Hy vọng... Hy vọng là hắn nghĩ nhiều rồi...
Người trên lưng khẽ rên rỉ đau đớn, hắn khàn khàn giọng an uỉ vài câu, đoạn cõng người vội vàng vào phòng CT. May thay vẫn còn một bác sĩ quen biết đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm, Trịnh Văn Duệ chào hỏi, rồi nhanh chóng đặt người vào vị trí.
Đều là người quen, tất nhiên đối phương cũng sẽ không làm khó, huống chi tình huống của Thẩm Mặc bấy giờ nhìn qua không ổn mấy. Trịnh Văn Duệ nhíu chặt mày, thậm chí cả kiên nhẫn chờ đợi phim chụp cũng không có, trực tiếp đứng bên cạnh máy tính.
Hình ảnh từng chút từng chút một hiện ra trên máy tính, hắn nhìn chằm chằm màn hình không ngừng biến hóa kia, không muốn bỏ qua bất kỳ sự bất thường nào. Cuối cùng hình ảnh lá gan cũng xuất hiện, Trịnh Văn Duệ như muốn ngừng thở ——
Đừng xảy ra vấn đề gì... Ngàn vạn lần không thể xảy ra vấn đề...
Một cái bóng đặc màu trắng dần dần xuất hiện.
Ở lá gan bên trái, hình dáng ngay ngắn, vẫn chưa bị vỡ màng. Nhìn thể tích ở trên, ước chừng chiếm 1/3 lá gan, đây không phải là khoang bụng, chỉ cần phẫu thuật nội soi là có thể giải quyết được vấn đề.
Trịnh Văn Duệ hoàn toàn choáng váng.
Hắn dường như không thể tin nổi, hốt hoảng đoạt lấy con chuột, không ngừng phóng to hình ảnh kia. Hắn hy vọng mình nhìn lầm thôi, là do y thuật của hắn không giỏi, nhưng mà khối tròn màu trắng kia chói mắt như vậy, làm hắn không còn cách nào thuyết phục chính mình được nữa.
Thẩm Mặc đã xuống khỏi thiết bị.
Cậu còn đang rất đau, đau đến mức không muốn động đậy, nhưng cậu vẫn chậm rãi đi tới. Lúc này Trịnh Văn Duệ mới phản ứng lại, hắn không biết nên làm gì bây giờ, chỉ đành dùng tay che mắt Thẩm Mặc lại, không muốn cậu nhìn thấy hình ảnh trên màn hình.
Thẩm Mặc đứng yên tại chỗ.
“Là ung thư gan, phải không?”
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, không hoài nghi, cũng chẳng kinh ngạc, ngược lại như đã sớm đoán được.
Dù sao, ba cậu cũng mắc phải bệnh này.
“Không... Tôi...” Trịnh Văn Duệ có chút không nói nên lời, giống như hắn đột nhiên mất hết sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng đứng được thôi.
Thẩm Mặc chầm chậm kéo tay hắn xuống.
Dường như cậu rất bình tĩnh, từ từ đi tới bên máy tính, cẩn thận xem xét hình ảnh.
“Vẫn ổn, chưa di căn, sẽ không chết ngay đâu.” Tựa như không phải cậu đang nói đến chính cơ thể mình, Thẩm Mặc quay đầu nhìn Trịnh Văn Duệ cười cười, “Không cần quá lo lắng, không phải chuyện lớn gì.”
“... Không... Không được... Tôi đi tìm chủ nhiệm... A Mặc, tôi đi tìm viện trưởng sắp xếp phẫu thuật cho cậu...Môi khẽ run run, hắn kéo tay Thẩm Mặc muốn lôi cậu ra ngoài, nhưng Thẩm Mặc vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Không cần đâu... Buông tôi ra đi.” Cậu chậm rãi gỡ tay Trịnh Văn Duệ ra, hệt như ngày đó Lục Thừa Vũ gỡ tay cậu ra vậy, “Cậu cũng biết... Tôi không có tiền, còn thiếu nợ rất nhiều...”
