• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ppi Beta: Thụy

-

Ôm nhau chán chê, Lục An cũng biết mình phải rửa mặt nên đành vươn vai một cái rồi đi. Triệu Phong sợ cậu lại làm trò con khỉ gì đó thành ra cả người hắn cứ như ngồi trên đống lửa vậy, sau đó bèn quyết định đi theo cậu. Nhà cho thuê nên điều kiện sẵn có không tốt lắm, hệ thống đường nước thuộc loại cũ, vừa mở vòi là nước máy lạnh băng đổ ra, hoàn toàn không có công năng làm nóng hay ấm nước. Triệu Phong nhíu mày không vui, cũng không để Lục An phải làm gì mà tự mình đi lấy nước ấm cho cậu đánh răng rửa mặt.

Thân phận Triệu Phong đặc thù, mặc dù có tiền phía trên trợ cấp nhưng cũng không thể nói xài là xài hay tiêu là tiêu, thành ra làm liên luỵ đến Lục An phải cùng hắn chịu khổ. Cậu rõ ràng là được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ đến lớn, vậy mà bây giờ theo hắn sống trong một căn nhà cho thuê tồi tàn thế này đây. Lòng ngực tuôn ra một nỗi ưu tư, mang theo đau xót và cả khổ sở. Hắn vốn là không dám nghĩ tới lúc mình không có ở đây, một mình Lục An ở kiếp trước đã đợi như thế nào...

Người mà hắn thương, người mà hắn lúc nào cũng nhớ nhung bây giờ đang đứng trước mặt, không hề hay không biết gì mà đánh răng, bọt trắng dính hết lên khoé miệng. Qua tấm gương thấy được Triệu Phong đang nhìn mình, Lục An vui vẻ tặng cho hắn một nụ cười tươi rói rồi dùng một miệng kem đánh răng chồm lên hôn hắn cái chụt. Cậu thật sự thích Triệu Phong, trong mắt hầu như chỉ có hình bóng của Triệu Phong, ngoài ra thì chẳng còn chỗ để chứa người nào khác.

"Anh hìn chộm e hải hông...." Vì miệng còn ngậm bàn chải đánh răng nên lời nói nói ra ngọng nghịu. Cậu hớp một ngụm nước ấm súc miệng, hai má phồng lên như con ếch, sau đó phun nước ra, cười híp mắt nhìn hắn. Nụ cười tươi như nắng này làm kí ức của Triệu Phong ùa về từ kiếp trước, cùng những hối hận hằn sâu dưới đáy lòng bị ấm áp lắp đầy trong nháy mắt. Mà hắn cũng không phủ nhận sự tồn tại của chúng, ngược lại còn ngây ngốc xoa xoa cái má vừa bị hôn.

"Cục cưng đẹp quá."


Rõ ràng khuôn mặt hắn rất nghiêm nghị, nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng kia hoàn toàn có thể làm người khác mê đắm nó. Triệu Phong lấy khăn bông lau đi từng chút từng chút bọt kem dính ở khóe môi cậu, rồi nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt lần xuống đến sau gáy. Lục An khẽ mím môi, trái tai cũng đỏ lên luôn rồi.

"Mắc ói quá đi... Nhưng mà... Em thích." Mặc dù tiếng nói nhẹ như muỗi kêu song cũng bị Triệu Phong nghe rõ ràng từng chữ một. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn vợ mình, đoạn với tay lấy cây lược tỉ mỉ chải tóc cho người yêu. Kể từ khi ở cùng Triệu Phong, tóc của Lục An chưa từng được cắt nên đã dài hơn một chút. Bên tai cậu kẹp những sợi tóc mềm mại êm ái giống hệt như chủ nhân của chúng vậy.

Quần áo trên người hôm nay cũng là bộ mà cậu mặc hôm qua, không có ra ngoài thì cần gì phải gấp gáp thay đồ? Canh gà trong nồi tỏa mùi hương thơm nức mũi, vừa tới phòng khách là Lục An đã muốn ăn ngay. Nếu không phải bị Triệu Phong nhìn, sợ rằng cậu đã nhảy lên tưng tửng rồi. Trên bàn ăn cậu không có quy tắc gì cả, Triệu Phong cũng không nỡ nói ra, còn múc cho cậu một bát canh đầy.

Nhìn Lục An ốm tong ốm teo thế thôi, chứ ăn uống thì không ngán bố con thằng nào. Một bát canh gà đầy ắp chớp mắt đã bị quét sạch sẽ, món xào vừa lúc mang lên, cậu nâng chén cơm nhỏ trên tay, vì có canh gà lót bụng nên không gấp gáp như ban nãy nữa mà từ tốn ăn chậm nhai kĩ, nhìn như một cậu ấm vậy. Triệu Phong ngồi đối diện vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, chờ đến khi Lục An ăn xong thì mới gió cuốn sóng rền giải quyết phần ăn trưa của mình.

Lục An chỉ vừa mới thức dậy thôi mà đã ăn no cho một bụng, thành ra vừa ăn xong trái đào trên sofa thì chợt có một cơn buồn ngủ quái lạ kéo tới. Mặt trời rực rỡ bên ngoài thật trông thật đẹp, mà Lục An thì không có thích vận động chút nào. Cậu nhìn bên ngoài thế thôi chứ trong đầu đã bỏ cái ý nghĩ ra ngoài ra khỏi đầu rồi, cứ thanh thanh thản thản nằm trên sofa cho sướng. Trong phòng bếp có tiếng nước chảy rào rào, là Triệu Phong đang rửa chén. Cậu mở mắt thật to để nhìn bóng lưng người đàn ông đang bận rộn, rồi từ sofa bò dậy thong thả đi ra phía sau lưng hắn.

Bàn tay vừa nhỏ vừa mềm từ đằng sau ôm lấy hắn, khuôn mặt cũng dán sát lên lưng Triệu Phong, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

"Anh ơi..."

"Hửm? Chén rửa sắp xong rồi." Bàn tay ấm mềm đặt tại bụng dưới của hắn, chỉ cách bắp thịt cường tráng ấy có một lớp áo mà thôi, làm hắn bị nhột. Hắn cười, nhưng cũng không gạt bỏ tay của người yêu mà tiếp tục tập trung rửa bát. Nước trán qua lòng bát, vẩy khô rồi treo lên giá để, qua lớp sứ như có thể soi rõ khuôn mặt của mình. Trong bồn rửa vẫn còn dính chút bọt, bị Triệu Phong xả nước cuốn trôi đi. Xong xuôi, hắn dùng khăn treo trên vách tường lau sạch tay mình.

Từ đầu đến cuối, Lục An đều đứng ở phía sau ôm lấy Triệu Phong, đôi mắt to to lẳng lặng nhìn.

Cậu lùn hơn Triệu Phong một chút, có ngẩng đầu cũng chỉ đặt được cằm lên bả vai hắn nên phải nghiêng đầu sang bên cạnh để nhìn. Triệu Phong lau tay xong, đặt khăn lau lên một chỗ bằng phẳng trên bệ cửa sổ rồi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt to tròn của Lục An. Khóe môi vô thức cong lên, hắn cúi đầu tặng cậu một nụ hôn ở giữa trán rồi thì thầm: "Cục cưng".

Giọng trầm như thế này, khàn khàn như thế này, rồi còn chan chứa tình ý mà nỉ non như thế này làm Lục An muốn bốc khói. Không hiểu sao đột nhiên cậu cực kì hưng phấn, tình tới là tới ào ạt. Cơn buồn ngủ lúc nãy bay sạch sành sanh, rõ ràng đêm qua mới lăn nhau dữ dội mà bây giờ lại nhịn không được muốn hôn Triệu Phong.

"Anh ơi... Hôn hôn..."

Cái yêu cầu này đương nhiên sẽ không bị từ chối. Người đàn ông cười thấp một tiếng, cọ cọ trán Lục An rồi ngậm lấy môi cậu. Lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, sự tê dại kèm theo cái run chầm chậm lan ra khắp người. Lục An rất nhanh hết không khí, chỉ mềm mại rút vào lòng Triệu Phong. Dù rằng trong phòng bật điều hòa nhưng vào tiết trời mùa hạ thì nhiệt độ vẫn có chút cao. Da thịt dán sát vào nhau, sức nóng đều từ cơ thể của cả hai truyền cho nhau mà đến. Nếu ngày thường mà nóng như thế này, Lục An chắc chắn sẽ cởi quần cởi áo bật quạt cho mát chứ không phải kiểu đang thoải mái ngâm mình trong một nơi nóng hôi hổi như thế này đâu.

Cuối cùng, nếu không nhờ Triệu Phong ôm lấy thì chỉ sợ Lục An đã hôn cả đất mẹ.

Mặc dù chỉ hôn một chút thôi mà cậu đã giống như mất hết sức lực, đi bằng hai chân mà trông yếu ớt thấy thương. Cậu được hắn dìu ra phòng khách, khuôn mặt choáng váng đỏ bừng. Sau khi bị Triệu Phong nhẹ nhàng đặt cơ thể lên giường cậu mới nháy nháy mắt, thấp giọng gọi:

"Anh ơi..."

Lời ít ý nhiều.

Rõ ràng cảnh sắc dụ người như vậy, thế mà Triệu Phong không có dù chỉ một chút cái ý nghĩ bậy bạ kia. Hắn yêu chiều hôn hôn bàn chân y, rồi không biết từ đâu lấy ra một hộp thuốc. Lục An thấy hắn không làm thêm động tác gì nữa bèn chậm rì rì ngồi dậy, chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy tò mò nhìn cái hộp kia.

"Cái gì vậy? Anh?" Hộp thuốc mở ra, Triệu Phong đang bóc đồ vật bên trong ra, cậu bèn cầm lấy vỏ ngoài của cái hộp. Đó là một cái hộp màu hồng, chữ viết phía trên vừa có cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung nên cậu chỉ đọc được chữ được chữ mất.

"Que thử gonadotropin màng đệm ở người (*)? Ơ... đây là cái gì......" Lục An không biết, mặt viết to hai chữ tò mò. Cậu bèn qua xem Triệu Phong đang cầm cái gì trên tay. Cái thứ kia giống một cái nhiệt kế vừa thô vừa to, y đoán nó là nhiệt kế điện tử. Triệu Phong chăm chú đọc bản thuyết minh, thuộc nằm lòng hướng dẫn sử dụng rồi mới buông tờ giấy kia xuống, nghiêm túc nhìn Lục An.

(*): que thử thai.

"Bé ơi..."

"Hả hả? Có chuyện gì vậy anh?" Cậu vẫn không hiểu hắn muốn làm gì, mặt cứ lơ tơ mơ nhìn hắn.

Dù trong lòng đã có câu trả lời trước rồi nhưng mà lúc này Triệu Phong vẫn cảm thấy hồi hộp. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của người yêu, sợ rằng cậu không tiếp thu nổi chuyện này. Sau khi im lặng một chốc hắn mới mở miệng: "Đo thử nhé... Xem coi chỗ này có em bé không..."

Lục An ngây ngốc, mãi đến khi hắn tỉ mỉ nói xong các bước để đo thì mới có phản ứng lại, mặt viết to bốn chữ 'Không thể tin được'. Cứ cho là cơ địa của cậu khác với người ta đi, nhưng mà trước nay cậu chưa hề nghĩ tới chuyện mình còn có thể sinh con như bao người phụ nữ khác...

"Không thể nào đâu, anh, em làm sao có thể mang thai... Ấy ấy, em không muốn đo đâu!!"

Cặp giò trắng nõn không ngừng giãy giụa, rồi bị Triệu Phong dễ dàng bắt lấy mắt cá chân đặt lên môi hôn hôn. Chuyện này quả thực đã vượt xa thường thức của Lục An, lúc này không tiếp thu nổi cũng là điều dễ hiểu. Đôi mắt cậu đỏ lên như thỏ con, Triệu Phong nhìn mà đau lòng đành đặt que thử thai sang một bên rồi ôm người vào trong lòng. Hắn thật cẩn thận hôn lên gương mặt của cậu.

"Thử cái đi... Bé cưng, đồng ý nha? Một chút thôi mà... Nhanh lắm, cũng hông có đau..."

Hắn năn nỉ cũng rất có nhịp. Đôi tay không ngừng vuốt ve sống lưng của Lục An, làm cho cậu vốn không vui cũng nhanh chóng xiêu lòng. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy không thể nào, nhưng nhìn vẻ mặt của Triệu Phong là cậu lại không muốn cự lại. Hắn khẽ rủ mi, nụ hôn dịu dàng nhanh chóng rơi lên mi mắt cậu.

"Bé ơi... Ngoan, chỉ cần làm theo hướng dẫn trên đây là được rồi. Thử chút thôi mà, được không?"

"Vậy thử một lần thôi đó..."

Hắn năn nỉ đến như vậy rồi thì cậu đành đồng ý vậy. Nhưng đến lúc thử thật, cậu vẫn thấy xấu hổ đến trợn tròn hai mắt. Dù cho hai người đã sớm ăn nằm với nhau, nhưng mà kêu cậu ở trước mặt Triệu Phong... ở trước mặt Triệu Phong...

Đi thử cái que thử thai...

Làm sao mà làm được aaaa!!!!

Hoàn toàn không có làm được aaaaa!!

Giống như việc uống nước, uống cho một bụng nước, xong rồi mắc tè nhưng lại không thể đi tè. Từ đầu đến cuối Triệu Phong cũng không thúc giục, chỉ liên tục bảo cậu không cần căng thẳng quá. Nước mắt trong tim đã thành đại dương mênh mông, sau đó Lục An cũng không biết mình đã xem hướng dẫn rồi làm theo như thế nào...

Nói tóm lại, cậu ngượng đến nỗi tai cũng đỏ lên hết rồi.

Bởi vì quá căng thẳng nên không làm tốt được, ngược lại còn làm cho chỗ nào cũng ướt hết cả lên. Lục An xấu hổ chạy đi rửa tay, Triệu Phong vẫn luôn cầm que thử thai trong tay nên bị dính không ít. Nhưng hắn không quan tâm mà sắc mặt chỉ chăm chú nhìn que thử.

Hắn nhìn chòng chọc cả một phút.

Chất lỏng màu đỏ tím trượt trên ô quan sát, hai vạch màu đỏ chầm chậm xuất hiện, tưởng như rõ rồi lại như có điểm lờ mờ chỗ nào đó. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự thử rồi Triệu Phong vẫn ngơ ngác hồi lâu. Lúc này Lục An cũng từ phòng vệ sinh đi ra, có lẽ là vì phải rửa tay thật sạch nên cũng không kích động như trước nữa. Cậu cũng tò mò đến gần nhìn.

"Hai vạch... Nghĩa là sao? Em đâu có thai đâu..."


Cậu thật sự không hiểu cái vụ này, lúc nãy xem bản hướng dẫn cũng chỉ xem phần hướng dẫn thực hiện. Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Triệu Phong: "Anh ơi anh sao rồi? Em nói em không thể mang thai nên anh buồn lắm hở..."


"Không..." Yết hầu như bị nghẹn lại, Triệu Phong im lặng một chút mới đặt que thử thai kia xuống.


"Bé cưng... Em có thai rồi."


- Hết phiên ngoại 2 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK