• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng thấy bên Duẫn Ngôn không có động thái đáp trả, nghĩ họ chỉ là những quả hồng mềm chạy tới tị nạn. Việc phá hoại mỗi lúc càng quá đáng hơn. Thậm chí còn phóng hoả, định đưa toàn bộ khu an toàn nhỏ chìm trong biển lửa.

Mọi việc bắt đầu vượt tầm kiểm soát. Người dân trong khu an toàn thời gian vừa rồi cũng đã được rèn luyện không ít. Giờ đây càng bất bình trước sự quá đáng kia.

Không ít người đưa ra ý kiến tới nói chuyện đành hoành để hai bên cùng phát triển, không ai đụng tới ai. Mọi người rèn luyện cơ thể để tự vệ trước xác sống chứ không phải là với đồng loại của mình. Phải nói, cách nói chuyện mềm mỏng của Duẫn Ngôn trong thời gian này đã góp phần thay đổi suy nghĩ của đại đã số người dân.

Họ đoàn kết, góp vốn hiểu biết của mình để nâng cấp khu an toàn thì sẽ không còn cảnh phải bữa đói bữa no như khi tiếp nhận bảo hộ từ Bạch Tuyết Nhi. Tất cả đề vì nhau, cũng là vì mình.

“Được rồi, để tôi cùng Thục và Giảng sẽ đi đàm phán. Mọi người cứ yên tâm tiếp tục công việc hằng ngày”

Duẫn Ngôn trấn an người dân. Bây giờ mỗi khi có quyết định quan trọng thì họ sẽ nói thẳng với mọi người chứ không tự ý đi làm. Để người dân yên tâm, các phần tử phá hoại cũng khó khăn gây khó dễ.

[…]

“Ngôn, cậu nghĩ bên đó sẽ như thế nào?”

“Với biểu hiện gần đây thì tôi đoán sẽ rất khó đàm phán”

Huỳnh Giang thân thiết khác vai cậu, đôi mắt nhìn qua Truy Thục cũng có phần khinh khỉnh. Thời gian này ở cùng cậu nhiều hơn liền biết tính cách của cậu càng hợp với chính mình. Dù thời gian đầu đã có sự cố xảy ra khiến mối quan hệ giữa anh và Duẫn Ngôn rạn nứt nhưng may mắn đã gắn lại được.

Ngôn là người tốt tính, cậu không chấp nhặt chuyện cũ. Cũng vô cùng sảng khoái mà sáng sáng cùng hắn tập thể dục, còn không bài xích hắn nắm tay kéo đi khắp nơi.

Duẫn Ngôn đáng yêu như vậy thì ai mà không yêu quý cho được.

“Hừ”

Ninh Truy Thục không giống quân nhân mặt dày kia. Hắn đơn giản cúi xuống ngang mặt với Duẫn Ngôn, lúc cậu thoát khỏi mộng thì thấy khuôn mặt nam chính phóng đại.

Hai người cộc đầu vào nhau, Truy Thục vô cùng thoải mái tiếp nhận cằn nhằn không vui từ Duẫn Ngôn. So với nam phản diện ngốc thì nam chính ba kiếp vẫn cao tay hơn một bậc

Duẫn Ngôn thì cảm thấy mình tu không nổi với hai ác nhân này. Thà cứ lao vào đánh nhau đi sao lại cứ nhìn cậu rồi cãi nhau là thế nào?

Đến nơi, Duẫn Ngôn đi tới người canh cửa khu an toàn kia nói chuyện. Trong khi đợi họ đi vào trong xin chỉ thị thì hai tên này lại ngứa đòn, đánh nhau trong nhà còn chưa đủ hay sao mà giờ đi đàm phán mà vẫn cứ chí choé?

“Hai người đủ chưa vậy? Chúng ta đang nghiêm túc làm việc đấy!”

“Hừ! Cùng lắm thì chúng ta đưa thủ lĩnh của chúng vào lò thôi Ngôn!”

“Tôi có thể không chế họ từ chức!”

Hai người họ đồng loạt quay qua nói lớn rồi hằm hè nhìn nhau. Cậu thì ngán ngẩm đứng ra bên cạnh nhìn hai ông trùm của bộ truyện đấu khẩu. Giờ cậu hiểu vì sao tác giả lại để nam phản diện đi đời đầu tiên rồi.

Nếu để nam phản diện sống thì nó sẽ không còn là chuyện tình thời mạt thế nữa mà sẽ trở thành Top 300 câu đấu khẩu với thằng mình ghét.

[Kí chủ, hệ thống thay đổi cơ chế!]

Đang trong lúc cuộc cãi nhau đến cao trào thì hệ thống trồi mặt lên. Vô cùng hào hứng đưa bảng cơ chế mới cho hắn xem.

Từ việc chỉ đưa nhiệm vụ, giết xác sống và làm người tốt thì sau khi thay đổi cơ chế thì hệ thống sẽ được nâng cấp theo sức mạnh của kí chủ. Mỗi lần thăng cấp ứng với năm bậc hệ thống và mỗi lần kí chủ mạnh lên hệ thống cũng sẽ tiếp nhận thêm lượng kinh nghiệm tích lũy phù hợp.

Duẫn Ngôn đọc bảng cơ chế cũng gật gù tiệp quà đền bù khi hệ thống rơi vào trạng thái ngủ đông.

“Tốt thật, thế thì tao sẽ cố để thực hiện nguyện vọng của mày”

Duẫn Ngôn vỗ vỗ đầu còn mèo rồi tiếp tục chờ đợi. Cơ bản đã chấp nhận nó là một người bạn biết hố người khác.


Cả ba đứng đợi từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều tối cũng không có người ra mở cửa hay thông báo gì. Truy Thục vốn đã mất kiên nhẫn, nếu không phải hắn đã hứa với Ngôn sẽ không tự ý hành động nên mới im lặng. Nếu không hắn sẽ biến cái khu vực này thành bình địa cho hả dạ.


“Cứ đợi mãi thế này à?”


“Không, tôi đang nghĩ là góc nào thích hợp để thử nghiệm cây gatling tôi mới mượn của chị Hạ sáng nay”


Cậu đã đốt điểm hệ thống để mua vị trí của tên thủ lĩnh. Có gì mua buff bay lên xả đạn vào cái nhà xa hoa của thằng củ khỉ kia cho bõ tức. Bảo sao phải xích người dân lại để họ không làm phản, với cái nết như bồn cầu của hắn thì ai trung thành cho được!


Hai nam nhân kia quay lại nhìn thiếu niên hiền lành. Cậu ta cười rất tươi, trên tay là khẩu gatling bóng loáng.


“Thằng chết bầm! Tao chắc chắn sẽ đem mày đục thành ngàn lỗ!!”


________________Hết chương 83_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK