánh trăng hiện ra, tư thái của anh yên tĩnh mà dịu dàng, trong nháy mắt làm đẹp một mảnh phong cảnh xung quanh anh.

Quý Nghiên dừng lại, đột nhiên tiếng chuông vang lên, là điện thoại di động của cô.

Cô cầm lên đặt ở bên tai, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào người nọ ở cách đó không xa, cũng làm động tác giống như cô, khóe miệng như có một nụ cười nhu hòa.

“Có mệt không?” Giọng nói quen thuộc trong đêm đen vang lên, xuyên thấu qua ống nghe dịu dàng truyền vào tai cô. Xung quanh yên tĩnh như vậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô nhìn thấy anh cầm điện thoại di động chậm rãi đi tới chỗ cô, cảm giác giống như đang từng bước lấp đầy thế giới của cô.

Một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

Quý Nghiên thề cô cũng không muốn động lòng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại thoát khỏi khống chế.

“Nhìn thấy anh em liền hết mệt mỏi.” Cô nhẹ nói.

Cảm xúc nặng nề tiêu tán một chút, những thứ kia vốn vẫn cứ quấn quanh ở trong lòng lại giống như bởi vì anh xuất hiện mà mơ hồ biến mất.

Bạch Thắng cười khẽ một tiếng. “Nhớ anh à?”

“Ừ.” Quý Nghiên đáp lại thật thấp.

Không còn ngượng ngùng lúc trước mà chỉ có thành thực, muốn chân thật truyền đạt tất cả cảm xúc trong lòng cho anh biết.

Hôm nay cô buồn bực cả ngày, trong đầu nghĩ đến nhiều nhất chính là Bạch Thắng.

Nhớ nhung điên cuồng mãnh liệt như vậy là cảm giác Quý Nghiên chưa bao giờ có.

Bạch Thắng khẽ ngẩn người, anh liền đứng ở trước mặt cô, hai người cầm điện thoại di động, lẳng lặng nhìn nhau. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Nghiên cũng không cảm thấy phải lúng túng, ánh mắt chăm chú rơi vào trên mặt anh, trong lòng có thứ gì đó, kiên định hơn rất nhiều.

Một hồi lâu, Bạch Thắng cất điện thoại di động, cởi áo khoác xuống choàng lên người cô.

Quý Nghiên chỉ mặc một cái áo đơn, gió lạnh như thế, tóc của cô cũng bị thổi tung trên không trung.

“Về nhà thôi.” Bạch Thắng đưa tay, giọng dịu dàng.

Quý Nghiên hơi động lòng, chợt nhếch môi mỉm cười, cầm ngược lại tay anh.

Đêm đen nhánh, đường cũng rất dài, nhưng đi một hồi liền nhìn thấy ánh đèn chiếu rọi ở trước nhà họ Bạch, giống như là đang chào đón bọn họ trở về, ấm áp như vậy.

Bạch Thắng nói: “Nhắm mắt lại.”

Quý Nghiên khó hiểu nhìn anh.

Một tay Bạch Thắng bắt lấy cánh tay cô, một tay từ sau người che kín mắt cô. Trước mặt Quý Nghiên bỗng đột nhiên tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, cô theo phản xạ hỏi: “Đi đâu vậy?”

Bạch Thắng mang cô đi về phía trước, lại có gió thổi tới, trong lòng cô suy đoán hẳn là ra ngoài phòng.

“Tới rồi.” Bạch Thắng buông tay ra, Quý Nghiên nháy mắt thích ứng, mới đưa mắt nhìn lại.

Bọn họ đứng ở trên ban công trong phòng Bạch Thắng, đập vào mắt vẫn là cảng Victoria, nhưng hôm nay trên mặt nước lại có thêm rất nhiều đốm lửa đỏ.

Một mảnh rất lớn, kết thành một hình trái tim khổng lồ, gần như bao trùm cả mặt biển. Quý Nghiên đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trong mắt cay xót, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nước mắt không hề báo trước liền dâng lên, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chữ bên trong hình trái tim, tình cảm bành trướng đến cực điểm.

Heart, never be apart. (mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau)

Tiểu Bạch, đây là niềm vui anh dành cho em sao?

Tại sao anh luôn là chung tình, hiểu cô hơn cô tưởng tượng? Có phải là anh cũng cảm thấy sự lo lắng trong lòng cô? Thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra mê mang đối với tương lai, không biết tương lai bọn họ sẽ trở nên như thế nào?

Nhất là hôm nay, Quý Nghiên vốn là người rất bị động trong tình cảm, cô sợ bị thương, không cách nào buông ra tất cả để mà liều mạng đi yêu một người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lún vào thật sâu, không cách nào quay đầu trở lại. Nếu như yêu là giống như Phượng Vi Nhiên và Vu Tư Ngọc, vậy thì cũng không khỏi quá thảm thiết. Cô khát vọng nhất là mãi mãi chỉ yêu một người, cô đã cho rằng, đó mới chính là cả đời. Nhưng trên thế giới nào có nhiều may mắn như vậy? Cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, đã không thể không tự bắt mình phải trở nên cẩn thận.

Nhưng cố tình Bạch Thắng tốt như vậy, một lần lại một lần làm tan rã từng tầng phòng thủ của cô, dụ hoặc cô càng ngày càng trầm luân.

Quý Nghiên giống như chết chìm trong vùng biển rộng mênh mông, chìm chìm nổi nổi, không tìm được phương hướng. Thật vất vả có người đưa ra một đôi tay, muốn cứu cô lên, cô cũng bắt lấy, nhưng lại lo lắng có khi nào sẽ lại bị rớt xuống lần nữa hay không? Nên mạo hiểm lên bờ? Hay là hai người cứ cùng nhau lênh đênh ở trên mặt nước? Cô không biết, vốn cứ định tiếp tục như vậy, yên lặng theo dõi biến hóa, nhưng thực tế lại cũng không thuận theo người.

Bạch Thắng làm tất cả vì cô, không phải là rất có lòng sao? Nhưng Quý Nghiên lại không để ý, không có thật sự quan tâm đến nó, anh coi trọng tâm trạng của cô như vậy, kể cả cô có vui hay không, toàn bộ anh đều biết. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nếu không phải trong lòng anh thật sự muốn bảo vệ trái tim cô thì sẽ không thể nào làm được như bây giờ, chỉ vì chăm sóc tâm trạng của cô, vì để cho cô cảm thấy an tâm và vui vẻ mà trong lúc gấp rút đã tỉ mỉ chuẩn bị những thứ này.

Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau.

Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau.

Đây hẳn là điều mà anh muốn nói với cô đúng chứ! Bạch Thắng chính là dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ của anh.

Quý Nghiên đã xem qua nghe qua vô số lần những lời này, nhưng chỉ có lần này là làm cho cô cảm động.

Bởi vì người nói khác nhau thì ý nghĩa cũng liền không giống nhau.

Ngày hôm sau, Bạch Thắng cùng cô đến bệnh viện. Ai ngờ vừa tới cửa, chỉ nghe thấy tiếng cãi vả kịch liệt, mẹ Phượng tức giận hét: “Con còn phải vì con nhỏ đó mà rơi xuống tới khi nào? Nó có gì tốt mà đáng cho con lo nghĩ như vậy? Không có nhà cửa không có bối cảnh, hư hỏng lẳng lơ, cũng không biết đã bị bao nhiêu người chơi rồi, con không có nhìn thấy những người bên ngoài đánh giá nó thế nào sao? Đầu óc con bị hỏng rồi phải không?”

“Mẹ, nếu mẹ đến đây chỉ để nói những lời này thì mời mẹ về đi, Tư Ngọc cần nghỉ ngơi.” Mặt Phượng Vi Nhiên không có vẻ gì, nói.

Mẹ Phượng không thể tin được nhìn hắn. “Con lại còn bảo vệ nó, con là muốn chọc mẹ tức chết có phải không? Rốt cuộc con nhỏ này có đức hạnh gì, con còn chưa thấy rõ sao? Phượng Vi Nhiên, con mau tỉnh táo lại cho mẹ! Con cho rằng mẹ không biết sao, trước kia nó từng có thai một lần rồi, còn nghi ngờ không biết là con hoang của ai. Còn lần này, con có thể bảo đảm là của con sao? Ngộ nhỡ nó tùy tiện cùng thằng nào lêu lổng mang thai rồi đổ thừa cho con, con cũng tin sao? Hôm qua là gièm pha bây giờ thì đăng lên trang đầu của mấy tờ báo lớn luôn rồi, con trở về mở to hai mắt xem cho kĩ đi!”

Thật là quá đáng!

Đã bỏ đá xuống giếng rồi lại còn đặc biệt rắc muối lên vết thương của người ta.

Quý Nghiên bước nhanh đi vào, đứng ở trước giường Vu Tư Ngọc, cũng không bỏ qua vẻ mặt bình tĩnh của Vu Tư Ngọc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, giống như tất cả lời cãi vả của bọn họ đều không liên quan đến cô ấy, cái gì cô ấy cũng không nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lửa giận trong lòng Quý Nghiên càng bùng cháy dữ dội, từ trước đến giờ cô rất ghét loại người chua ngoa khắc nghiệt này, huống chi sau khi nghe lời Phượng Vi Nhiên nói, cô liền đoán được ban đầu những chuyện kia tuyệt đối không thoát được có liên quan tới mẹ Phượng.

Nói không chừng là do một tay bà ấy sắp đặt, vì để chia rẽ Phượng Vi Nhiên và Vu Tư Ngọc mà mới có thể làm cho Vu Tư Ngọc chịu nhiều khổ sở như vậy.

Biến thành bộ dạng ngày hôm nay.

“Thật xin lỗi, nơi này không chào đón bác, mời bác rời đi.” Quý Nghiên chỉ vào bên ngoài cửa, nhìn mẹ Phượng nói.

“Cô vừa từ đâu xuất hiện vậy hả?” Mẹ Phượng cao giọng: “Chuyện của chúng tôi có liên quan gì tới cô? Cô có tư cách gì bảo tôi đi? Không biết lớn nhỏ, cha mẹ cô dạy cô thế này sao?”

“Mẹ.” Phượng Vi Nhiên khẽ gọi.

Mẹ Phượng quát anh ta. “Con kêu cái gì? Không phải mẹ là vì con sao? Con không thể bớt khiến mẹ tức chết được sao? Chẳng lẽ nhất định phải tự hủy hoại mình thì con mới bằng lòng sao, Vi Nhiên, nể tình mẹ, cắt đứt với con nhỏ đó đi có được không?”

“Dì Phượng, con gọi dì một tiếng dì là vì tôn trọng lẫn nhau, nhưng không phải vì dì lớn tuổi hơn mà cái gì cũng đúng và người khác nhất định phải nghe theo dì. Dì nói dì là vì Phượng Vi Nhiên. nhưng thực xin lỗi, từ trong hành động của dì một chút con cũng không nhìn ra được dì là đang làm cái gì là vì muốn tốt cho anh ấy cả? Những điều dì làm chỉ đều là vì những thứ dì quan tâm, có lẽ theo ý của dì, dì cảm thấy những thứ này đều là tốt với con trai của dì, cho nên dì muốn anh ấy vững vàng nắm vào trong tay. Danh lợi, tài phú, nhìn bề ngoài quả thật vinh quang, dì muốn anh ấy thuận theo ý của dì, nhưng dì có từng nghĩ tới, những thứ này đều là dì muốn. Còn thứ Phượng Vi Nhiên muốn là gì? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dì đã bao giờ hỏi anh ấy rằng trong lòng anh ấy nghĩ gì muốn gì chưa? Cái gì có thể khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chưa? Đó mới là thực chất, không thể bởi vì dì không thấy được mà liền đương nhiên bỏ qua. Cũng không phải là dì không thấy mà anh ấy sẽ không hề vui buồn giận dữ, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy đau chứ, lúc dì đang cố gắng nhét những thứ dì muốn những thứ dì tự cho là tốt cho anh ấy, khiến cho anh ấy bỏ lỡ thứ anh ấy quan tâm nhất thì khi đó, anh ấy mới là người đau khổ nhất. Trái tim anh ấy sẽ rỉ máu, sẽ tan vỡ, sẽ chết, chờ đến khi dì thấy được thì đã không còn kịp nữa.” Quý Nghiên phun một tràng văn lập luận chặt chẽ, chữ chữ rõ ràng, câu câu đánh trúng điểm yếu.

Phượng Vi Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hiểu tại sao Vu Tư Ngọc thích ở bên cạnh Quý Nghiên như vậy. Cô gái này nhìn như yếu đuối, nhưng đầu óc lại thật sự rất lý trí, nhìn vấn đề rất thấu đáo, bởi vì cô ấy sẽ đứng vào lập trường của người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để phân tích, cho nên nhìn thấy cũng là bản chất nhất của câu chuyện.

Hơn nữa cô ấy thấu hiểu và bao dung, đi cùng với người như cô ấy, thường sẽ không cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì, rất dễ dàng, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bạch Thắng ôm ngực đứng ở một bên, ánh mắt từ đầu tới cuối đều rơi vào trên người Quý Nghiên, khóe môi nhếch lên cười nhạt. Nghiên Nghiên của anh, thật là càng ngày càng đẹp hơn rồi! So với lúc đầu ở thành giải trí Thánh Y thì bây giờ cô ấy đã hiều được phải thay đổi như thế nào để tự bảo vệ mình, bảo vệ người khác, sẽ không phải cố đè nén nữa. Không còn chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, tự mình yên lặng chịu đựng.

“Cô là cái thá gì? Dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi làm cái gì chẳng lẽ còn cần cô tới dạy tôi sao? Con nhỏ không có giáo dục!”

Mẹ Phượng là người kiêu ngạo, người bên cạnh không ai là không nịnh nọt bà, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Không nghĩ tới hôm nay lại bị một con nhỏ không quen biết này dạy dỗ, bà vừa tức vừa giận, cảm thấy mất mặt, giơ tay lên muốn đánh Quý Nghiên, kết quả mới vừa tới nửa đường liền bị người chặn lại.

Bạch Thắng lạnh mặt, nắm lấy tay mẹ Phượng vứt qua một bên, giống như cầm lâu một chút cũng cảm thấy ghét bỏ.

Mẹ Phượng “Ui da” một tiếng, lảo đảo một bước, nhếch nhác ngã nhào trên đất.

Phượng Vi Nhiên cau mày, đi tới đỡ bà, nhưng không nói gì.

Chuyện này vốn là mẹ anh không đúng trước, Bạch Thắng bảo vệ phụ nữ của mình, anh hoàn toàn có thể hiểu được.

Dù sao ai có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh mà còn thờ ơ đứng nhìn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK