Khổng Bắc Trình đáng thương hề hề ngồi bên cạnh nhìn Đỗ Dương Xuân Hy, lại nhìn bốn cục thịt mày anh nhíu lại.
Chẳng ai quan tâm anh cả, cái cảm giác này chẳng vui chút nào...
Đỗ Dương Xuân Hy mím mím môi không để ý.
Khổng Bắc Trình thở dài mãi không thôi, thật lâu sau, Khổng Bắc Trình khẽ nói.
" Thế em và các con nghỉ ngơi đi, anh về! Ngày mai rồi em hãy đi làm. "
Dừng một chút Khổng Bắc Trình lại nói.
" Anh đi trước. "
Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày nhìn Khổng Bắc Trình, cô gật nhẹ đầu.
Khổng Bắc Trình nhìn Đỗ Dương Xuân Hy một lúc lâu thấy cô không hề muốn hôn tạm biệt anh, à không phải nói là cô ngay cả nói chuyện với anh cũng không hề muốn.
Khổng Bắc Trình đang định buồn bã rời đi thì giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
" Về cẩn thận. "
Bước chân của Khổng Bắc Trình chợt khựng lại, môi anh nhếch lên hai mắt cong cong không giấu được sự vui sướng.
" Hy Hy... "
" Về lẹ đi. " Đỗ Dương Xuân Hy nhíu mày nhìn gương mặt của Khổng Bắc Trình không khỏi lắc đầu nói.
Khổng Bắc Trình vui vẻ gật đầu lia lịa rời đi.
Nhìn bóng lưng của Khổng Bắc Trình, Đỗ Dương Xuân Hy chợt thở sâu một hơi.
Cô nên làm gì đây? Không lẽ chỉ vì vài ba câu nói, vài lần quan tâm của anh ta mà cô thật sự động lòng?
Không... không thể nào... cô không thể nào động lòng với anh ta...
- --
Khổng Bắc Trình vừa ra khỏi căn biệt thự thì gương mặt lạnh lùng lại khôi phục, mày anh nhíu chặt đi về hướng chiếc xe đang đợi đó.
" Boss. " một người mặc tây trang đen đi đến mở cửa cho Khổng Bắc Trình.
Khổng Bắc Trình im lặng vào trong xe ngồi ghế sau mày anh cứ nhíu chặt mãi.
Lâm Hà Quân ngồi trên ghế lái, từ kính chiếu hậu nhìn xuống thấy Khổng Bắc Trình đang nhíu mày khẽ hỏi.
" Boss... anh có sao không? "
Khổng Bắc Trình liếc nhìn Lâm Hà Quân một cái, cũng không giấu gì khẽ nói.
" Có phải tôi đang đi sai hướng không? Cho dù có cố gắng mặt dày ra sao thì cô ấy cũng không màn đến, thẩm chí còn chán ghét tôi thêm. " dừng một chút Khổng Bắc Trình lại nói.
" Tôi thật lòng với cô ấy... cũng tìm kiếm cô ấy mấy năm liền nhưng vì sao cô ấy không tin? "