• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hương Beta: Thụy

-

Nếu như đây là một vụ án nhỏ thì có thể chỉ tạm giữ vài ngày rồi thả ra, có khi còn không làm hồ sơ lưu giữ tiền án. Nhưng tình huống của Lục Thừa Vũ quá nghiêm trọng, vào sáng sớm ngày thứ hai cảnh sát đã áp giải hắn đến trại tạm giam. Hắn không trực tiếp vào trại giam để thi hành án mà dựa theo quy trình là phải tạm giam 37 ngày, điều tra rõ không có vấn đề gì mới được phóng thích. Nếu hắn có vấn đề mà tòa án vẫn chưa có phán quyết thì có thể bị tạm giam lâu hơn.

Vì được mua chuộc nên cảnh sát hôm nay phụ trách áp giải hắn không giống với cảnh sát thẩm vấn hắn ngày hôm qua, ngược lại còn rất ưu ái hắn. Mỗi sáng đều có ổ bánh mì và một hộp sữa, cho dù không muốn ăn nhưng Lục Thừa Vũ vẫn phải ăn hết. Một đêm hắn không ngủ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, từ lúc mới vào đều im lặng nghe theo sự sắp xếp, cho dù bị còng tay thêm lần nữa cũng không hề phản kháng.

Khi giao hắn cho người giám ngục, tình hình của hắn cũng được đặc biệt dặn dò, vốn dĩ sắc mặt của giám ngục không được tốt nhưng cũng không hề làm khó hắn, vẫn dẫn hắn thay đồng phục phạm nhân. Áo khoác lông cừu và giày da tất nhiên đều phải cởi hết, Lục Thừa Vũ cũng không có ý kiến gì, chỉ ngoan ngoãn giao mọi thứ ra, không hề quan tâm dáng vẻ khi lấy đi của đối phương. Mấy giám ngục thấy hắn nghe lời như vậy thì rất hài lòng, mấy ông chủ lớn khác khi vào đây ai cũng rất hống hách, đừng nói là thay đồng phục, đến phòng giam cũng muốn ở một mình một cõi. Còn Lục Thừa Vũ nghe theo mọi sắp xếp như vậy lại được người gửi gắm đặc biệt, giám ngục ở đây không ngại quan tâm hắn thêm vài phần.

Ngoài áo khoác và quần dài, những quần áo khác đều không bị đem đi, lúc phát đồng phục còn được cho thêm mấy cái quần lót bằng bông. Hắn ôm quần áo được phát đi vào nhà giam. Ở giữa nhà giam là có một hành lang không rộng lắm, hai bên đều có hàng rào sắt, nhìn tổng thể vô cùng tù túng, chẳng khác nào một cái chuồng chó. Trại giam không có nơi bố trí công việc giống như nhà tù, vì vậy tất cả các tù nhân bây giờ đều đang có mặt ở trong phòng giam. Nhìn thấy người mới đi qua, bọn họ đều quay đầu lại nhìn, nhưng cũng không có lớn tiếng, chỉ thấp giọng bàn tán với nhau.

Lục Thừa Vũ bị đưa vào một phòng trong số đó.


Vóc dáng hắn cao lớn, ngày thường lại chú trọng rèn luyện thân thể, nhìn vào cũng không phải là người dễ bắt nạt. Lúc đưa hắn vào đây giám ngục còn lớn tiếng hét lên "Tất cả an phận hết cho tôi". Bọn họ bị giam ở đây cũng được một khoảng thời gian, ai có mắt nhìn đều hiểu ra, vì thế khi hắn đi vào cũng không có động tĩnh gì, người có số hiệu dài nhất còn kêu mọi người dành ra chỗ trống cho người mới ngồi. Căn phòng chỉ có 9m vuông, ngoài lối ra vào và nhà vệ sinh thì chỉ có hai giường lớn nữa thôi. Đương nhiên bức tường cũng không thể nào có hoa văn của giấy dán tường, toàn bộ đều là màu trắng cũ kỹ làm cho xung quanh có chút ngột ngạt. Cuối phòng có cửa sổ nhỏ, bên ngoài là dùng cửa sắt đóng kín lại, không để lại cơ hội nào để phạm nhân chạy trốn. Nhưng ở trên bệ cửa sổ có chậu hoa lan, đây là thứ khiến mọi người ở đây cảm thấy thoải nhất.

Người đàn ông trung niên có số hiệu dài nhất, trông già hơn Lục Thừa Vũ rất nhiều. Ông ta chỉ vào chỗ trống cách ông hai người để Lục Thừa Vũ ngồi. Phòng giam cho nam thì cũng có nội quy, hắn cảm ơn rồi cũng ngồi xuống. Người ngồi ở cuối cùng truyền đến một tờ giấy được dán băng dính phía trên có ghi quy chế giám sát.

"Nửa tháng sau sẽ làm lại số hiệu." Gã đàn ông đứng đầu nhìn người đàn ông trước mắt cười nói, "Cậu phạm tội gì mà vào đây?"

Lục Thừa Vũ liếc nhìn ông ta, thay vì im lặng thì hắn lại trả lời: "Con tôi bị bệnh tim nên tôi mua cho nó trái tim khác."

Chuyện của hắn ở đây rất ít gặp, vốn dĩ mọi người đang nói chuyện với nhau đều quay lại nghe ngóng. Tên đứng đầu nghe xong thì bật cười, hẳn là cảm thấy đây đâu phải là chuyện hung ác gì: "Vậy cậu làm gì, chẳng lẽ cậu lại đi cướp nên mới bị bắt vào đây à?"

"Người nhà của người bán tim chê tiền ít nên đến đòi thêm nhưng tôi không đưa."

Chuyện của hắn kiến cho những người xung quanh vô cùng tò mò, đến gã đứng đầu cũng quan tâm: " Cậu đưa bao nhiêu tiền rồi?"

"1300 vạn*."

(100 vạn ~ 3.54 tỷ VNĐ, vậy 1.300 vạn cỡ 4 nghìn 6xx tỷ VNĐ)

Lời mới vừa thốt ra mọi người xung quanh đều cười rộ lên, ai nấy đều không tin lời hắn nói. Những người vào đây đa số đều cố ý nói quá lên những tội mình phạm phải, chỉ là đánh nhau nhưng lại nói mình giết người. Trong nhà giam khắp nơi đều nghe được tiếng cười, gã thủ lĩnh cũng cười nhìn Lục Thừa Vũ hỏi, "Cậu tên gì?"

"Lục Thừa Vũ."

"Lục Thừa Vũ..." Cái tên này cũng không xa lạ gì, thậm chí nghe có vẻ hơi quen tai, hai mắt ông ta bỗng sáng lên "Ông chủ của Tụ Hằng."

"Đúng vậy." Hắn gật đầu xác nhận, tiếng cười trong phút chốc biến mất thay vào đó là cẩn thận nghiền ngẫm thông tin kia và cả không tin.

Người đàn ông nhỏ nhất phụt cười trong có vẻ hoàn toàn không tin, cậu ta ngẩng cổ nói: "Anh trả 1300 vạn thật đấy à?"

"Là 1000 vạn là tiền cho người trung gian, đến tay người bán tim là 300 vạn. Người bán tim cũng là một người cha, đã để tất cả tiền cho con gái. Nhưng cô ấy đến đòi thêm 1000 vạn, tôi chỉ đưa thêm 500 vạn cho nên mới bị đưa vào đây." Khóe môi hắn hé ra nụ cười bất lực, tuy rằng trong lòng vẫn còn nặng trĩu, nhưng lý trí đang nói cho hắn biết phải tạo quan hệ tốt với đám người này, ít nhất phải giữ được vị trí của mình ở đây.

"Trời đất! Lấy nhiều tiền như vậy mà vẫn chưa đủ à..." Gã đàn ông có vóc dáng nhỏ nhắn chặc lưỡi nói "Người là từ người sống hay người chết lấy thế hả?"

"Lấy từ người sống, con tôi có nhóm máu hiếm là RH đã đợi 6 năm rồi mà vẫn không có ai thích hợp hết, còn ba tháng nữa là thi cấp ba thì bệnh tình trở nặng."

"Không còn cách nào khác chỉ đành đi mua." Nói về chủ đề con cái thì mối quan hệ giữa mọi người bỗng nhiên được kéo gần hơn thêm, vì đa số người ở đây đều đã có con, dù đều phạm tội nhưng họ vẫn chỉ là những người bình thường, cũng có tình cảm riêng của mình.

"Cậu thật sự cũng không còn cách nào khác mà."

Người đàn ông có vóc dáng nhỏ nhắn dường như đồng cảm với hắn, giọng nói cũng có phần nhỏ nhẹ hơn. Người ngồi cuối cùng hẳn là cũng có con trai, khi nói tới chuyện con cái không còn vẻ lạnh lùng nữa: "Con của chú em vừa thi xong cấp 3 hả? Sau rồi chắc sẽ thi lên đại học... Học trường đại học nào thế? Thằng nhóc nhà tôi mới học cấp 2, mẹ nó nói với tôi bài thi mỗi tháng của nó đều có tiến bộ."

Nghĩ đến Thẩm Trạch Hiên, tâm trạng của Lục Thừa Vũ phấn chấn lên không ít, "Học ở đại học Thủ đô."

Người có số hiệu dài nói không nhiều, yên lặng ngồi trên giường thỉnh thoảng có nói vài câu. Mọi người nói chuyện giờ đã thân quen hơn, nghe chuyện của Lục Thừa Vũ xong thì đều ngồi kể ra câu chuyện của mình. Một số người trong số họ vào đây vì ẩu đả, một số bị bắt là phạm tội kinh tế và một số thậm chí bị buộc tội cưỡng hiếp vì không thương lượng giá với gái mại dâm. Một số người không phàn nàn gì cả, họ thừa nhận những gì mình đã phạm, thậm chí bình tĩnh nói về việc họ sẽ bị nhốt trong bao lâu; nhưng có vài người trong số đó cảm thấy rằng họ thực sự bị oan, chỉ muốn tìm một người mới sẵn sàng lắng nghe mình nói, cứ kể khổ hệt như bà vợ Tường Lâm.

(Bà vợ Tường Lâm là nhân vật trong truyện "Lễ Cầu Phúc" của Lỗ Tấn.)

Trong phòng giam vẫn luôn có tiếng nói chuyện rì rào, nhưng nói rất nhỏ vẫn còn giới hạn trong sự cho phép của giám ngục. Sau đó giám ngục lại đến thêm một lần nữa, thấy Lục Thừa Vũ ngồi ở an vị ở vị trí đàng hoàng thì mới yên tâm rời đi.

Tới bữa trưa, giám ngục lớn tiếng hô tới giờ cơm rồi, mọi người đều nhanh chân bước xuống giường đi đến cửa giống như sợ mình không ra kịp. Lục Thừa Vũ trước giờ chưa thấy chỉ vì một câu nói tới giờ cơm mà mắt mọi người lại lập tức sáng lên như thế, giống như những con sói bị bỏ đói lâu ngày. Song hắn vẫn không hề muốn ăn vì lúc nào cũng nghĩ đến Thẩm Mặc nên khi đi tới chỉ còn một phần cơm cuối cùng.

Muốn ở trong này ăn ngon không phải là không được ví dụ như có người dùng tiền mua cái đùi gà nhưng với giá tận 20 một cái. Lục Thừa Vũ lặng lẽ nhìn hai người trao đổi âm thầm rồi ghi nhớ lại quy trình, sau đó mới cầm bát của mình ngồi xuống đất giống như mọi người cố gắng cắn một miếng bánh hấp.

"Cứng quá."

Sau đó hắn lại ăn một miếng bắp cải, mùi vị còn thua nước lã. Trong canh củ cải tìm không thấy thịt chỉ có một miếng sườn nhỏ xíu. Lục Thừa Vũ có bao giờ ăn những thức ăn như thế đâu. Nhưng nếu không ăn thì sẽ bị đau dạ dày, hắn đành ép mình phải ăn nhưng chỉ ăn được non nửa cái bánh hấp. Mọi người đều đến khuyên hắn ăn nhiều vào không thôi sẽ bị đói, Lục Thừa Vũ hiểu ý tốt của mọi người nhưng hắn thật sự ăn không nổi. Người trong ngục đã quen với tình hình này, người nào lần đầu đến đều như thế, nhưng bị đói vài ngày là đỡ hơn ngay. Hắn chia những thức ăn còn lại cho mọi người, người ngồi cuối cùng cảm thấy mình rất có lợi nên giúp Lục Thừa Vũ rửa bát xong đưa lại cho giám ngục.

Buổi chiều vẫn như vậy, mọi người vẫn trò chuyện với nhau.

