• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thừa Vũ chỉ định đi xem Lục An chút thôi.

Nói sao thì cũng là người đặt lên đầu quả tim mà thương thầm mười mấy năm, trong lúc hắn nhận được điện thoại Lục An lần nữa thì nghe được tiếng nhỏ giọng khóc nức nở bên kia cánh cửa, cũng mặc kệ Thẩm Mặc đang trong phòng ngủ mà vội vàng ra ngoài.

Bên ngoài gió thổi rất lớn, phút chốc đó hắn nghĩ đến Thẩm Mặc, theo bản năng lo cậu ngày mai trên đường đi làm sẽ bị lạnh rét người, nhưng mấy ý nghĩ đó lập tức bị hắn ném hết ra sau đầu. Nhất là khi nhìn thấy hai tròng mắt sưng đỏ của Lục An trong nhà trọ, đầu óc hắn bị cơn tức chiếm cứ, chỉ nghĩ tới việc phải tìm được thằng đàn ông chơi xong rồi chạy kia tẩn cho một trận nên thân,phải đánh cho cha mẹ thằng đó nhìn không ra.

Chuyện Lục An mang thai phải giữ bí mật với gia đình, Lục Thừa Vũ muốn tìm cho y chỗ ở mới, nhưng Lục An một hai phải bám đít trong phòng trọ này chờ người đàn ông kia trở về, làm sao cũng không chịu đi. Lúc Thừa Vũ không còn cách nào khác, đành thuê người giúp việc đến căn trọ kia chăm sóc Lục An.

Xử lý xong xuôi hết chuyện cũng đã đến tối.

Hắn cho rằng Thẩm Mặc sẽ ngoan ngoan ở trong nhà, tựa như ba năm qua chuẩn bị đồ ăn đâu vào đó, sau đấy lúc hắn về nhà sẽ nhẹ nhàng bước tới, ôm cổ hắn nhỏ giọng xin lỗi. Hoặc không xin lỗi cũng được, chỉ cần tỏ ra yếu đuối hay nói một câu "Em yêu anh" là được.

Nhưng mà không có.

Khi hắn mệt mỏi dầm sương gió trở về tiểu khu, hắn còn soi gương trên cửa kính sửa sang lại vạt áo, làm cho mình có trông có tinh thần hơn một chút sau đó mới ấn chuông cửa. Tiếng bước chân xưa nay có thể nghe được hôm nay lại không vang lên, mày hắn hơi chau lại, lòng cũng dần trầm xuống.

Thẩm Mặc vẫn chưa về sao?

Lại ấn chuông không ai ra mở cửa lần nữa, Lục Thừa Vũ mới mím môi lấy chìa khóa ra, hơi bất mãn chọc vào ổ khóa, một tiếng lạch cạch cửa mở ra. Trong phòng quả nhiên không có người, khung cảnh tối thui làm hắn có chút khó chịu. Hắn sờ công tắc trên tường mở đèn sáng trưng toàn bộ phòng khách, biết rõ Thẩm Mặc không có đây vẫn kêu một tiếng.


"Thẩm Mặc?"

Không ai trả lời.

Tâm trạng vốn đã bực bội lúc này đây lại càng thêm trầm trọng hơn, Lục Thừa Vũ chưa cởi giày đã định bước đến sô pha ngồi hút thuốc. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, ánh mắt chợt như thấy gì đó, nhíu mày xoay người lại.

Trên tủ giày có một cái chìa khóa.

Là chìa khóa hắn đưa cho Thẩm Mặc.

Cả người như bị đóng băng, hắn nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa mà ba năm trước chính tay hắn cầm móc vào chùm khóa cho đối phương, môi mím chặt lại. Hơi thở dần trở nên nặng nề, tay không biết đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào. Lục Thừa Vũ cứng ngắt cầm chìa khóa kia lên, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm một tiếng ---

"Thẩm Mặc..."

Cho dù lồng ngực đang bị lửa giận bất mãn đè nén, nhưng chợt nhớ đến những lời tối qua mình nói với Thẩm Mặc, hắn lại dần bình tĩnh lại. Tuy rằng không coi đối phương ngang hàng trở thành người yêu, nhưng không thể không thừa nhận ba năm nay hắn rất vừa lòng với Thẩm Mặc, hắn không hy vọng đối phương cứ như vậy rời khỏi mình, có lẽ lúc này đây hắn cần đưa nhiều hơn chút...40 vạn? Hay 50 vạn?

Muốn dỗ về dễ như trở bàn tay.

Lục Thừa Vũ nghĩ vậy.

Sắc mặt hắn thả lỏng ít nhiều, cầm chìa khóa ngồi xuống sô pha, trước tiên đốt một điếu thuốc, kế đó bắt đầu gọi cho Thẩm Mặc. Tiếng nhạc quen thuộc từ đầu bên kia vang lên, hắn nhẩm đếm nhịp chờ đối phương bắt máy, nghĩ xem nên làm sao để dụ cậu trở về. Nhưng không giống như bình thường hễ gọi là bắt ngay, chờ mãi cho đến khi nhạc chờ kết thúc cũng chưa từng nghe thấy âm thanh của Thẩm Mặc.

Mặt hắn lại tối sầm thêm vài phần.

Hắn nhanh chóng gọi lại lần nữa, lần này thì được bắt máy ngay lập tức, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, bên kia có giọng nói đàn ông xa lạ vang lên.

"Thẩm Mặc...Điện thoại cậu reo này, ây, xin lỗi, tôi lỡ nhấc máy rồi."

"Hả? À...không sao, đưa đây cho tôi."

Giọng của Thẩm Mặc có chút xa, sau một loạt tiếng vải vóc ma sát nhau, cậu mới tiếp điện thoại, áp lên tai khẽ "A lô" một tiếng.

"Thẩm Mặc." Lục Thừa Vũ thấp giọng gọi.

"Ừm...Em đây, có chuyện gì không?" cậu có vẻ như hơi xấu hổ, không biết nên nói làm sao với đối phương nên chỉ có thể hỏi thăm như người xa lạ. Còn người đàn ông bên kia đầu dây thì bị giọng điệu xa cách như này chọc giận, rõ ràng mới nãy còn nghĩ cách để kêu Thẩm Mặc trở về, thế mà vừa mở lời lại thành ra tra hỏi.

"Em không định quay về à?" giọng hắn quả nhiên không tốt chút nào.

Thẩm Mặc sững người, sau đó nhỏ giọng "Vâng."

Lục Thừa Vũ có chút không tin được, hai mắt hắn mở lớn, biểu cảm trên mặt biến hóa muốn kiểu, cuối cùng dừng lại một bộ mặt khó coi. Tiếng hắn bất giác cao lên, hắn hỏi: "Vậy em ở đâu?"

"Em...Em có chỗ ở, anh không cần lo..." âm thanh của Thẩm Mặc nhỏ xíu, cậu như không muốn cho ai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, "Tiền anh đưa em... từ từ em sẽ trả lại anh..."

"Em?!" cả người Lục Thừa Vũ đều thắt chặt, hắn dụi mạnh điếu thuốc đi, đột ngột đứng dậy khỏi sô pha. Hắn sao lại không nghe ra ẩn ý của Thẩm Mặc chính là muốn một dao cắt đứt với hắn chứ, một chân tức khắc đá vào bàn trà, "Em sao? Em một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Hay lại muốn tìm đàn ông moi tiền?!"

Thẩm Mặc sắp không thở nổi nữa, như đang run rẩy hết người.

"Bây giờ em về nhà ngay lập tức cho cho tôi!" người đàn ông khẽ gầm lên, bực bội bước tới lui, "Em về đây, tôi sẽ không so đo...Em muốn bao nhiêu tiền? Mỗi tháng cho em hai vạn được không? Hay là ba vạn?"

Hắn có vẻ đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng mỗi một chữ lại như lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào tim Thẩm Mặc. Thẩm Mặc im lặng thật lâu, cậu chết lặng nghe Lục Thừa Vũ nói từng chữ, mãi cho đến khi đối phương ngừng lại.

"Thẩm Mặc?" Lục Thừa Vũ lại thấp giọng gọi một tiếng.

"Tôi...không về đâu." Cậu đến cùng vẫn không có cách nào thốt ra những lời nặng nề với người đàn ông mình yêu sâu đậm ba năm qua, chỉ có thể khàn giọng lặp lại, "Tôi không về...Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, thẻ anh đưa cho tôi trước giờ tôi chưa từng đụng tới, ở ngăn kéo thứ nhất trong phòng làm việc..."

"Xin lỗi, cứ vậy đi."

Điện thoại bị ngắt vội vàng, Lục Thừa Vũ hãy còn đang nhíu mày, vẻ mặt ngơ ngác. Hắn không thể tin được mà nhìn vào nhật ký cuộc gọi, rồi cứ như vậy đứng chết trân tại chỗ.

Thẩm Mặc...không trở về?

Hắn mạnh bạo ném chìa khóa xuống đất.

Ở một mặt khác.

Thẩm Mặc có chút mệt, cậu xoa xoa trán đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, đút điện thoại vào túi, xoay người gắng gượng nở nụ cười. Trịnh Văn Duệ lo lắng nhìn cậu, như có điều muốn nói, nhưng cũng không mở miệng.

"Cảm ơn cậu cho tôi ở nhờ." Cậu dường như cũng không biết mình đang trưng ra biểu cảm như sắp khóc tới nơi, vẫn cố gắng che giấu cảm xúc, "Tôi điện cho người môi giới rồi... có điều muốn tìm chỗ phù hợp chắc cũng hơi lâu."

"Còn dọn đi làm gì, cậu cứ thuê chung chỗ này với tôi đi. Gần bệnh viện này, chủ nhà cũng tốt bụng này, tiện cái nữa là có bạn tan làm chung luôn..." Trịnh Văn Duệ cúi người cầm quần áo của Thẩm Mặc xếp vào ngăn tủ còn trống, quay đầu cười với cậu, "Với tôi mà còn ngại ngùng gì nữa, giờ muốn ăn gì nào? Dưới lầu có tiệm hủ tiếu ổn phết, đi ăn thử không?"

