- Bẩm Thái hậu là Mạc đại nhân ở nha môn Kinh Môn.
- Vậy là kế sách của Hoàng hậu xem ra là thất bại rồi…
Đến lúc này thì Thái hậu càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
- Mấy ngày trước cứ tưởng tình cảm của Hiên Đế đã nhạt đi với ả xấu xí đó, nào ngờ thông qua chuyện này mới thấy được thì ra Hiên Đế tương kế tựu kế để hàn gắn với ả ta.
Gia Túc đi cạnh kiệu của Thái hậu lại nói:
- Tiểu thái giám trong Ngự phòng lén lút báo tin thấy ả xấu xí kia có trữ cỏ độc, định là ghép một tội tử cho ả nào ngờ…
Thái hậu khó chịu khi nghĩ đến việc bị Hiên Đế tính vào tròng, bà ta không can tâm, một kế hoạch hoàn hảo như thế, cả cây độc và gian tình đêm hôm với Mạc chu cũng không thể làm Hiên Đế giết Bạch Nguyệt Y. Còn bị ngài ấy nhìn ra tâm kế mượn gió để mũi lòng Bạch Nguyệt Y hiểu được chân ý của ả.
Càng nghĩ làm cho bệnh tiềm ẩn trong người bộc phát, tức ngực ho khan. Gia Túc đứng bên cạnh thấy vậy lo lắng liền an ủi:
- Thái hậu xin giữ gìn Phụng thể.
Thái hậu lại thở mạnh một cái, tay đặt trước ngực cố kìm lại cảm xúc rồi nói:
- Ai gia sẽ không cho ả sống tốt đâu…
- Cái chết của Phúc Lâm nhất định phải có ả lót xác…
Thái hậu năm nay đã sáu mươi sức khỏe bắt đầu kém đi dần. Lúc trẻ thì dùng cả đời để tranh giành ân sủng, cũng cố địa vị cho mẫu tộc. Đến lúc trung vận lại phải lao tâm lao lực bảo vệ ngôi Vua cho Hiên Đế, chăm lo tương lai cho Thức Vương, gắn kết tình mẫu tử với Lãm Vương và Công chúa. Nhưng rõ ràng càng làm lại càng sai.
Hai ngày qua Hiên đế “ăn vạ” quá sức, làm Nguyệt Y lo lắng không thể rời đi, suốt ngày cứ ở cạnh giường, đút cơm, đút cháo, còn làm luôn người kể chuyện cho Hiên đế ru ngài ấy ngủ.
Tối đó ăn hết hai tô cháo to mà gương mặt Hiên đế vẫn có phần mệt mỏi. Nằm gối đầu lên chân của Nguyệt Y mà rên rỉ:
- Nương tử à, chất độc này nặng quá, làm đầu của ta rất đau nhức!
Nguyệt Y lo lắng tay xoa trán cho ngài ấy, không nghĩ là dược tính của Dương Hạt lại nặng nề như thế, uống hết mấy thang thuốc rồi bệnh tình của Hiên đế không khả quan lên mấy.
- Minh thượng hay ngày mai Nguyệt Y đến thái y viện hỏi xem có phương thuốc giải độc khác không? Bệnh của người không thể kéo dài.
Thấy Nguyệt Y lo lắng Hiên đế trong lòng rất vui, sẵn cơ hội ngàn vàng thì than khổ một chút.
- Mấy năm qua ta nhớ thương nương tử, tương tư tích tụ nhiều năm nên bây giờ trúng độc thành ra là nặng hơn. Thái y nói rồi nếu mà ta kích động độc dược chưa giải trừ hết còn lại trong cơ thể sẽ phát độc lúc đó nặng thêm. Hay là ta cùng nương tử đến Lưu Giao Trì ở ngoại thành nghĩ ngơi tịnh dưỡng một thời gian như vậy ta sẽ khỏe hơn đó.
Lời của Hiên đế nói làm cho Nguyệt Y suy nghĩ nhiều hơn, chỉ sợ kẻ yểu mệnh như Nguyệt Y không thể đến được đó. Nhưng bây giờ từ chối thì ngài ấy nhất định sẽ không chịu.
- Vậy ngài định chừng nào đi?
Nghe Nguyệt Y hỏi vậy thì Hiên đế như mở cờ trong bụng, vui mừng không gì tả bằng, ngài ấy ngồi bật dậy gương mặt sáng lên nói:
- Thật sao nương tử?
- Nàng đồng ý đi Lưu Giao Trì với ta?
- Ngày mai đi… Không bây giờ đi liền.
Nguyệt Y thấy Hiên đế mừng rỡ cứ như đứa trẻ nhỏ vừa được quà thì phì cười.
- Giờ tối rồi, người cũng phải nghĩ ngơi, Nguyệt Y cũng cần nghĩ có sức mới đi được chứ?
Hiên đế nhìn thấy nụ cười của Nguyệt Y thì trong lòng ấm áp hơn, nương tử ngài ấy khi cười lên thì vô cùng xinh đẹp như thế. Nhìn lại được nụ cười này Hiên đế cứ ngỡ vừa trải qua hết một kiếp người rồi.
- Được… Nương tử muốn chừng nào đi cũng được.
Vừa nói Hiên đế vừa kéo Nguyệt Y vào lòng rồi dịu dàng ôm lấy, mọi bình yên cứ thế mà lan tỏa dần, khiến cho bao mệt nhọc, suy tính, tương tư ganh tị dường như là đã qua hết.
Ôm Nguyệt Y trong tay Hiên đế chẳng cần gì nữa, thiên hạ, vinh hoa phú quý quyền lực cuối cùng cũng là mây khói thoáng qua..
Đêm đó Hiên đế ôm thê tử ngủ say một giấc.
Đến gần nữa đêm, sương tối phũ mờ Hoàng thành rộng lớn, khí lạnh áp xuống làm cho cấm quân tuần tra cũng thấm mệt. Đèn lồng tuy sáng nhưng không đủ soi đường, giữ ấm trong đêm mờ, sương dày. Gió thổi lạnh từng cơn khiến cho cây cối cũng phát thành tiếng vi vu kéo dài.
Phía trên mái nhà của Ngự phòng xuất hiện hai thân ảnh hắc y, người nhanh nhẹn, thân thủ bất phàm, chân lướt đi nhanh hơn cả gió.
Lướt vào phòng ngủ của Hiên đế như thần không hay quỷ không biết, hai hắc y nhân với đôi đồng tử đen láy nhìn nhau gật đầu ra hiệu một cái rồi nhẹ chân tiến gần đến giường.
Xuyên nhẹ qua bức rèm dày, chân hắc y đã tiến sát giường, qua tấm màn che giường thấp thoáng dáng người của Hiên đế và Nguyệt Y đang nằm say ngủ. Mê dược có tác dụng nên không thấy cả hai cử động.