• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ying

Beta: Mina

-

Lúc nhìn thấy cái gật đầu kia của Thẩm Mặc, đầu óc Thẩm Trạch Hiên gần như trống rỗng. Cơ thể theo bản năng không chịu tin thế mà lại nhận được sự đồng ý đơn giản như vậy, mặc dù dáng vẻ vẫn như cũ; nhưng nước mắt đã tuôn ra một cách tuyệt vọng.

Lại một lần nữa cậu ta được ôm vào vòng tay ấm áp kia.

Tay chân cứng đờ lúc này mới khống chế lại được, cậu ta muốn ôm lấy đối phương mà khóc lớn một hồi, đem sự thống khổ và uất ức phải chịu trong một năm vừa rồi khóc thật to. Nhưng mà khi tưởng tượng đến mặt mình đầy nước mắt, cậu ta lại sợ bẩn quần áo Thẩm Mặc, hít sâu một hơi làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng mà, làm sao có thể áp xuống dễ dàng như vậy được? Không nức nở phát ra tiếng đã là giới hạn của cậu ta, làm sao có thể ngăn nước mắt rơi?


Môi hé mở, cậu ta nhẹ giọng nỉ non một câu “Bố ơi”. Chẳng qua chỉ là tạo thành khẩu hình miệng, Thẩm Mặc lại mỉm cười “Ừ” một tiếng, giơ tay khẽ vuốt tóc cậu ta một chút, lại nhẹ nhàng nói thêm: “Bố đây.”

Vừa mới nhận chức ba nên cũng sẽ hơi thất thố, nhưng khi thấy những giọt nước mắt của đứa trẻ trước mặt, những thứ khác đều không quan trọng nữa. Cậu trước nay luôn là người kiên nhẫn, vì thế đối phương từng tiếng từng tiếng hét lên, cậu một lần lại một lần đáp lại. Có lẽ mối quan hệ huyết thống có sức mạnh bí ẩn của nó, rõ ràng là Thẩm Trạch Hiên không phải là con ruột của cậu, nhưng khi nghe hai tiếng “Bố ơi”, một mối quan hệ mới đang dần được ấp ủ lên. Khác với loại tình cảm bình thường, cũng không giống với tình cảm gắn bó đối với bố mẹ. Trong tim chứa thêm một trách nhiệm mà cảm thấy nặng trĩu, nhưng không cảm thấy mỏi mệt, cũng sẽ không cảm thấy phiền phức.

Đây là… Cảm giác được làm cha hay sao?

Thẩm Trạch Hiên có lẽ cảm thấy đã bình tĩnh, nước mắt cũng ngừng rơi. Cậu ta đặc biệt ngượng ngùng muốn dùng tay áo lau đi sự xấu hổ trên mặt, rồi lại đột nhiên nghĩ đến sẽ làm dơ áo lông của Thẩm Mặc. Mà khăn giấy cũng vừa đúng lúc được đưa tới trước mặt, cậu ta lau lung tung, cuối cùng cũng khôi phục được vẻ ngoài trắng trẻo của mình. Mắt mũi vẫn còn ửng đỏ, nhìn ngoan ngoãn hẳn ra.

Thẩm Mặc mang cậu ta ra khỏi cửa.

……

Lâu lắm rồi không đến công ty, mặc dù Lục Thừa Vũ đã sắp xếp cho nhân viên tự xử lý công việc của mình, nhưng xét cho cùng vẫn còn tồn động rất nhiều việc. Hắn đến vào lúc giữa trưa, vì thế ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn được hai miếng, rồi vội vàng trở về văn phòng. Trong lòng suy nghĩ đến Thẩm Mặc ở nhà, hắn gần như dùng hiệu suất cao nhất để duyệt các bản báo cáo; nhưng như vậy cũng khiến hắn tiêu hao khá nhiều sức lực, đến khi sắc trời dần tối, đầu của người đàn ông.

Nghĩ đến tên khốn bé nhỏ luôn làm hắn lo lắng kia, đầu Lục Thừa Vũ càng đau thêm một chút.

Hắn quả thực vô cùng hối những gì bản thân làm ngày hôm qua — hắn còn tưởng rằng nó là một đứa trẻ lương thiện, kết quả liền ra oai đánh phủ đầu trước. Lúc đầu hắn không hiểu vì cái gì mà Thẩm Mặc lại che chở cho đối phương, rõ ràng cũng không phải là họ hàng thân thiết… Nhưng mà sau lại mới hiểu rõ ra, chỉ cảm thấy càng thêm khó khăn.

Nhãi ranh kia… Cũng đã mất cha.

Cũng bởi vì điều này, Thẩm Mặc nhất quyết không bỏ mặc đứa nhỏ này; nếu hắn có nói cái gì thêm nữa, cũng chỉ chọc cho đối phương cảm thấy phiền chán mà thôi. Hắn biết rõ quan hệ giữa mình và Thẩm Mặc như đi trên băng mỏng, vì thế cũng tuyệt đối không dám thử làm bất cứ cái gì, chỉ có thể hết mực bao dung.

Cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi, chia cho một căn phòng riêng, về sau làm xong thủ tục rồi đưa đi học, thực ra cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng đại khái là Lục Thừa Vũ có chút khó chịu khi khu vực riêng tư bị xâm phạm. Nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Mặc nhìn đứa nhóc — người đàn ông ghen như muốn phát điên.

Hắn hận không thể lập tức chạy ngay về nhà, từng giây từng phút nhìn chằm chằm Thẩm Mặc thế mới được. Nhưng mà hôm nay hắn về muộn, tan tầm vừa đúng lúc kẹt xe trên đường cao tốc. Sắc trời đã hoàn toàn sầm xuống, đèn đường dần sáng lên, uốn lượn thành hình con rồng. Đây là cảnh hay được các đài truyền hình dùng để phát trên TV, thế nhưng hắn lại căn bản không có tâm tư thưởng thức.

Khi hắn vội vàng trở về nhà, đã là 7 giờ tối.

Chuông cửa bị ấn vang, lập tức có tiếng bước chân truyền tới. Lục Thừa Vũ cứ tưởng Thẩm Mặc đến mở cửa cho hắn, tâm tình lập tức cũng tốt lên không ít. Khóe miệng khẽ giơ lên nụ cười, cửa bị kéo ra, hắn định giống như trước đây nhẹ nhàng nói “Tôi về rồi”, nhưng ánh mắt hắn lại bắt gặp một gương mặt xa lạ.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã phản ứng lại. Lông mày khẽ nhíu lại, ý cười trên khóe môi cũng dần dần tan đi. Hắn đưa mắt đánh giá đối phương—

Khác hẳn với vẻ khó ưa trước đây, có lẽ là do đã tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn trên mặt, lại có thể trắng lên không ít. Tầm mắt khẽ liếc xuống, chiếc áo len màu trắng kia thật sự là quá quen mắt, như thể nó là cái mà hắn tự tay chọn cho Thẩm Mặc...

Ngay tức thì mím chặt môi lại.

Hắn thật sự là không có ấn tượng tốt gì đối với Thẩm Trạch Hiên, nhưng mà đối phương lại như đã đổi tính vậy, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Rõ ràng là nhìn ra được tia căm thù trong mắt nhãi ranh kia, nhưng giây tiếp theo lại lộ ra một nụ cười với hắn, cư xử như đứa trẻ—

“Chào chú Lục.” Thẩm Trạch Hiên chào hỏi hắn, kéo cửa lui ra sau.

Dù rằng hai hàng lông mày nhíu chặt, nhưng mà người đàn ông lại không nói gì, hơi gật đầu xem như đã chào hỏi. Đại khái cả hai người đều hiểu đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, Thẩm Trạch Hiên thấy hắn tự mình thay dép lê, thế là chạy về phòng bếp.

Cửa nhà bếp đóng chặt, lớp sương nước đọng lại trên tấm kính, thấy không rõ tình huống ở bên trong. Tiếng máy hút khói không ngừng phát ra, hình như còn có thể nghe được tiếng vòi xả ở bồn nước. Lục Thừa Vũ đem cặp đặt lên tủ giày, hắn biết Thẩm Mặc hẳn là ở đó, vì thế liền cởi bỏ áo ngoài, nới lỏng cà vạt rồi bước tới.

Vừa mở cửa thì mùi thức ăn lập tức tỏa ra.

Canh gà được hầm trong nồi áp suất, hẳn là mua một con gà mái già, hương thơm cực kì nồng đậm. Còn có một nồi khác là món thịt kho tàu, chắc là đang đến giai đoạn chắt nước cốt. Thẩm Mặc cùng Thẩm Trạch Hiên đều đang đứng ở bên cạnh bồn nước, hai người đứng sát bên nhau, thân mật thật giống như là cha con.

Khi nghe thấy tiếng đẩy cửa vang lên, tên nhóc lập tức quay đầu qua, chớp mắt nhìn Lục Thừa Vũ. Thẩm Mặc vẫn còn đang cúi đầu cắt đậu tương, cho đến khi người đàn ông đi đến bên cạnh mình mới buông kéo xuống, ngẩng đầu nhìn lên.

“Tôi về rồi.” Lục Thừa Vũ cố tình hạ thấp giọng, nghe ra âm thanh khàn khàn gợi dục, “Hồi chiều có đi siêu thị à? Đều mua thứ gì rồi?”.

Hắn thật sự muốn hỏi vì cái gì mà Thẩm Mặc không quẹt thẻ mà hắn đưa, nhưng lại ngại tên nhãi ranh đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi gì. Bàn tay giả vờ ôm eo đối phương từ phía sau một cách tự nhiên, Lục Thừa Vũ gần như đem toàn bộ thân thể dán lên người Thẩm Mặc.

Thẩm Trạch Hiên liếc mắt một cái, lại cúi đầu bóc đậu tương tiếp.

Vào mùa đông, đậu tương khá là cứng và cũng khó tách vỏ nếu chỉ dùng móng tay. Vốn là Thẩm Mặc dùng kéo cắt một mình, nhưng cậu nhóc khăng khăng muốn lại giúp, vì thế Thẩm Mặc phụ trách cắt, mà cậu ta phụ trách bóc. Việc này cũng không có gì khó, bởi vậy, mặc dù mắt vẫn luôn nhìn vào hạt đậu, nhưng tai thì lại dựng đứng lên.

Từ lúc bắt đầu bước vào căn nhà này, cậu ta luôn có cảm giác — giống như người cha mới của mình cùng người chú Lục kia quan hệ của bọn họ không được tốt cho lắm.

Nhận thấy được cái tay kia trên eo mình, hô hấp Thẩm Mặc chợt ngưng lại. Nếu Thẩm Trạch Hiên không đứng ở bên cạnh, thì cậu sẽ không chút lưu tình mà tránh ra. Nhưng mà hiện tại lưng cậu gần như hoàn toàn bị hắn quấn lấy, cậu lặng lẽ từ từ nghiêng người về phía trước, làm cho khoảng cách giữa hai người xa ra một chút.

“Tôi mua một ít quần áo văn phòng phẩm, mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt…” Cậu muốn giả vờ bận rộn để né tránh, nhưng cánh tay người đàn ông ôm chặt lấy cậu, không cách nào nhúc nhích.

“Em không ăn đồ ăn hôm qua sao? Tôi xem em hình như lại mua thức ăn mới… Nhưng mà cũng đã lâu rồi tôi cũng chưa được ăn món em nấu…” giọng Lục Thừa Vũ rất nhỏ, gần như thì thầm bên tai Thẩm Mặc. Hắn thậm chí còn “không cẩn thận” đụng phải vành tai đối phương một chút, để lại chút ướt át. Thẩm Mặc chắc hẳn cũng đã nhận ra, trên vành tai trắng nõn không chịu được đỏ ửng cả lên. Người đàn ông âm thầm vui sướng, lại không biết thật ra người ấy đã mím chặt môi từ lâu.

“Trạch Hiên vừa tới, làm điểm tâm cho nó. Nó không thể ăn cay, đồ ăn hôm qua đều cho ớt vào, cho nên đem đổ hết rồi.”

“Mấy cái rau dưa đều đã rửa sạch, anh giúp tôi đem nồi thịt kho tàu mang lên đi. Tôi đi xào rau dưa một chút là vừa kịp.”

Hai người cứ thế cùng nhau nấu ăn, sau khi được giao nhiệm vụ, Lục Thừa Vũ tự nhiên sẽ không có bất mãn gì. Nhưng hắn không đi ngay, ngược lại cúi đầu hôn lên tóc Thẩm Mặc. Ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng mới hài lòng một chút. Lấy chén trong tủ ra, người đàn ông khéo léo đem thịt ba chỉ hầm đến đỏ thẫm vớt ra, lại đổ nước canh lên trên.

Thẩm Trạch Hiên cũng đã bóc xong hết đậu tương.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, đối phương đang ở bên cạnh nồi cơm điện xới cơm. Theo bản năng gọi một tiếng “Bố”. Cậu ta không nhìn thấy Lục Thừa Vũ đang bưng chén bỗng nhiên khiếp sợ, mà bước đến bên cạnh Thẩm Mặc với bộ dạng cực kì ngoan ngoãn.


“Bố ơi, xong hết rồi.”


“Ừ, cảm ơn con rất nhiều.” Cậu khẽ cười, nhẹ giọng cảm ơn đối phương đã giúp đỡ.


Đối với cách xưng hô như vậy, dường như Thẩm Trạch Hiên và Thẩm Mặc đều không có phản ứng gì, chỉ có người đàn ông đang bưng chén thịt kho tàu kia như bị sét đánh. Đại não một mảng hỗn loạn, hắn thật sự có chút kinh ngạc. Rõ ràng lúc sáng nhãi ranh kia còn làm ra bộ dạng không muốn để bọn họ nuôi, làm sao mà buổi tối trở về đã gọi Thẩm Mặc là bố rồi?.


Chén nghiêng đi một chút, nước canh tràn lên tay. Hắn nhất thời bị bỏng, nhưng lại không buông tay ra, vẫn cầm thật chặt cái chén. Lục Thừa Vũ ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua đứa trẻ đang mặc bộ quần áo do chính tay hắn chọn cho Thẩm Mặc, cố nén lại lời nói trong họng, lấy giẻ lau thành chén và tay, đẩy cửa ra đem đồ ăn đặt lên bàn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK