Nguyệt Y vội vã trở về phòng của mình, nàng ta tiến lại gần bàn gỗ phía trong lục tìm Dương Hạt để cầm màu khống chế độc tính. Nhưng hai mắt bắt đầu hoa đi, đầu óc trống rỗng, tay chân mất sức đến khụy ngã xuống đất. Kéo theo mọi thứ trên bàn đỗ xuống hết.
Rầm… Rầm…
Nguyệt Y ngồi bệt xuống đất cả người mơ hồ, lý trí thì cố kéo dài hơi tàn
"Cố lên Bạch Nguyệt Y ngươi không thể ngủ".
"Không được bỏ cuộc, cố lên còn nhiều chuyện chưa làm…"
Lý trí kêu gào như tiếp thêm sức mạnh bảo Nguyệt Y phải kiên trì tới cùng nhưng chất cực độc trên mặt đang nghịch chuyển nóng rát đến hai mắt chỉ toàn một màu đen.
Ý chí mạnh mẽ duy nhất chính là tình yêu đối với Hiên Đế nhưng bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh hạnh phúc của Hiên Đế bên thê tử Nghinh Ngạc của ngài ấy. Chẳng còn gì để cho Nguyệt Y nếu kéo, bám lấy để giữ chút hơi tàn của mình.
Nguyệt Y cuối cùng không chịu được nên ngất đi, trước khi mất ý thức gương mặt ướt đẫm nước mắt, miệng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hiên Đế "Tướng công… Tướng công…Đừng bỏ Nguyệt Y ở lại…"
Cẩn Đề lo lắng cho Nguyệt Y đứng bên ngoài gõ cửa phòng hoài mà không được, cả Yên cô cũng vội vàng bỏ hết công việc ở dưới bếp để lên tìm Nguyệt Y nhưng cả hai điều không tiếp cận bên trong căn phòng bên trong.
Bất đắc dĩ Cẩn Đề đành phải chạy đi bẩm báo với Hiên Đế. Hiên Đế nghe chuyện thì vội vàng bước đến phòng của Nguyệt Y, đập cửa liên tục.
- Nương tử nàng làm gì trong đó vậy? Mở cửa cho ta… Nương tử…
Rầm rầm…
Tiếng Hiên Đế đập mạnh cửa, kèm theo tiếng gọi làm cho Hoàng hậu đứng kế bên ngớ người ra không hiểu chuyện gì. Tại sao Hiên Đế lại gọi nữ nhân bên trong là "nương tử" vậy còn nàng ta có danh phận là gì?
Rầm rầm…
Tiếng Hiên Đế đập cửa ngày một mạnh hơn, linh tính mách bảo điều gì đó không tốt, chẳng chờ nữa, tay tỏa một ít nội lực đập vỡ cánh cửa gỗ yếu ớt làm đôi.
Vội vàng chạy vào thì thấy Nguyệt Y nằm ngã trên đất, Hiên Đế vội chạy vào đỡ lấy nàng ta nhưng có gọi, có kêu cách nào thì Nguyệt Y cũng không tỉnh lại.
Thái y nhanh chóng được truyền đến Ngự phòng, cả Tàu Thanh cũng được gọi vào Cung. Dù có bắt mạch cỡ nào thì ba bốn Thái y cùng Tàu Thanh cũng điều không tìm được mạch tượng của Nguyệt Y. Nàng ta không có hơi thở, tim cũng đã ngừng đập, chẳng khác gì một người đã chết.
Hiên Đế cùng Hoàng hậu ngồi phía bên ngoài chờ tin tức của Thái y. Hiên Đế đi đi lại lại gương mặt căng thẳng kinh khủng, cái dáng vẻ trầm lạnh đó khiến Hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng không dám hỏi bất cứ điều gì.
Tàu Thanh từ bên trong giường ngủ của Hiên Đế buồn bã đi ra. Thấy Tàu Thanh Hiên Đế liền hỏi:
- Hoàng tỷ nương tử…?
Tàu Thanh thở ra một tiếng rồi nói:
- Ta và thái y đã cố hết sức, Bạch Nguyệt Y không cứu được nữa rồi.
Lời của Tàu Thanh khiến trái tim Hiên Đế thắt lại, hai tay lùng bùng hẳn đi, ngài ấy không hiểu là chuyện gì, lúc sáng Nguyệt Y còn khỏe mạnh mà, sao đến chiều thì lại như thế.
- Nàng ấy bị gì, tại sao lại không cứu được?
Hoàng hậu lúc này ở bên cạnh nói thêm vào:
- Phải đó hoàng tỷ, nữ nhân khỏe mạnh chịu mấy cái đánh nhẹ cớ sao lại không cứu được?
Tàu Thanh đáp lời:
- Không ai bắt được mạch tượng của Bạch Nguyệt Y thì làm sao biết nàng ta bị gì. Nàng ta không có hơi thở, nhịp tim không đập thì có khác gì người chết.
Hiên Đế không tranh luận cũng không nói gì thêm vội vàng quay người bước vào bên trong giường. Ngài ấy không tin Nguyệt Y đã chết, nhất định là có sự sai lầm gì ở đây.
Bước vào cạnh giường, thái y quỳ bên dưới đầu cũng không dám ngẩn lên, chỉ dám lui ra một chút phủ phục chờ bên ngoài cửa.
Bàn tay Nguyệt Y lạnh giá, gương mặt trắng bệch, người nhỏ nhắn nằm gọn một bên giường. Giọng Hiên Đế trầm xuống, vừa nắm tay Nguyệt Y vừa gọi:
- Nương tử… Nàng đang giỡn với ta phải không? Có phải nương tử đang giận ta không?
- Nàng tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mà trách mắng ta được không?
Hiên Đế đến lúc này chẳng thể kìm nổi nước mắt nữa, ngài ấy đỡ Bạch Nguyệt Y ngồi dậy rồi ôm vào lòng, gương mặt đau khổ đến buốt lòng. Bạch Nguyệt Y chết rồi thì ngài ấy phải làm sao?
- Nương tử ta xin nàng đó nương tử, nàng hãy tỉnh lại đi đừng bỏ ta được không? Ta sai rồi, sai rồi nương tử.
Nước mắt Hiên Đế mặn đắng lăn dài trên mặt. Nam nhi ngoan cường dưới trời đất vậy mà cũng lúc lại yếu đuối đến si dại như thế. Ngài ấy cầu trời, gọi đất xin đừng mang Bạch Nguyệt Y đi, đừng mang hơi thở và nhịp sống của ngài ấy rời đi. Đã đơn độc hết nữa đời người, khó khăn lắm trái tim mới đập tại sao bây giờ thành ra ly biệt. Nữa đời còn lại hỏi ngài ấy phải tiếp tục sinh tồn như thế nào đây.