Ninh Truy Thục trầm giọng cảnh cáo Hoàng Anh, cô gái này tuy không phục nhưng cũng hợp tác mà thu lại bản tính của mình.
“Cứ để đấy, xem họ định làm gì đi”
Huỳnh Giang cười cười bước vào trong, anh ta vừa mới khuyên giải được các vị thân sinh kia nghỉ ngơi.
Nhìn khí chất của Huỳnh Giang khác xa với Ninh Truy Thục khó ưa kia rất nhiều, theo lời hệ thống nói thì Huỳnh Giang rõ ràng giống người tốt hơn nhưng mà vì tác giả viết theo thể loại mạt thế, loại người có ánh sáng lấp lánh như Huỳnh Giang vô tình lại trở nên không thích hợp với hoàn cảnh.
Chứ mà trong thanh xuân vườn trường thì anh ta nắm chắc một chân nam chính ôn nhu rồi.
“Tại sao?”
“Lỡ họ có nỗi khổ riêng thì sao? Ai cũng cần có thời gian để làm quen mà”
Anh ta kéo một cái ghế tới ngồi xuống trước mặt Carl. Lúc mọi người còn đang hoài nghi anh ta là thế quái nào mà đối mặt được với lũ cáo già trong chính phủ để ngồi vững trên cái ghế chỉ huy thì anh ta lập tức đi một nước cờ khác.
“Không quen được thì loại bỏ thôi, xây xong căn cứ rồi treo họ lên trước cổng vào xem họ cứng được bao lâu”
“…”
Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của anh ta vào mắt mọi người lúc này lại dần trở nên biến chất Ấm áp cái khỉ, đây là con quỷ trong lốt người tốt thì có.
[…]
Sau phát ngôn gây sốc của Huỳnh Giang thì mọi người cũng đã bàn bạc xong kế hoạch phát triển cho căn cứ.
Để không có hiện tượng phản động như khi còn ở thành phố trước, mọi người sẽ được đối đãi theo số lượng công việc. Ai làm nhiều thì ăn nhiều, ai làm ít thì ăn ít.
Có nhiều công việc để mọi người chọn lựa theo khả năng của mình. Mọi hoạt động của mọi người sẽ do quản lý từng công việc theo dõi, không có ngoại lệ.
Người già và trẻ nhỏ thì có thể làm những công việc nhẹ như nấu cơm và làm một số việc vặt. Ai cảm thấy mình đủ sức thì cũng có thể nhận công việc để làm.
“Oáp…đã phân chia xong rồi sao?”
Duẫn Ngôn sau một giấc ngủ dài thì tỉnh dậy đã thấy mọi người đều tất bật làm lụng. Từ làm ruộng cho đến xây dựng căn cứ đều vô cùng hăng say, bên này Carl cũng bắt đầu lên kế hoạch đi tìm thêm vật tư để cung cấp cho sự phát triển của căn cứ mới.
“Phải, A Ngôn định tập thể dục buổi sáng sao?”
“Không cần, tôi đi bê đồ xây dựng, coi như luyện tập luôn”
Duẫn Ngôn cười hì hì lấy một chút nước rửa mặt rồi chạy tới chỗ đông đúc kia phụ một tay. Căn cứ hoàn thành càng sớm thì mọi người mới có thể an tâm trồng trọt và sinh sống được.
[…]
Căn cứ rất nhanh đã xong phần nền móng bằng gỗ, lúc này tổ đội tìm kiếm vật tư của Tô An và Hoàng Anh cũng đã khởi hành.
Duẫn Ngôn không quá tài giỏi trong việc chỉ đạo nên cũng nhất nhất nghe theo mọi người phân chia công việc rồi làm theo. Đôi khi sẽ thấy cậu cùng học võ với Huỳnh Giang, đôi khi sẽ đứng ở nơi những kĩ sư lên phương án nâng cấp sự an toàn của căn cứ để hóng hớt ra ý tưởng rồi cả khi làm ruộng cũng sẽ thấy cậu vô cùng nhiệt huyết.
Có lẽ sự nhiệt huyết này của cậu khiến tâm trạng của những người còn đang lo lắng kia trùng xuống. Ai cũng thấy vui khi lao động mệt nhọc rồi khi xong việc có thể ăn được một bát cháo nóng hay một bát mì trong hoàn cảnh khó khăn của tận thế.
Dần dần mọi thứ tại căn cứ đều đi vào quỹ đạo của mình. Có lẽ vì số lượng người ít hơn nhiều so với các căn cứ lớn nên không mấy khi tranh cãi xảy ra, mọi người vừa làm việc vừa nâng cao giá trị vũ lực của mình để có thể tự bảo vệ bản thân. Việc đi tìm kiếm vật tư đều đều cũng đem lại cho căn cứ một cuộc sống vừa đủ
[…]
Bên tranh viên khi này cũng bắt đầu phát giác ra sự hiện diện của sự sống ở thôn làng mà chúng từng phá hoại.
Từ cái tiếng cười đùa phát ra từ phía bên trong khiến kẻ đứng đầu ở nơi này có phần không vui vẻ. Hắn ta cũng bắt đầu có một số hành động phá hoại nhưng lần nào cũng thất bại vì bị người bên Duẫn Ngôn phát giác đánh trả.
“Mẹ kiếp, bọn này bị thiểu năng à?”
Tô An điên tiết dơ ngón giữa huyền thoại về phía trang viên lớn.
“Thời gian trước bố mẹ bỏ tiền ra cho ăn học là để chơi trò đục cửa nhà người ta, chúng ta còn chưa đụng chạm gì đâu!”
Hoành Anh bực tức, cô nàng đi vào trong khu an toàn trước cái nhìn hoài nghi của mọi người. Hôm nay nữ quân nhân này lại hiền lành đến thế à?
Quả thực đúng với hoài nghi của mọi người, Hoàng Anh vác ra súng sáu nòng còn nguyên tem đến từ tổ đội của Hạ Hạ.
“Ối trời! Tô tông của tôi ơi!”
Tạ Đình lập tức phản ứng lại chạy tới ngăn cản cô nàng chơi khô máu với khu nhà phía đối diện. Nguyên một khẩu đó mà xả vào thì khác quái gì tổ ong, con người vốn còn vài chục triệu người còn sống đâu. Việc đe doạ và giết hại giống loại không phải là một cách hay để thử.
________________Hết chương 82________________