“Tôi không còn cách nào vay mượn nữa rồi.”
Cậu nói nhẹ bẫng, cứ như một cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt Trịnh Văn Duệ, “Cậu không cần phải làm gì giúp tôi nữa đâu, mấy ngày này... Thật sự rất cảm ơn cậu...”
“Thẩm Mặc... Không được... Tôi giúp cậu tổ chức quyên tiền, chắc chắn viện trưởng cũng sẽ đồng ý giúp đỡ... Cậu không thể... Không thể...”
Giọng hắn nghẹn ngào, càng gắt gao cầm chặt tay Thẩm Mặc, “Chắc chắn sẽ có cách...”
Thẩm Mặc thở dài một hơi.
Cậu chợt nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng không ít, duỗi tay vỗ vỗ bả vai đối phương. “Cậu sẽ không cho rằng tôi muốn từ bỏ trị liệu đấy chứ? Tôi chỉ là không muốn lại làm phiền đến bệnh viện thôi. Cậu đừng lo quá, tôi còn có người bạn có thể mượn một ít tiền... Anh ta chắc chắn sẽ giúp tôi.”
“Chờ ba tôi phẫu thuật xong, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm viện, được không?”
Khóe môi cậu nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Nhưng mà, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật... Đừng nói cho bất kỳ ai, được chứ? Coi như là chừa lại cho tôi chút tự tôn..."
Thẩm Mặc còn khẽ mỉm cười, trông như dưới bụng cậu không hề có đau đớn, lại vỗ vỗ bả vai Trịnh Văn Duệ trấn an, “Không phải tối hôm nay cậu còn phải trực đêm sao? Tôi đi qua nhìn ba mình một chút, cậu cũng mau đi làm việc đi.”
“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Cậu lịch sự chào tạm biệt đối phương, như chẳng còn chút đau đớn nào, bước đi như bình thường ra khỏi phòng kiểm tra.
Thẩm Mặc đi đến hiệu thuốc.
Cậu cầm một hộp thuốc giảm đau, mỉm cười nói cảm ơn với y tá, đợi khi đi đến góc không người, mới từ từ ngồi xổm xuống, trúc trắc mở hộp ra. Cậu đến nước cũng không thèm uống, cầm mấy viên thuốc nuốt thẳng vào bụng. Nhưng dược hiệu cũng đâu thể phát huy nhanh như vậy, Thẩm Mặc ngồi thở hổn hển một lát mới miễn cưỡng đứng dậy.
Lúc này, trong mắt cậu mới có chút cảm xúc chân thật.
Có lẽ là đau đớn, song lại chứa đầy nét cười gượng gạo, cuối cùng đều hóa thành nỗi bất lực. Vận mệnh dường như vẫn luôn trêu đùa cậu, Thẩm Mặc đến oán hận cũng chẳng còn sức lực, chỉ có thể bắt buộc chấp nhận.
Thật ra chết... Cũng không phải chuyện khổ sở gì.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài.
Thẩm Mặc muốn xin nghỉ nửa ngày.
Dù sao tên của cậu đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người, bệnh viện thông cảm cậu khó khăn, điều cậu đến vị trí không cần tiếp xúc với người bệnh. Công việc cũng không bận rộn, ngược lại có chút nhàn rỗi, bởi vậy khi Thẩm Mặc đưa đơn xin nghỉ buổi chiều, chủ nhiệm phê duyệt ngay tắp lự.
Cậu đi đến công ty Lục Thừa Vũ.
Khu chung cư kia không phải là nơi mà người như cậu có tư cách bước vào, cuối cùng Thẩm Mặc cũng đã biết rõ thân phận của chính mình, cậu đã sớm không còn ôm bất cứ mộng tưởng nào nữa rồi. Cậu thật sự đã đi tới đường cùng, biết rõ đối phương hận mình, nhưng lại vẫn không thể không giống một con chó cố chấp sán lại gần.
Tựa như ba năm trước đây vậy...
Cậu còn cái gì có thể trao đổi đây?
Thẩm Mặc uống thuốc, thay một chiếc áo gió rất lâu rồi chưa mặc qua cùng một đôi giày da. Cậu cẩn thận là phẳng từng nếp gấp trên quần áo, nghiêm túc chải lại đầu tóc rối. Lúc đi đến trước tòa trụ sở chính công ty, cậu thậm chí còn dừng lại trước cửa kinh rất lâu, nặn ra một nụ cười coi như lễ độ rồi cuối cùng mới bước vào.
“Xin hỏi ngài có chuyện gì?” Cô gái ở sảnh lịch sự ngăn cản cậu lại.
“Tôi tới tìm Lục… Tổng.” Cuối cùng, cậu vẫn không nói ra tên đầy đủ của đối phương.
“Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”
“... Không có.”
“Vậy mời ngài ngồi chờ một lát, tôi sẽ thông báo cho Lục tổng một tiếng. Xin hỏi ngài họ gì?”
“Họ Thẩm... Tên là Thẩm Mặc.” Cậu bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng hiện thực lại ép buộc cậu không thể không cong lưng uốn gối. Quầy lễ tân đã nối máy, một bên nhìn Thẩm Mặc dò hỏi.
“Lục tổng, bên này có một vị tiên sinh họ Thẩm tìm ngài.”
Lục Thừa Vũ đang ngồi trong văn phòng.
Cả đêm qua hắn chưa từng chợp mắt, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng Thẩm Mặc ngày ấy lôi kéo góc áo hắn, khuôn mặt nghẹn ngào cầu xin. Hắn chưa bao giờ là người tốt, nếu đối phương không phải Thẩm Mặc, nói không chừng hắn đã cười lạnh một tiếng, phủi sạch sẽ trách nhiệm, xong rồi còn trào phúng một câu xứng đáng.
Nhưng người đó lại là Thẩm Mặc.
Người đã từng ở trong lòng hắn ngoan ngoãn yên giấc, là Thẩm Mặc đã từng khàn giọng nức nở.
Hắn hút rất nhiều thuốc, mãi cho đến khi bị sặc ho khan không ngừng mới vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa vặn sắc trời dần dần sáng, Lục Thừa Vũ vội vàng ra cửa, đến điểm tâm còn chưa ăn đã đến công ty.
Hắn không dám đối mặt với cậu lần nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác đền bù. Tiền đối với Thẩm Mặc mà nói có lẽ là một vấn đề nan giải, nhưng đối với Lục Thừa Vũ cùng lắm chỉ là một con số. Hắn muốn trực tiếp chuyển vào tài khoản đối phương, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình không có số tài khoản của Thẩm Mặc. Nhớ đến khuôn mặt chán ghét của Thẩm Mặc lúc trước, Lục Thừa Vũ chung quy vẫn không liên hệ với cậu, mà phái cấp dưới đến bệnh viện, lấy danh nghĩa quyên tiền chuyển vào tài khoản ba Thẩm Mặc năm mươi vạn.
Đợi đến lúc xác nhận số tiền đã chuyển vào tài khoản đối phương, Lục Thừa Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa từng nghĩ tới Thẩm Mặc sẽ chủ động tới tìm mình, vì thế lúc nhận được điện thoại, hắn gần như lập tức đứng bật dậy.
“...Họ Thẩm...? Tên là Thẩm Mặc sao?” Hắn không nhịn được đi qua đi lại, nhịp tim cũng không ngừng dồn dập.
“Đúng vậy, xin hỏi muốn cho cậu ấy đi vào không ạ?”
Lục Thừa Vũ cứng đờ tại chỗ.
Yết hầu vô cùng khô khốc, hắn im lặng một hồi lâu, mãi cho đến khi cô lễ tân nhẹ giọng nhắc lại lần nữa, mới khàn khàn mở miệng --
“... Cho cậu ấy... vào đi...”
- Hết chương 15 -