Thẩm Mặc ngơ ngác "Ừ" một tiếng.

Cậu thấy may mắn vì còn có người bạn Trịnh Văn Duệ này, nếu không chắc sẽ chẳng còn chỗ nào đi y như lời Lục Thừa Vũ nói. Nhưng đột nhiên thay đổi chỗ ở, khó có thể thích ứng ngay được. Cậu đã từng có ý định quay về nhà không chỉ một lần, giống như ba năm bên nhau vừa qua, ôm rồi hôn môi đối phương, có điều nhớ đến những lời của người đàn ông đó, Thẩm Mặc lại cứng rắn ngăn bước chân lại.

Màn đêm buông xuống, cậu đã leo lên giường từ rất sớm.

Chăn nệm đơn sạch sẽ thoáng tỏa mùi long não, nhưng mà không phải mùi hương quen thuộc. Chắc là bị nhét vào tủ lâu quá, chăn vừa cứng vừa lạnh, đắp xuôi ngược ra sao cũng không đủ ấm. Cậu cố bắt mình nhắm mắt lại, nhưng trong đầu không ngừng vang lên tiếng của Lục Thừa Vũ ---

"Em một năm có thể kiếm được bao nhiêu? Hay lại muốn tìm đàn ông moi tiền?!"

Thẩm Mặc co người cuộn chặt cơ thể lại, che đi giọt lẹ xót xa tràn ra từ khóe mắt. Cậu vẫn không hiểu tại sao người yêu dịu dàng của cậu bỗng lật mặt như thế, nhưng chỉ cần nhớ đến lúc đầu mình cầm của đối phương 30 vạn kia....

Cậu không có lập trường đi chỉ trích hắn.

Mấy ngày đầu quả nhiên rất khó chìm vào giấc, mỗi khi cậu mơ màng tỉnh giấc sẽ luôn theo bản năng mà vươn tay muốn ôm lấy Lục Thừa Vũ, đến lúc sờ mãi vẫn không thấy, mới dần nhận ra mình đã dọn ra khỏi căn chung cư kia rồi. Không nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt đương nhiên không được đẹp lắm, đến phòng khám thì gặp phải bệnh nhân khó ở, mỗi ngày đều bị rút hết sức lực, đến nói một câu cũng chẳng ra hơi.

Thẩm Mặc cảm thấy mình chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy.

Gần đến cuối năm, chuyện trong bệnh viện không những không giảm mà còn tăng lên, tăng ca hay đổi ca là chuyện thường như cơm bữa. Dưới áp lực công việc, cậu thường xuyên bận rộn suốt ngày, cơm cũng không kịp ăn chứ đừng nói là ngẫm nghĩ về mấy chuyện liên quan đến Lục Thừa Vũ. Thời gian thật sự có thể chữa lành vết thương, ngay khi cậu cảm thấy cuộc sống của mình sắp sửa ổn định lại nhịp điệu vốn có thì mẹ Thẩm Mặc gọi điện đến.

Lúc ấy là vào chiều, cậu đang trong phòng khám, vì vậy cuộc gọi thứ nhất không bắt được. Nhưng ngay sau đó cú điện thoại thứ hai lại đến, cậu linh cảm có chút bất an, do mẹ cậu biết được quy định của phòng khám, bình thường tuyệt đối sẽ không gọi cho cậu trong giờ làm việc.

Chẳng lẽ....trong nhà xảy ra chuyện?

Vội vã giải quyết việc của mình xong, cậu gọi ngược lại. Còn chưa đợi lâu đã có người nhấc máy. Cậu thoáng nghe được tiếng thở dài của ba, màng nhĩ có hơi run lên đôi chút.

"Tiểu Mặc..." giọng của mẹ ở đầu dây bên kia phát ra mang theo âm run khe khẽ, dường như còn có chút khàn.

Thẩm Mặc hơi bất an "Dạ" một tiếng, "Mẹ? Mẹ sao vậy? Có chuyện gì rồi?"

Bên kia im lặng chốc lát, rồi một giọng nói như khóc vang lên: "Ba con... ba con nói ổng đau bụng quá....... mẹ đưa ổng đến bệnh viện... Bác sĩ khám nửa ngày mới đưa giấy bảo phải làm... CT xoắn ốc gì đó... ba mẹ lập tức đi làm... "

Tim Thẩm Mặc như chùng xuống.

" Kết quả tra ra...là ung thư gan..."


- Hết chương 4 -  


Bộ này bắt đầu làm từ năm ngoái, mà nửa chừng nhận ra bị khóa VIP. Mãi hôm nay mới nhờ người mua dùm mấy chương VIP trên Tấn Giang nên bắt tay vào hoàn thành luôn.


Mình sẽ cố gắng ra song song với "Không thể chạm tới" cùng tác giả nha.


Cảm ơn mọi người đã theo dõi 🙆

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK