Gặp Tuệ phi thân phận cao quý từ nhỏ trước mặt chỉ toàn là ngọc ngà, nhung lụa những thứ lung linh xinh đẹp. Đến khi gả cho Hiên Đế cũng là một trang nam nhân khôi ngô, anh tuấn phong thái uy mãnh. Nên những thứ xấu xí nhìn một cái cũng khiến nàng ta nghĩ sẽ bẩn lấy đôi mắt của mình.
Tuệ phi xua tay nói:
- Lui ra lui ra đi.
Nói rồi Tuệ phi tránh Nguyệt Y sang một bên rồi đưa chân bước đi tiếp. Cát Nhi đi phía sau cũng vội vã theo chân Tuệ phi.
Nguyệt Y chỉ dám ngước lên nhìn theo bóng dáng của Tuệ phi chứ không dám ngăn cản nàng ta đi vào trong. Định bụng là một lát nữa khi gặp Cẩn Đề sẽ báo cho ông ta biết Tuệ phi ở bên trong hồ tắm sau vậy.
Trên đường rời khỏi Cấm Cung đi ngang qua Ngự Giao Trì Mạc Chu đúng lúc nhìn thấy Nguyệt Y đi ra tay tay chân đeo xích sắt thì vô cùng lo lắng liền tiến lại gần chặn Nguyệt Y lại.
- Nguyệt Y… Nguyệt Y.
Nguyệt Y nghe gọi thì ngẩn mặt lên nhận ra người trước mặt là Mạc Chu, nàng ta mừng rỡ tiến lại gần.
- Mạc đại nhân là ngài sao?
Mạc Chu nhìn xích sắt trên tay và chân Nguyệt Y thì lòng xót xa nói:
- Nguyệt Y là ai lại xích tay và chân của muội như thế?
Nguyệt Y không đáp lại câu hỏi của Mạc Chu nàng ta lại hỏi một vấn đề khác.
- Đại nhân sao ngài lại ở đây?
Mạc Chu nhớ đến việc chính liền nói:
- Ta nhận chỉ vào Cung ra án. Trên đường quay về thì gặp muội…
Vừa nói Mạc Chu vừa buồn bã đưa tay nắm vào tay của Nguyệt Y xem phần cổ tay của nàng ta bị đỏ ửng lên hết do vòng đeo của sắt cấn vào tạo thành vết hằn. Giọng nhỏ đi nói:
- Muội có đau không?
Nguyệt Y lần đầu bị Mạc Chu nắm tay thì ngại ngùng nàng ta liền rút tay lại chân lùi ra giữ một khoảng cách với Mạc Chu.
- Đại… Đại nhân Nguyệt Y không đau.
Mạc Chu thấy Nguyệt Y như thế trong lòng càng khó chịu xót xa hơn, bất giác ôm chầm lại Nguyệt Y đầu tựa vào vai của nàng ta nói:
- Ta xin lỗi…
- Ta thật vô dụng không thể bảo vệ được cho muội.
Nguyệt Y bị ôm bất ngờ nàng ta lúng túng ngại ngùng không biết phải xử lý ra sau, nữa muốn vùng ra, nữa sợ thất lễ với Mạc Chu làm ngài ấy phiền lòng thì không tốt.
Nhưng mà làm như “bà độ” thì phải…
- Hai người làm cái gì ở đây hả?
Tiếng của Hiên Đế vang lên chói cả tai. Làm cho Nguyệt Y giật mình liền lùi chân lại tránh khỏi vòng tay của Mạc Chu.
Cả hai vội quay người lại thấy Hiên Đế thì cúi xuống hành lễ:
- Tham kiến Minh Thượng.
Hiên Đế từ xa nhìn thấy hết cảnh thê tử mình ôm ấp với một nam nhân khác giữa ban ngày ban mặt, cơn ghen lại bốc lên tới đỉnh. Cả hai giữa thanh thiên bạch nhật "cắm sừng" Hiên Đế “trắng trợt”.
Hiên Đế nhìn Nguyệt Y rồi nói:
- Cả hành lễ cũng hô cùng nhau, đúng là đồng thanh đồng khí quá chứ Bạch Nguyệt Y.
Nguyệt Y cúi đầu giọng lúng ta lúng túng nói
- Nguyệt Y…
Kỳ này đúng là lớn chuyện rồi thế nào cũng làm Hiên Đế nổi giận. Lần trước mang tiếng trốn đi lần này cả hai còn ôm nhau như thế khó trách Hiên Đế hiểu lầm.
Hiên Đế không muốn nhìn thấy Nguyệt Y quỳ cũng quỳ sát bên tên Mạc Chu liền bước gần đến Nguyệt Y đưa tay kéo nàng ta đứng lên một cách thô bạo.
Mạc Chu thấy vậy nóng lòng nói:
- Minh Thượng…
Hiên Đế nhìn mặt Mạc Chu bây giờ như nhìn kẻ thù nói:
- Cút cho bổn quân.
Mạc Chu đưa mắt nhìn về phía Nguyệt Y trong lòng giờ chỉ lo cho nàng ta thôi, bỏ mặc ngoài tai lệnh của Hiên Đế:
- Minh Thượng Nguyệt Y là vị hôn thê của thần, nếu nàng ấy có lỗi lầm gì thần nguyện chịu phạt thay. Chỉ xin người cởi xích trói cho nàng.
Mạc Chu giờ phút này nói như thế chẳng khác nào châm dầu vào lửa, càng làm Hiên Đế tức giận hơn.
- Được ngươi muốn chịu phạt thì bổn quân cho ngươi toại nguyện.
- Người đâu lôi hắn ra đánh hai mươi trượng.
Thị vệ ở phía sau nghe vậy liền nhận lệnh lôi Mạc Chu đến Nội Hình phạt roi. Mạc Chu mặc dù bị lôi đi nhưng chàng ta chẳng lo lắng gì cho bản thân mình mà luôn miệng kêu:
- Minh Thượng người phạt hạ thần rồi xin cởi xích sắt cho Nguyệt Y… Minh Thượng… Thần cầu xin người…
Giọng của Mạc Chu lúc này mỗi câu mỗi chữ điều khiến tâm trạng Hiên Đế tệ hơn thôi. Nhưng Nguyệt Y lúc này lại quỳ xuống năn nỉ Hiên Đế:
- Minh Thượng xin người…
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đôi mắt của Hiên Để đã đỏ hằn lên gân máu, tay căng ra siết lấy cổ của Nguyệt, khiến nàng ta nghẹt thở không nói được.
- Tiện nhân ngươi vẫn chưa sợ sao? Vẫn qua lại với hắn… Bây giờ còn muốn xin tội cho hắn sao?
Nguyệt Y sợ hãi cố quơ tay, quơ chân, vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay to lớn của Hiên Đế. Nàng ta không thể thở được, gương mặt càng trắng bệch hơn.