Tạm thời mặc kệ cách hành xử của hai người Hoàng Anh, hắn bắt đầu làm một anh nông dân chăm chỉ học cách trồng rau đề phòng khi tận thế không có rau để ăn. Thịt thì có thể mua từ cửa hàng hệ thống nhưng rau thì đến 1000 điểm tích lũy một cân!! Thứ hệ thống đầu cơ đáng ghét!
[Kí chủ..hệ thống đã lấy giá yêu thương rồi đó]
"Hừ"
Hệ thống sử dụng chất giọng máy móc ủy khất cất tiếng nhưng Bạch Duẫn Ngôn hắn chắc chắn nó đang mỉa mai con đỗ nghèo khỉ như hắn.
Chăm chỉ một hồi thì ôm theo chậu cây nho nhỏ chuẩn bị đi về tự dưng thấy từ xa xa có bóng hình nam nhân quen thuộc chạy lại.
Duẫn Ngôn đưa tay lên day day hai mắt lúc thả ra thì đối phương trước mặt mình, bản thân hắn một nam nhân cao gần mét tám giờ chỉ đứng đến ngực đối phương, suýt đem cả khuôn mặt úp vào ngực tên họ Huỳnh kia
"Anh đứng gần như vậy làm gì?"
"Tôi sợ A Ngôn sẽ chạy đi, đứng gần sẽ dễ tóm lại"
Duẫn Ngôn nhìn hắn nghi hoặc, hắn chỉ chạy khỏi nam chính thôi chứ tên phản diện pháo hôi này thì có gì nguy hiểm để mà né tránh.
"Hừ, tôi mới không thèm chạy, gặp tôi có việc gì?"
Huỳnh Giang có chút cuống quýt nhìn đối phương, mấy tháng nay muốn tìm đến nói chuyện nhưng không thấy, khi hỏi cấp dưới mới biết rằng Duẫn Ngôn đã rời đi. Nhiều tháng trời y còn tưởng cậu đã rời đến khu tập trung khác. Cũng may người đã về, mất đi một người bằng hữu tốt như vậy thật sự có chút nuối tiếc.
"A Ngôn, mấy tháng này đã đi đâu vậy?"
"Anh dẫn tôi đến rồi để tôi tự sinh tự diệt, đương nhiên là đi tìm kiếm cái ăn rồi"
Tất nhiên là không thể nào nói rằng hắn đi chơi đuổi bắt với lũ xác sống, người ta nghe xong nếu không phải nói hắn đang đùa thì chính là rước hắn tới Châu Quỳ để khám lại não xem có vấn đề gì về tâm thần không.
[Kí chủ đừng bi quan quá, thời điểm này lấy đâu ra bệnh viên tâm thần]
"...Ý mày là tao sẽ bị bắn chết tại chỗ luôn á hả?"
[Ta mới không nói như vậy là do ký chủ nghĩ nhiều, trong tận thế thì kẻ điên mới là kẻ mạnh]
Duẫn Ngôn gật gù cảm thấy có lý, mắt nhìn họ Huỳnh kia nửa ngày cũng không thốt lên được một chữ thì có chút mất kiên nhẫn. Nhưng hắn cũng đã có việc cần nhờ đối phương, dù chả yêu thích gì việc sẽ bị ép làm theo quy củ quân đội nhưng hắn nghĩ bản thân vẫn là nên ở gần Huỳnh Giang có gì dễ cứu hơn
"Họ Huỳnh, vừa đúng lúc tôi muốn nhờ anh đây"
Huỳnh Giang thoát ly khỏi lúng túng, thấy đối phương nhờ vả thì thoáng có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở nên nghiêm túc. A Ngôn đưa y cùng cấp dưới về tận thành phố K, coi như đã cứu y một mạng. Là người khác thì đã mong có được bồi thường, nhất là trong cái hoàn cảnh tính mạng còn chẳng được bảo đảm này thì y cùng cả gia tộc chính là một núi vàng biết đi. Mặc dù bây giờ tiền tài chỉ là mấy tờ giấy lộn không hơn nhưng việc không thiếu ăn thiếu mặc, thiếu sự bảo vệ thì không phải quá lời hay sao?
Không màng danh lợi, ân, là bằng hữu đáng để giao lưu lâu dài
Hệ thống nghe được điều này chỉ có thể thở dài cho suy nghĩ ngây thơ của đối phương. Gì mà không màng danh lợi, chỉ là do kí chủ của nó không biết gia thế nhà họ Huỳnh có bao nhiêu to lớn, hắn sợ rằng nhà họ Huỳnh theo quy chuẩn quân đội khi đến đó sẽ phải nhập gia tùy tục. Chứ nếu để kí chủ của nó biết mà xem, hãy nhớ đến chỉ vì một hộp sữa đặc của nhà họ Bạch mà hắn không màng tính mạng lao tới chỗ nam chính hay thể như chỉ vì cái xe ô tô có chút đắt tiền hắn liền hận không thể đem thứ đó làm bảo bối mà ôm hôn!
Ân, hệ thống nói rằng kí chủ của nó chính là một nam nhân vì ăn mà bất chấp vì lợi mà không màng tính mạng.
Duẫn Ngôn hắn không hề biết suy nghĩ của hệ thống nhà mình nếu không hẳn hệ thống dởm này sẽ chìm trong biển nước bọt mà tắt điện chết máy rồi đi
"A Ngôn, cậu cần gì cứ nói, nếu có thể làm thì tôi sẽ cố hết sức!"
"Anh em tốt, lấy cho tôi một vé vào quân đội đi"
Hắn không ngờ rằng họ Huỳnh này thế nhưng lại dễ nói chuyện như vậy. Cảm thấy bản thân sẽ dễ dàng gia nhập quân đội mà không phải làm ba cái thủ tục cam kết rườm rà của thành phố.
Hắn nghe nói cam kết đó chẳng khác nào cam kết bán thân. Cái gì mà sẽ gắn kết với quân đội cho đến khi tận thế kết thúc? Ai biết được đến bao giờ cái tận thế này sẽ chấm dứt? Mẹ kiếp, chỉ có những người đến bước đường cùng đến nỗi đến miếng ăn cũng không có mới chấp nhận bán thân để kéo dài cái sinh mạng mong manh, coi như sống được ngày nào hay ngày đấy.
Nhưng chỉ vừa mới dứt câu, họ Huỳnh đã thay đổi từ ánh mắt nghiêm túc thành ba phần tự hào bảy phần còn là nhìn hắn như nhìn một thằng đần.
"A Ngôn, có phải cậu đã ngã đập đầu vào chỗ nào rồi không?"
"..."
________________Hết chương 28______________