Khổng Bắc Trình nhếch mép, nhìn Lâm Hà Quân, không nhanh không chậm nói.
" Có những chuyện nên nói và cũng có những chuyện không nên nói. " dừng một chút, Khổng Bắc Trình lại nói.
" Tôi cũng không quá để ý đến những gì cậu nói đâu, nhưng cái gì cũng có điểm dừng, hơn nữa, đừng xem tôi là trò tiêu khiển để cậu có thể đem ra nói bóng nói gió. "
" Boss... "
" Hà Quân, cậu theo tôi cũng tính ra mười năm... à không tính ra ó khi còn hơn mười năm nữa, không lẽ cậu không biết tôi có nghiêm túc hay không sao? " Khổng Bắc Trình nhìn Lâm Hà Quân nói.
Lâm Hà Quân cúi đầu im lặng đứng nghe.
Khổng Bắc Trình lại nói.
" Tôi đúng là đang muốn theo đuổi giám đốc Đỗ. Nhưng chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm tôi đều thấy rõ. "
" Boss... tôi sai rồi. "
" Đúng! Cậu sai! Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết là những chuyện trong đầu cậu đang nghĩ đều sai sự thật. Cho dù bản thân tôi có cấm dục lâu năm thì cũng không thể động đâu cũng thịt đó được. " Khổng Bắc Trình nheo mắt nguy hiểm nói.
Lâm Hà Quân đầu cúi xuống càng lợi hại hơn.
Khổng Bắc Trình nói thêm vài ba câu giáo huấn trợ lý rồi thôi, lấy hồ sơ ra chuẩn bị cuộc họp sắp tới.
- -
Đỗ Dương Xuân Hy lúc này đã khôi phục lại bình thường mặc dù hai mắt cô vẫn còn đỏ ửng chút chút, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng với hai mắt đỏ ửng làm tôn lên dáng vẻ vừa xinh đẹp lại đáng thương của mình.
Đỗ Dương Xuân Hy bước vào trong phòng, thấy Khổng Bắc Trình và Lâm Hà Quân ở phía trước, cô khẽ gật đầu ngồi vào vị trí chủ vị.
Long Điền Quân cũng vào theo, đứng gần Đỗ Dương Xuân Hy.
Vốn dĩ phải có các giám đốc, trưởng phòng của các bộ phận khác của Đỗ Thị, nhưng vì có một vài nguyên do nên Đỗ Dương Xuân Hy liền bảo không cần tới.
Phòng họp VIP, vốn rộng và thoáng mát hơn rất rất nhiều lần những phòng họp thông thường bên dưới.
Sẽ tạo cảm giác cho những người trong phòng thấy thoải mái, chính là hiện tại trong phòng chỉ có bốn người, và phòng họp lại không hề thoải mái như mọi khi.
Long Điền Quân và Lâm Hà Quân đều cảm giác chính mình đang lạc vào hố băng ngàn năm.
Đỗ Dương Xuân Hy từ lúc bước vào một câu cũng không hé ra, ngay cả Khổng Bắc Trình, biết rõ bản thân sai, và cũng đang rất là cảm thấy mình có lỗi nhưng anh vẫn ngồi yên bất động nhìn cô.
- ----------------------
Bão 8/20 chương.