Carl cười ha hả vô vai Duẫn Ngôn. Mặc dù rất vui khi cứu được đồng đội của mình nhưng hắn thực sự lo lắng rằng tên này sẽ hoa mắt mà ngất trước khi ra khỏi đây mấy. Mắt của anh ta vì căng thẳng và thức đêm mà hằn tia máu là đủ hiểu anh ta đã thực sự hết năng lượng rồi.
"Tch..nhanh ra khỏi đây đã"
Duẫn Ngôn đem Carl đá về với người yêu của mình rồi tìm cách liên lạc với hệ thống. Mãi một lúc sau mới thấy được nó máy móc đáp lại
[Kí chủ yêu dấu, bản đồ sở nghiên cứu có giá 500 điểm tích lũy đó nha]
"Chốt" Đúng là tư sản, hắn chưa kịp cầu thì đã có giá tiền nguồn hàng rồi! Nếu như là trước đây, hắn sẽ kì kèo vài trăm điểm tích lũy nhưng trải qua thời gian uống sương sớm để sống sót cùng đồng loại biến dại đại chiến ba trăm hiệp thì vài trăm đã thành con số rất nhỏ.
"Anh rể, nói mọi người đi thôi"
Truy Thục nhíu mày nhìn hắn, tự dưng đứng ngẩn người người một chỗ lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó? Truy Thục hắn theo thuyết vô thần nhưng trải qua việc trùng sinh hai lần thì hắn cái niềm tin về thần phật của hắn bắt đầu hình thành..
Chẳng lẽ Bạch Duẫn Ngôn sống tới bây giờ là do có người theo chân mách nước, bảo vệ?
Dù vẫn còn một đống suy nghĩ ngổn ngang nhưng cuối cùng Truy Thục cũng dẹp nó qua một bên rồi mau chóng đi theo phía sau hắn. Cho dù có thần phật ở cạnh Duẫn Ngôn thì cũng không thể ngăn gã ở bên cạnh cậu ta được? Nếu có ngăn thì..có lẽ gã nên làm một lễ thanh tẩy cho đám thần phật đó bốc hơi sớm là vừa..
Hệ thống không có thực thể tự dưng cảm thấy như có luồng điện xẹt qua trung tâm điều khiển của bản thân.
"Truy Thục, anh nói xem nếu anh cùng chị tôi cưới nhau thì anh sẽ bị mổ xẻ ra để nghiên cứ không?"
"Sẽ không" Bởi vì họ hay Bạch Tuyết Nhi đều sẽ không dám đắc tội với gã.
Duẫn Ngôn gật gì hiểu rõ, nhìn bản đồ có sẵn trong đầu đi thẳng về phía trước. Đôi khi cậu sẽ tự động dừng lại vừa để đợi mọi người vừa để coi kĩ bản đồ để tìm lối ra. Ngoài ra còn là để né tránh cái ánh mắt nghi ngờ của nam chính...
Tự dưng cứ chăm chăm nhìn người ta..
Không chỉ Duẫn Ngôn mà đến cả hệ thống cũng có phần sợ hãi vị ôn thần này nhìn ra gì đó..
Sau một hồi đi vòng vèo thì hắn đưa được tất cả ra ngoài nhưng nhìn đi nhìn lại thì lại không thấy Huỳnh Giang và nữ chính Tô An đâu.
"..."
"Có khi họ vẫn ở trong?"
Truy Thục đỡ trán nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn rồi tự nguyện quay đầu lại đưa hai con người kia ra khỏi.
"Được rồi...để tôi vào đưa họ ra, tôi rõ đường hơn"
"Ồ? cậu rõ đường hơn cả chính chủ sao?"
"...Nhưng"
"Cậu đưa họ đi chữa trị, tôi không muốn ngay sau khi cậu rời đi họ sẽ xiên tôi vài nhát để xả giận"
Ninh Truy Thục đảo mắt rồi nhanh chóng lui vào phía trong sở nghiên cứu tìm người, để lại hắn cùng những người còn lại đứng với nhau.
Lúc này hắn mới để ý ánh mắt nghi hoặc cùng căm thù của mọi người đối với Ninh Truy Thục..
"Duẫn Ngôn, cậu không nên bắt tay với tên nguy hiểm đấy"
"Được rồi...cho dù thế nào thì anh ta cũng đã cứu mọi người"
Duẫn Ngôn trấn an Carl rồi mau chóng dẫn mọi người trở về khu vực của mình để trị thương và nghỉ ngơi. Lúc này cậu cũng lên kế hoạch để đưa mọi người đến một khu an toàn khác, không thể tiếp tục ở tại nơi mà họ đã bị những kẻ đứng đầu như Bạch Tuyết Nhi nhắm tới.
[...]
Tô An và Huỳnh Giang đi vòng quanh sở nghiên cứu như những kẻ mù, không biết đường đi lối lại nên họ đã đi lạc vào những nơi mà đáng lẽ ra họ không nên đi vào.
"Mẹ kiếp..!"
Huỳnh Giang đưa tay che mắt, hắn không ngờ nơi này lại kinh khủng đến vậy. Những phòng thí nghiệm liên tiếp nối tiếp nhau cùng đủ loại vật thí nghiệm trong đó có cả con người. Truyện Kiếm Hiệp
"Đừng lo..chỗ này còn sạch chán" Tô An thờ ơ đi phía trước, coi những thứ xung quanh là hư vô.
Hai người đi trên phần hành lang dài, hai bên đều là sản phẩm đang thử nghiệm của sở nghiên cứu. mọi thứ đều được lập đi lập lại trên người những xác sống xấu số.
Huỳnh Giang đoán đây chính là những thí nghiệm tìm thuốc giải của sở nghiên cứu...Mặc dù những vật thí nghiệm là xác sống nhưng trước đây họ cũng là con người. Cảm giác nhìn chính những người từng là đồng loại của mình nổ tung hay đột biến thành quái vật..
Quá ám ảnh...
"Cậu nói xem, vì sao cậu không sử dụng dị năng lên người cô ả kia?"
"Hừ, tôi đã thử nhưng thua 1 bậc dị năng nên không được lâu"
Huỳnh Giang lầm bầm khó chịu, anh ta đã cố gắng lên cấp dị năng rồi luyện tập với nó thật tốt xong vẫn chưa là gì đối với những kẻ như Bạch Tuyết Nhi hay Ninh Truy Thục. Đến lúc cần thiết thì anh lại chỉ có thể đứng nhìn từng người vì bảo vệ hắn mà ra đi..
Bố mẹ...
hay Bạch Duẫn Ngôn...
________________Hết chương 69________________