Còn Nguyệt Y thì cứ chạy, chạy đến nỗi không biết mình đã chạy được bao xa rồi. Chỉ biết khi không còn khả năng chạy nổi nữa thì khụy xuống ngất xỉu đi. Yên cô lúc nãy kéo Nguyệt Y bỏ chạy khỏi tên che mặt đó vậy mà vừa quay lưng lại là không thấy Nguyệt Y đâu. Yên cô lo lắng chạy đi tìm Nguyệt Y khắp nơi. Đến khi tìm được đã thấy nàng ta nằm trên mặt đất bất tỉnh toàn thân buốt lạnh. Yên cô hoảng loạn liên tục tìm cách lay tỉnh Nguyệt Y.
Đêm nay đúng là một đêm thật đáng sợ.
Để tránh đêm dài lắm mộng Mạc Chu cùng Lãm Ngọc nhanh chóng đến An Tự để vay bắt lão đầu trọc giả sư Vô Không. Nhưng khi đến nơi không thấy lão ta ở đó. Các đệ tử trong Phật tự khai báo rằng phương trượng của họ đã đến nhà của góa phụ họ Nguyễn nằm cách kinh thành nữa ngày đường về phía Bắc để làm pháp sự cho vong phu của bà ta. Nha sai tức tốc trong đêm đến nhà Nguyễn gia bắt ngay Vô Không áp giải về nha môn.
Ngày hôm sau.
Đại phu nhanh chóng được mời đến nhà môn chữa trị cho Hiểu Ninh và Nguyệt Y, cả hai không có gì nguy hiểm. Chỉ là Hiểu Ninh bị trật xương ở tay phải băng bó thoa thuốc tịnh dưỡng mấy ngày. Còn Nguyệt Y tuy đã tỉnh lại không có gì đáng lo ngại nhưng cũng phải nghỉ ngơi một thời gian, tránh vận động quá sức.
Ngồi trong phòng vừa ăn hết được chén cháo nóng thì đã phải uống ngay một chén thuốc đắng. Yên cô trong lòng lo lắng vô cùng. Từ ngay đến nha môn Nguyệt Y uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm nữa. Cứ kéo dài tình trạng này thì không biết Nguyệt Y có giữ được cái mạng nhỏ của mình nữa không?
Lại nhớ đến lúc nãy nàng ta từng nói tối qua trong lúc truy bắt tên che mặt đã gặp lại Hàn Hiên. Yên cô liền hỏi lại cho rõ:
- Tiểu thư người có chắc tối qua là cô gia cứu người không?
Nguyệt Y với đôi mắt buồn bã gật đầu một cái. Yên cô lo lắng hơn nói tiếp:
- Tại… Tại sao cô gia lại xuất hiện ở đây?
Nguyệt Y lại lắc đầu nói:
- Ta không biết, nhưng xem ra không thể ở lại đây được nữa…
Cả hai chủ tới này đúng là chủ nào tới này, điều khờ khạo, đến tận bây giờ cũng không biết rõ thân thế của Hiên Đế. Chỉ đoán già đoán non nghĩ Hiên Đế con nhà giàu có, bị thương nặng nên được đưa về núi Tuyết tịnh dưỡng lúc ấy. Ở cùng còn có một lão nam nhân tuổi đã vào trung niên hầu hạ tên là Cẩn Đề thôi. Có mối giao tình thân thiết với Bạch gia nhiều năm. Hàn Hiên lúc ấy rất thích Bạch Sính Đình tỷ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân với Nguyệt Y.
Ngoài ra nam nhân Hàn Hiên này còn có một mẫu thân ăn mặc cũng khá sang trọng thường xuyên đến thăm hỏi nhi tử của bà ta. Ngoài những điều này thì chủ tớ Nguyệt Y điều không biết Hàn Hiên chính là Thái tử của Đại An quốc, do bị thích khách ám sát, đoạn gân cốt, sống chết bên bờ vực, nên bị tước đi chức Thái tử, lưu lạc đến núi Tuyết làm một kẻ áo vải.
Yên cô vẫn như Nguyệt Y vẫn nhớ mãi cái đêm tối kinh hoàng ấy. Bà ta một tay dùng gậy đánh Hàn Hiên ngất đi từ phía sau rồi kéo Nguyệt Y bỏ chạy ngay trong đêm tối. Nếu lúc đó không có Yên cô liều mình bảo vệ thì Nguyệt Y có lẽ đã chết dưới tay Hàn Hiên rồi.
Bây giờ trớ trêu gặp lại Hàn Hiên, chỉ sợ tính mạng của Nguyệt Y sẽ bị đe dọa.
- Tiểu thư nếu đã như vậy chúng ta cần phải rời khỏi đây thật nhanh.
Nguyệt Y đáp lại lời của Yên cô:
- Bây giờ vụ án của Ái Diệp tiểu thư Mạc đại nhân còn đang điều tra. Bỏ đi như vậy ta sợ ngài ấy không xoay sở được với tên che mặt có chứng kích cơ điên cuồng. Đại nhân lại có ơn với ta. Ít nhiều gì vụ án này phải xong ta mới an tâm rời đi được.
Yên cô nghe Nguyệt Y nói như vậy thì càng lo lắng cho sự an toàn của Nguyệt Y hơn:
- Nhưng… Nô tì sợ đêm dài lắm mộng… Cô gia sẽ trở lại đây bất cứ lúc nào.
Lời của Yên cô nói không phải không có lý Nguyệt Y cũng biết điều đó nhưng nếu nữa chừng vụ án mà rời đi chỉ sợ Mạc Chu không đổi phó được với hung thủ. Yên cô cũng hiểu tính Nguyệt Y, bây giờ bảo nàng ta bỏ dở việc nữa chừng, nhất định sẽ không được. Suy nghĩ một lúc Yên cô chợt nảy ra một ý hay. Bà ta nói:
- Tiểu thư chẳng phải Mạc đại nhân là người biết võ công sao. Nếu từ đây đến lúc vụ án kết thúc tiểu thư chủ động ở gần Mạc đại nhân thì lỡ cô gia có đến tìm cũng sẽ có người giúp đỡ chúng ta.
Ý của Yên cô nghe cũng khả thi. Trước mắt bây giờ ngoài theo sát Mạc Chu để tìm sự an toàn ra thì Nguyệt Y cũng không thể làm gì hơn. Nàng ta đáp lời của Yên cô lại:
- Trước mắt chỉ có thể như thế. Hy vọng vụ án này mau sớm kết thúc.
Yên cô đáp lời Nguyệt Y:
- Tiểu thư nô tì thu dọn hành lý trước, đợi khi vụ án kết thúc chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành ngay.