Đây là hắn lúc đầu nghĩ như vậy nhưng đến giờ thì tam quan của hắn sụp đổ hoàn toàn rồi. Xác sống giờ là thức ăn cho hệ thống ăn hại của hắn, nữ chính với nam chính thì ghét nhau như chó với mèo, nam phụ thì chơi hệ tự luyến còn là chúa simp, nữ chính 2 thì chị đại lực điền cân cả sever
Đời hắn lúc này còn có thể thay đổi được gì ngoài bám víu vào chút hào quang hệ thống để tồn tại? Cốt truyện đã bẻ lái qua một hướng đi mà hắn không thề lường trước để né. Kế tiếp còn có nữ chính ba và bốn, hắn cũng không biết các cô còn sống hay chân không còn chạm đất nữa rồi.
[…]
“Đi nhanh!! Chần chừ gì nữa!”
Hoàng Anh đóng cửa xe lại rồi lập tức thúc giục cấp trên nhà mình mau chóng bật nút chuồn. Né đi được chút việc thì càng nhàn, ai rảnh rỗi lại muốn rước nợ vào người, lỡ đánh nhau rồi phi luôn phần thân thể nào đó của mình vào bãi thì kiếp đó coi như bỏ
“Thắt chặt dây an toàn đấy!!”
Huỳnh Giang khởi động xe rồi phóng cái vèo đi trong khi bên nữ chính hỗn loạn thành một đoàn. Carl mau chóng ra hiệu để hai chiếc xe buýt kia khởi hành đi theo sau ngay lập tức.
Đến khi Bạch Tuyết Nhi xử lí xong việc thì đến một bóng người cũng đã không còn. Cô ta chỉ có thể mím môi chửi thề rồi ra lệnh cho những người còn sống mau chóng sửa chữa rồi dọn dẹp lại toàn bộ khu an toàn một lượt.
Tốt thôi, những kẻ có thể gây tổn hại đến ghế ngồi của cô ta đã biến mất, tuy hơi tiếc số lượng người dị năng nhưng cô ta cũng mừng vì không phải mỗi ngày sống trong nơm nớp, hoảng loạn vì sẽ có người lăm le cái ghế của mình
[…]
Một hồi sau, ba cái xe đi theo hướng dẫn của Ninh Truy Thục rời khỏi thành phố, mau chóng đi ra tới vùng ngoại ô. Có lẽ vì cư dân lưu lại những nơi này không quá nhiều nên càng đi xa khỏi trung tâm thì số lượng càng thưa thớt, cũng bắt đầu xuất hiện những cánh đồng lúa lớn bát ngát.
" Chúng ta sẽ đi đến đâu vậy?"
“Quê của tôi, ở nông thôn không đông đúc như trên thành phố, nếu thiết lập một khu vực để sinh sống cũng sẽ không có trở ngại quá nhiều”
Ninh Truy Thục tính toán một hồi rồi mới đáp lại. Thực ra hắn còn chút hi vọng về người nhà của mình tại nông thôn vẫn còn sống sót.
Hắn không thể phủ nhận bản thân là một kẻ bất biếu. Ở kiếp đầu tiên, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát sống vất vưởng, đến khả năng sinh tồn còn không có thì nào còn tâm trí nhớ đến ai? Kiếp thứ hai thì trong mắt chỉ có Bạch Tuyết Nhi, như một con rối bị tẩy não ngày ngày đi theo cô ấy…lúc đó cũng chưa từng nghĩ tới bố mẹ.
“Thục, lái xe cẩn thận vào!!”
Duẫn Ngôn giật mình ngay lấp tức lay nam chính tỉnh mộng. Mụ nội nó, anh đang lái chiếc xe chất chứa sáu cái mạng vô tội đấy anh hai, anh thì có rơi sống dìm biển không chết nhưng bọn này thì có đấy!
Truy Thục lập tức tỉnh táo trở lại rồi tiếp tục lái xe băng băng trên đường. Đôi khi cái xe nhỏ của cậu còn phải chịu vài sự tác động vật lí của đám xác sống nhưng chúng đã bị Carl trừ khử ngay lập tức.
“Quê của anh ở nơi nào?”
“Ngoại ô thành phố D, dựa vào một dãy núi”
“Xa thế? Đi xe ô tô thế này cũng phải mất đến cả bốn ngày đường! Những người không có dị năng sao chịu được!”
Huỳnh Giang lập tức phản ứng lại, nếu chỉ có vài người bọn hắn thì không sao nhưng còn rất nhiều người già và trẻ em đang dựa vào họ để sống, không thể đi quá xa được!
“Họ Huỳnh, họ không thể cứ mãi dựa vào chúng ta”
Duẫn Ngôn trầm mặc một lúc suy nghĩ rồi mới đáp lại. Cậu rất rõ ràng ở đây có bao nhiêu người già và trẻ nhỏ rồi có bao nhiêu người không có dị năng. Cậu cùng những người có dị năng có thể bảo vệ họ lần một lần hai, cũng không thể bảo vệ họ cả đời. Ai mà biết thế giới sau này sẽ ra sao?
“…”
“Giang, lúc này kẻ yếu…họ không có lựa chọn”
Sự thật chua chát tát thẳng vào mặt Huỳnh Giang, anh cúi đầu im lặng coi như ngầm chấp nhận. Đoàn xe đi mãi cho đến khi trời chập chờn tối, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ tới một căn nhà lớn gần đó để nghỉ lại. Ban đêm không thích hợp để đi lại, lỡ nhảy đâu ra một đám xác sống thì không biết bao nhiêu người sẽ phải chết.
Thời gian về đêm là giờ hoạt động chính của xác sống, sau khi mọi người tập chung lại thì đã chặn cửa nẻo cẩn thận rồi phân chia chút đồ ăn cho bọn nhỏ để chúng đỡ quấy. Người lớn mỗi người chỉ dùng nửa ổ bánh mì rồi sẽ cùng tìm nơi nằm nghỉ.
Cử lại vài người thay phiên canh gác rồi ai nấy đều chìm vào mộng đẹp. Nhóm của Duẫn Ngôn cũng thay phiên nhau thức dậy, chỉ để lại hai người lái xe là ngủ sâu đến sáng. Duẫn Ngôn tranh ca đầu tiên, khi này ngồi bó gối im ắng nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngắm nhìn xác sống vật vờ trên đường phố
Có lẽ sáng mai cậu nên đi kiếm chút điểm để dành để mai sau có tiền nâng cấp hệ thống. Chỉ mong là sau đợt ngủ đông dài lần này nó sẽ có thêm vài món đồ hữu ích hơn trong việc sinh tồn nếu không thì nó nên được thu hồi lại để thay mới là vừa…
_______________Hết chương 77_________________