Hắn nhìn mảnh giấy ghi nội quy trại giam trên tay mình, đọc đi đọc lại mà bên tai cứ luôn vang lên giọng nói của Thẩm Mặc, đến nỗi nhắm mắt lại đều là hình dáng của Thẩm Mặc. Nội quy trại giam hắn đọc mấy lần là thuộc lầu, nhưng thực chẳng có gì làm cả. Hắn chỉ còn biết đọc đi đọc lại nhiều lần, như thể chỉ có nó mới có thể giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng.

Buổi ăn tối cũng tương tự như buổi trưa, vẫn là hai cái bánh hấp còn có thêm dưa chua. Lục Thừa Vũ vẫn không muốn ăn, hắn ngập ngừng nếm thử dưa chua sau đó suýt nữa thì nhổ ra. Vậy mà mọi người vẫn ngồi ăn từng miếng lớn, cuối cùng hắn cũng ăn hết phần bánh bao hấp với dưa chua rồi tự rót cho mình hai cốc nước lớn.

Buổi tối trong trại giam mọi người luân phiên canh gác.

Lục Thừa Vũ là người được nhờ chăm sóc, nhìn chung cũng không có gì đặc biệt nên được đội trưởng bố trí nửa đêm đứng gác. Hắn rất hiếm khi bị quản lý rồi còn bị sắp đặt theo cách này, nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ chế nhạo rồi quay đầu bỏ đi, nhưng bây giờ tình hình đã khác, lý trí bảo hắn phải tuân theo. Hắn gật đầu đồng ý, sau đó được bố trí chỗ ngủ đàng hoàng.

Có người đặc biệt đưa chăn đến.

Người có số hiệu dài nhất nằm đầu hàng nên chiếm phần lớn chăn bông, hắn được sắp gần phía trước nên cũng coi như tạm được, nhưng cái chăn này không biết bao nhiêu người đã đắp qua, cầm nó trong tay mà hắn còn có thể ngửi thấy mùi chua. Lục Thừa Vũ nhìn những người xung quanh, hầu hết bọn họ đều không có chăn bông đàng hoàng như mình, nhưng đều nằm trên giường chen chúc giống nhau. Phòng giam có hơn 20 người, phía trước rộng rãi hơn, còn phía sau thì lại nằm san sát lên nhau, nếu không ổn nữa thì nằm chồng hẳn lên nhau. Nghe thấy người bên cạnh thúc giục, hắn vội vàng nằm xuống, quản ngục cũng từ bên ngoài đi tuần ngang qua.

Cơ thể hắn lúc này rất mệt mỏi.

Chăn bông trên người đã lạnh cứng, lúc nào cũng ngửi thấy mùi thum thủm, cho dù hắn có cố gắng ngủ nhưng trong nhất thời cơ thể vẫn không thể tiếp nhận được. Tối hôm trước hắn vẫn ở nhà nằm trên giường nệm cao su phủ một chiếc chăn làm bằng lụa ấm áp và mềm mại. Thẩm Mặc lại vừa thay ga trải giường vừa thơm vừa sạch. Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại đó cùng ngủ, còn hôn nhau trước khi ngủ...

Sống mũi của hắn cay cay.

Càng nhớ nhà, lòng hắn càng nặng trĩu, cuối cùng chỉ biết lặng lẽ thở dài. Cơ thể mệt mỏi mà đầu óc thì rối bời, không tài nào chợp mắt được. Hắn cứ nghĩ chỉ cần nghĩ đến Thẩm Mặc thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ngay khi nhắm mắt lại là thấy bóng dáng đau khổ đầy bất lực của Thẩm Mặc.


Hắn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, đến lúc trên trên mặt lạnh cóng mới giật mình thức dậy.


Trực đêm có giao ca với nhau, hắn lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng khoác áo bông đi ra ngoài. Đi trên hành lang lạnh giá, người thi hành nhiệm vụ nhanh chóng đứng dậy, có tên tù nhân cường tráng có thể dựa vào tường mà ngủ. Lục Thừa Vũ không làm được như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy mắt nhức mỏi nên cũng nhắm mắt lại.


Buồn ngủ mà lại không ngủ được, đợi tới lượt giao ca trở về, có lẽ hắn có thể chợp mắt được một chút.


- Hết chương 68 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK