An xong cũng đã đến lúc anh phải quay về, nó lưu luyến không muốn anh đi
Vốn dĩ lần này được đi công tác ở đất nước anh đang sống, nó cũng muốn đến thăm anh nhưng hai người lại ở hai thành phố khác nhau, anh ở phía Bắc, nó lại đến phía Nam, giờ giấc cũng khác nhau nên cơ hội gặp nhau gần như bằng không. Gặp được anh ở đây thế này, nó đúng là không cam tâm buông tay
Anh xoa nhẹ đầu nó:
“Ngoan, Tết này, cùng em đón năm mới nhé?”
“Nhưng mà anh bận như vậy…”
“Anh sẽ cố gắng xin nghỉ phép vài ngày, đằng nào đã rất lâu rồi mới gặp lại em mà!!”
“Đưa anh đến sân bay nhé~” Huy “làm nũng” với nó
“Ừm!!”
Anh không dám nắm tay nó kéo đi, lại bất giác chôn chân tại chỗ
Nó quay lại nhìn anh rồi hồn nhiên đến kéo tay anh đi:
“Anh mà trễ chuyến bay là em không biết đâu đấy!!!”
…
“Nhất định phải ăn uống cho đầy đủ nè, mặc áo ấm nè, còn có, đừng có ép bản thân làm quá sức đấy!!” nó đứng dưới sảnh sân bay dặn dò anh như người ta dặn dò trẻ nhỏ
“Được rồi nhóc con! Anh ở đây 7 năm rồi, lẽ nào còn chưa biết cách sinh tồn? Em là đang khinh thường anh đấy hả?” Huy bày ra cái vẻ mặt con nít giận dỗi
“Hứ! Em dặn thế đó! Nghe hay không là quyền của anh!!”
Huy phì cười, sao lại biến thành nó dỗi anh thế này?
“Cho em, nhớ không được làm mất đấy!” Huy đưa An cái bảng tên nhỏ mà anh đang đeo trên áo
“Hửm? Không có cái này thì sao anh làm việc được???”
“Anh còn một cái dự phòng nữa, khi nào gặp lại, phải trả cho anh đấy!!”
Chiếc taxi nó gọi trước đã đến, chân nó vẫn chưa chịu nhúc nhích
“Đến giờ rồi, về phòng khách sạn nhớ kiểm tra trước sau nghe chưa? Nếu cần giúp đỡ mà anh không bắt máy thì nhất địnH phải gọi cho anh Uy hoặc Hoàng đấy!!”
“Ừm…” nó đã vào xe ngồi, ánh mắt vẫn long lanh như trực trào rơi nước mắt
“Nào, cô bé của anh giỏi lắm phải không?”
“…Cô bé của anh không có giỏi xa anh…” nó nói thầm trong miệng
“Hửm? Em nói gì thế?” Huy làm bộ như không nghe nó nói gì
“Không, không có gì!! Cho anh cái này, đồng hồ đấy em quý lắm đấy! Làm hư thì anh chết với em!!!”
Nó thảy cái đồng hồ đang đeo ra cho anh rồi nhanh chóng kéo cửa sổ lên chuồng đi mất
Huy đứng đợi đến không thấy chiếc xe nữa mới an tâm chạy nhanh đến phòng bay
Anh cứ nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay vừa chạy vừa cười mãi thôi
Chiếc đồng hồ đó là món quà anh tặng nó ngày ra đi hồi 5 năm trước, thế mà giờ đây nó vẫn còn đeo, vẫn còn xem như bảo vật
Còn câu nói của nó khiến anh hạnh phúc khôn xiết, cứ cười mãi không nhịn được khiến cơ trưởng cũng phải trêu ghẹo:
“Gặp lại người thương vui đến không nhịn được đến thế luôn đó hả? Quả là người trẻ năng động mà!!”
“Vâng, vui lắm ạ!!” Huy ngồi trên máy bay chỉnh chỉnh các nút với vẻ mặt hạnh phúc
Cả chuyến bay ấy Huy cứ như người trên mây, có thời gian rảnh rỗi lại cười mỉm lên xém xíu thì dọa cho cơ trưởng sợ run người!!
…
An về lại khách sạn, nhận phòng xong cũng kiểm tra như lời Huy dặn, sau đó chụp lại một tấm hình gửi cho Huy
An nhớ lại cả buổi sáng hôm nay mà đỏ mặt hạnh phúc, lăn qua lăn lại lên giường như trẻ con
*Mình cũng phải cố gắng mới được!!!* nó thầm nghĩ
Lập tức, nó bật dậy, gọi xuống phục vụ một li socola rồi mở máy tính lên bắt đầu gõ lạch cạch
Đến mãi khi đồng hồ điểm 1 giờ chiều nó mới dừng lại, ưỡn vai ra sau rồi nhìn ngó xung quanh
Chắc giờ này anh cũng hạ cánh rồi, nó liền chụp lấy điện thoại mở lên xem
Vẫn chẳng có tí hồi âm nào
Chợt nó thấy có gì đó hơi bất an
Theo linh cảm, nó mở tivi lên
Tivi đàn chiếu thời sự, là một vụ tai nạn máy bay, cả hai phi công vì cố gắng giảm thiểu tai nạn cho hành khách đã dùng buồng lái làm lá chắn, hi sinh thân mình để bảo vệ người khác
Là kênh thời sự của chính phủ đưa tin nên nó hơi lo, chợt, nó nhớ ra anh cũng điều khiển chuyến bay đến nơi đó!!!
Nó lo lắng gọi ngay cho Uy:
“Anh, anh Uy!!”
“Anh mới thấy tin tức rồi, anh đang liên hệ cho đồng nghiệp của Huy đây, em bình tĩnh nhé!!”
Uy im lặng một lúc khiến nó sốt ruột đứng ngồi không yên
“An, An à, em, em nhất định phải bình tĩnh đấy! Cơ phó chuyến bay đó đúng thật là Huy rồi!!!”
“Không, không thể nào!!!”
Tiếng tivi đột nhiên chen ngang vào tai nó:
“Được biết, chuyến bay đã bị khống chế bởi một máy bay lạ được cho là của những kẻ khủng bố, chúng đã…”
An suy sụp, nó khóc nấc lên
“Bây giờ anh sẽ sắp xếp công việc rồi bay đến đó ngay, em bình tĩnh nhé! Sắp xếp xong công việc thì ngay lập tức bay qua đây nhé!!”
“Vâng!!”
“Huy mạnh mẽ lắm, sẽ không sao đâu, An nhé! Phải bình tĩnh, Huy mà biết em buồn sẽ buồn lắm đó!!” Uy cố xoa dịu tâm trí đang rối bời của nó
Nó cúp máy, ngồi thụp xuống giường, chưa thể tin được những gì đang diễn ra, rồi bỗng, nó thấy hình của người được cho là boss của nhóm khủng bố đang bị truy nã kia, chính là khách hàng mà lần này nó nhận được!!!
Ra là vậy, hiểu rồi, ra là có người ghen tị với nó, muốn phá nát sự nghiệp mà nó chăm chỉ dựng nên nên mới đưa vụ này cho nó thay vì từ chối nhận nhỉ? Thảo nào những thông tin nó tìm được vô cùng khác thường!
Được, thế thì bà đây cho vào tù luôn cả đám một lượt!!
Vốn dĩ lần này được đi công tác ở đất nước anh đang sống, nó cũng muốn đến thăm anh nhưng hai người lại ở hai thành phố khác nhau, anh ở phía Bắc, nó lại đến phía Nam, giờ giấc cũng khác nhau nên cơ hội gặp nhau gần như bằng không. Gặp được anh ở đây thế này, nó đúng là không cam tâm buông tay
Anh xoa nhẹ đầu nó:
“Ngoan, Tết này, cùng em đón năm mới nhé?”
“Nhưng mà anh bận như vậy…”
“Anh sẽ cố gắng xin nghỉ phép vài ngày, đằng nào đã rất lâu rồi mới gặp lại em mà!!”
“Đưa anh đến sân bay nhé~” Huy “làm nũng” với nó
“Ừm!!”
Anh không dám nắm tay nó kéo đi, lại bất giác chôn chân tại chỗ
Nó quay lại nhìn anh rồi hồn nhiên đến kéo tay anh đi:
“Anh mà trễ chuyến bay là em không biết đâu đấy!!!”
…
“Nhất định phải ăn uống cho đầy đủ nè, mặc áo ấm nè, còn có, đừng có ép bản thân làm quá sức đấy!!” nó đứng dưới sảnh sân bay dặn dò anh như người ta dặn dò trẻ nhỏ
“Được rồi nhóc con! Anh ở đây 7 năm rồi, lẽ nào còn chưa biết cách sinh tồn? Em là đang khinh thường anh đấy hả?” Huy bày ra cái vẻ mặt con nít giận dỗi
“Hứ! Em dặn thế đó! Nghe hay không là quyền của anh!!”
Huy phì cười, sao lại biến thành nó dỗi anh thế này?
“Cho em, nhớ không được làm mất đấy!” Huy đưa An cái bảng tên nhỏ mà anh đang đeo trên áo
“Hửm? Không có cái này thì sao anh làm việc được???”
“Anh còn một cái dự phòng nữa, khi nào gặp lại, phải trả cho anh đấy!!”
Chiếc taxi nó gọi trước đã đến, chân nó vẫn chưa chịu nhúc nhích
“Đến giờ rồi, về phòng khách sạn nhớ kiểm tra trước sau nghe chưa? Nếu cần giúp đỡ mà anh không bắt máy thì nhất địnH phải gọi cho anh Uy hoặc Hoàng đấy!!”
“Ừm…” nó đã vào xe ngồi, ánh mắt vẫn long lanh như trực trào rơi nước mắt
“Nào, cô bé của anh giỏi lắm phải không?”
“…Cô bé của anh không có giỏi xa anh…” nó nói thầm trong miệng
“Hửm? Em nói gì thế?” Huy làm bộ như không nghe nó nói gì
“Không, không có gì!! Cho anh cái này, đồng hồ đấy em quý lắm đấy! Làm hư thì anh chết với em!!!”
Nó thảy cái đồng hồ đang đeo ra cho anh rồi nhanh chóng kéo cửa sổ lên chuồng đi mất
Huy đứng đợi đến không thấy chiếc xe nữa mới an tâm chạy nhanh đến phòng bay
Anh cứ nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay vừa chạy vừa cười mãi thôi
Chiếc đồng hồ đó là món quà anh tặng nó ngày ra đi hồi 5 năm trước, thế mà giờ đây nó vẫn còn đeo, vẫn còn xem như bảo vật
Còn câu nói của nó khiến anh hạnh phúc khôn xiết, cứ cười mãi không nhịn được khiến cơ trưởng cũng phải trêu ghẹo:
“Gặp lại người thương vui đến không nhịn được đến thế luôn đó hả? Quả là người trẻ năng động mà!!”
“Vâng, vui lắm ạ!!” Huy ngồi trên máy bay chỉnh chỉnh các nút với vẻ mặt hạnh phúc
Cả chuyến bay ấy Huy cứ như người trên mây, có thời gian rảnh rỗi lại cười mỉm lên xém xíu thì dọa cho cơ trưởng sợ run người!!
…
An về lại khách sạn, nhận phòng xong cũng kiểm tra như lời Huy dặn, sau đó chụp lại một tấm hình gửi cho Huy
An nhớ lại cả buổi sáng hôm nay mà đỏ mặt hạnh phúc, lăn qua lăn lại lên giường như trẻ con
*Mình cũng phải cố gắng mới được!!!* nó thầm nghĩ
Lập tức, nó bật dậy, gọi xuống phục vụ một li socola rồi mở máy tính lên bắt đầu gõ lạch cạch
Đến mãi khi đồng hồ điểm 1 giờ chiều nó mới dừng lại, ưỡn vai ra sau rồi nhìn ngó xung quanh
Chắc giờ này anh cũng hạ cánh rồi, nó liền chụp lấy điện thoại mở lên xem
Vẫn chẳng có tí hồi âm nào
Chợt nó thấy có gì đó hơi bất an
Theo linh cảm, nó mở tivi lên
Tivi đàn chiếu thời sự, là một vụ tai nạn máy bay, cả hai phi công vì cố gắng giảm thiểu tai nạn cho hành khách đã dùng buồng lái làm lá chắn, hi sinh thân mình để bảo vệ người khác
Là kênh thời sự của chính phủ đưa tin nên nó hơi lo, chợt, nó nhớ ra anh cũng điều khiển chuyến bay đến nơi đó!!!
Nó lo lắng gọi ngay cho Uy:
“Anh, anh Uy!!”
“Anh mới thấy tin tức rồi, anh đang liên hệ cho đồng nghiệp của Huy đây, em bình tĩnh nhé!!”
Uy im lặng một lúc khiến nó sốt ruột đứng ngồi không yên
“An, An à, em, em nhất định phải bình tĩnh đấy! Cơ phó chuyến bay đó đúng thật là Huy rồi!!!”
“Không, không thể nào!!!”
Tiếng tivi đột nhiên chen ngang vào tai nó:
“Được biết, chuyến bay đã bị khống chế bởi một máy bay lạ được cho là của những kẻ khủng bố, chúng đã…”
An suy sụp, nó khóc nấc lên
“Bây giờ anh sẽ sắp xếp công việc rồi bay đến đó ngay, em bình tĩnh nhé! Sắp xếp xong công việc thì ngay lập tức bay qua đây nhé!!”
“Vâng!!”
“Huy mạnh mẽ lắm, sẽ không sao đâu, An nhé! Phải bình tĩnh, Huy mà biết em buồn sẽ buồn lắm đó!!” Uy cố xoa dịu tâm trí đang rối bời của nó
Nó cúp máy, ngồi thụp xuống giường, chưa thể tin được những gì đang diễn ra, rồi bỗng, nó thấy hình của người được cho là boss của nhóm khủng bố đang bị truy nã kia, chính là khách hàng mà lần này nó nhận được!!!
Ra là vậy, hiểu rồi, ra là có người ghen tị với nó, muốn phá nát sự nghiệp mà nó chăm chỉ dựng nên nên mới đưa vụ này cho nó thay vì từ chối nhận nhỉ? Thảo nào những thông tin nó tìm được vô cùng khác thường!
Được, thế thì bà đây cho vào tù luôn cả đám một lượt!!