- Tỷ tỷ…
Tuệ phi ngồi bên cửa sổ nghe tiếng gọi liền quay sang nhận ra người đến là Tường tần thì mừng rỡ chạy lại gần:
- Muội đến rồi, muội đến thả ta ra phải không? Ta biết mà Minh Thượng sẽ đến cứu ta.
Tường tần thở dài lắc đầu rồi đáp lời:
- Tỷ tỷ muội không phải đến thả tỷ. Mà là đến nói cho tỷ biết Thái hậu một lát nữa sẽ ban khăn trắng cho tỷ. Tỷ còn tâm nguyện gì không?
Tuệ phi nghe như vậy thì tái cả mặt, nàng ta chân lùi lại, tâm trí hoảng loạn vô cùng nói:
- Không không… Minh Thượng rất thích ta ngài… Ngài ấy không làm vậy đâu.
Tường tần lại nói:
- Tỷ tỷ bây giờ ai cũng nói tỷ là bị thất tâm phong. Tuệ gia xấu hổ đã dâng sớ từ bỏ mối quan hệ đích nữ của tỷ. Còn đòi ban chết cho tỷ để giữ thanh danh cho Tuệ gia.
Tuệ phi phản ứng mạnh nói:
- Ta không bị điên mà… Ta không bị thất tâm phong, ta muốn gặp Minh Thượng ngài ấy sẽ minh oan cho ta.
Tường tần đáp lời lại:
- Vô ít thôi… Không ai cứu được tỷ đâu chuyện tỷ và nô tì của mình ở Ngự Giao Trì đã làm kinh động đến Thái hậu, Hoàng hậu lại không đứng về phía tỷ nữa, mẫu tộc cũng bỏ mặc rồi tỷ vốn không thể sống…
Đến lúc này Tuệ phi mới nhận ra rằng bản thân mình chẳng còn ai để dựa dẫm nữa, nàng ta khụy xuống bậc khóc oán trách mọi thứ. Tường tần cúi người xuống nhìn Tuệ phi rồi nói:
- Đáng ra khi phụ thân của tỷ vào Cung, định hỏi rõ mọi chuyện cứu tỷ nhưng Hoàng hậu lại đem tất cả chuyện ở Ngự Giao trì đỗ hết mọi trách nhiệm lên người tỷ, nói tỷ dùng xuân dược khống chế Minh Thượng nên mới xảy ra chuyện “song nữ” như thế. Thái hậu nghe xong rất tức giận, mới quyết định ban chết cho tỷ. Cả Tuệ gia cũng bị ép phải từ quân hệ với tỷ.
Tuê phi nghe mấy lời này thì người lạnh đi, miệng thất thần nói:
- Xuân dược…?
Tâm trí của Tuệ phi giờ hỗn loạn, nàng ta nghĩ tới nghĩ lui một lát rồi tự bật cười như một kẻ điên nói:
- Ha ha ha… Hoàng hậu ơi Hoàng hậu ta trúng kế của ngươi rồi hahaha… Tuệ Thường Xuân ta đúng là ngu ngốc mà.
Tường tần khóe miệng như mỉm cười một cái, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt bi thương, cảm thông cho Tuệ phi hỏi:
- Tỷ tỷ chuyện này là sao? Ai trúng kế ai?
Tuệ phi chua chát uất nghẹn nói:
- Là ả ta, chính ả ta đã cố tình gài bẫy ta… Ả cho người mang hương đến cho ta. Ả nói đây là hương của Tây quốc mùi rất ngọt Minh Thượng rất thích nên muốn ta dùng nó để gây chú ý với Minh Thượng. Muốn giúp ta có ân sủng…
Tường tần nghe như vậy tỏ ra phẫn nộ dùm Tuệ phi liền nói:
- Tỷ tỷ chẳng lẽ tỷ cứ như thế mang hàm oan mà chết đi sao? Muội thật không đành.
Tuệ phi lúc này đã không còn hy vọng, nàng ta buồn bã đau khổ nói:
- Không như thế còn có thể làm được gì? Ngươi sau này đừng đi vào vết xe đỗ của ta, coi ta là tấm gương mà đề phòng ả. Đúng là Hoàng cung này sâu như biển. Đế Vương chính là kẻ không thuộc về bất cứ ai hết… Ha ha..
Vừa cười vừa khóc, Tuệ phi thật sự đến lúc này mới gọi là một người bị thất tâm phong, chỉ lỡ chân một lần mà phải đổi bằng cả tính mạng. Cái giá quá đắc.
Tường tần đưa hai tay nắm Tuệ phi lại rồi nói:
- Dù sao cũng phải chết, trước khi chết sao tỷ không liều một lần, trả mối thù này.
Lời của Tường tần giống như là mở ra cho Tuệ phi một hy vọng mới. Vậy là hai nữ nhân kẻ bàn người tính. Tính một kế hoạch trả thù Hoàng hậu chu toàn mà người được hưởng lợi nhất chính là nữ nhân tâm kế Tường Thục Nhàn.
Về phần Nguyệt Y nàng ta canh lúc trời nắng bắt thang gỗ leo lên tường đá ở phía sau Ngự Phòng để phơi một ít cây Dương Hạt. Phơi khô rồi sẽ giữ được rất lâu, để dành mà sử dụng từ từ. Cây này độc tính khá lớn để tránh thị phi nên Nguyệt Y phải lén lút phơi nó rồi nhanh tay cất đi.
Vừa leo lên thì ở phía bên kia tường đá Nguyệt Y nhìn thấy bóng dáng đi đi lại lại của Mạc Chu. Hình như Mạc Chu đang muốn tìm cách trèo vào Ngự Phòng này vậy.
- Mạc đại nhân…
Giọng của Nguyệt Y the thé kêu lên. Mạc Chu nghe gọi thì ngước lên nhìn thấy Nguyệt Y ở phía trên. Chàng ta liền vội vàng kéo tảng đá lớn ở phía bên trái lại. Đứng lên tảng đá rồi kẻ trên tường đá, người đứng cách bên dưới lén lén lút lút trò chuyện.
- Nguyệt Y ta lo cho muội quá. Ta định đến thỉnh an Minh Thượng rồi tìm cách gặp muội nhưng Minh Thượng không triệu gọi. May là gặp được muội ở tường đá này.
Nguyệt Y khẽ cười, tình huống của cả hai lúc này đúng là giống vụng trộm quá:
- Nguyệt Y không sao Mạc đại nhân đừng lo lắng. Ngược lại Nguyệt Y lo cho người quá, hôm qua người bị Minh Thượng ban trượng, đại nhân không sao chứ?
Mạc Chu đầu ngước lên cũng phì cười rồi nói:
- Ta không sao, ta da dày thịt thô có luyện võ nữa nên vẫn còn chịu được. Muội đừng lo.
- À sao muội lại trèo lên đây? Xương cốt của muội khá yếu, tay chân lại xiềng xích lỡ té ngã thì sao?