An ngại ngùng nhìn Huy, Huy mong chờ nhìn An
Nó hít một hơi thật sâu:
"Ấn tượng ban đầu đúng là không tốt lắm, là một đàn anh cứ thích xem vào chuyện của người khác"
"Pff" Hoàng ngồi kể bên cười run lên bị Huy thúc cho một cái vào hong
"Nhưng mà... sau này mới thấy anh ấy là một người... rất tốt bụng, cũng rất biết cách quan tâm người khác. Mạnh mẽ, thân thiện, hòa đồng, còn có... học rất giỏi"
Mắt nó sáng long lanh, vẻ mặt vô cùng tự hào, khóe môi cong nhẹ lên
Nhờ có anh mà nó đã thay đổi rất nhiều, từ một cô bé chỉ biết trốn mình dưới chiếc mặt nạ, trờ thành một thiếu nữ với nụ cười tỏa nắng
Tai nó đỏ ửng, trong một thoáng, anh thấy nó lấy tay lau mắt, xúc động rồi
Đợi đến khi nó nói xong, anh bảo:
"An à, ra ngoài với anh chút nhé"
"À ứm" nó lật đật đứng lên lẽo đẽo theo sau anh
Họ vừa bước ra khỏi cửa, tiếng ồ của mọi người đã vang lên, ai ai cũng rối rít đứng dậy ngó ra cửa sổ rình xem họ làm gì
"Em có lạnh không?"
"Em không sao"
Họ đi cùng nhau dưới ánh đèn nhỏ, còn có thể nghe thấy tiếng biển rì rào
"Những lời khi nãy.... là thật sao?"
"Thì thì" mặt nó lại đỏ ứng lên
"Pff, không ngờ anh trong mắt em cũng được đánh giá cao như thế à!!"
"Làm như anh dở lắm ấy!!! Cái đồ quái vật thông minh!!!"!
"Gì chứ, đã là quái vật mà còn thông minh là sao??" Huy cố tình trêu An
"Anh có thoi đi không hả!!! Người ta đã nói hết ra như thế rồi mà còn chọc nữa...""Thôi thôi không chọc em nữa! Đi uống socola nóng nhé?"
"Giờ này còn sao??"
"Chỉ cần là em muốn thì lúc nào cũng có!!"
Ở trên lầu, bốn mươi nấy con người lén lút nhìn ra
Chẳng biết họ có nghe được câu nào không mà thấy la hét quá trời, cứ như được gặp idol ngoài đời ấy!
Còn có vài ba cô gái bắt đầu trêu bạn trai mình, bảo là xem bạn trai nhà người ta kìa khiến các chàng trai đau hết cả đầu
Mãi một lúc sau mới thấy Huy và An quay về, trên tay cẩm theo mấy li nước
"Ô hô cũng biết quan tâm lớp phết nhỉ!!"'
"Hehe cảm ơn lớp trưởng!"'
Họ lại tiếp tục chơi đủ thứ trò trên đời đến tận 2 giờ sáng mới lật đật đi ngủ
Những ngày đi chơi kế tiếp đều mang đến những kỉ niệm rất khác nhau, nào là đi leo núi, đi vườn cây, đi lặn,....
Không có ngày nào là đôi chân ngừng bước, khiến thầy chủ nhiệm còn phải giơ tay đầu hàng trước cái lũ quỷ nhơi hơn giặc này nữa cơ mà!!
Máy ảnh của An cũng bận rộn không kém, mới được một ngày đã báo đầy, may mà nó còn mang theo film dự phòng, nếu không thì chắc tiếc chết mất!!
Đến ngày cuối cùng ai cũng lộ ra vẻ luyễn tiếc
Vậy là phải kết thúc rồi, những tháng ngày nhoi nhoi cùng nhau ấy
Giờ thì mỗi người một nẻo rồi, khó lắm mới có thể đông đủ thế này đây
Máy bay đã đáp cánh an toàn, nối tiếc nuối trong họ lại càng lớn hơn
Đứng trước sảnh sân bay rộng lớn, bốn mươi mấy con người khoác lên cùng một màu áo, lớp trưởng, lớp phó đứng hàng đầu, giơ cao tấm cờ lớp với đầy đủ chữ kí của mọi người lên, cười thật tươi
"Tách tách tách"Từng người một lên xe rời đi, không quên ngoảnh mặt lại nhắc nhở lời hứa:
"Nhất định ngày họp lớp phải đến đủ đó!!"
Huy, An, Hoàng đã gửi xe lại sân bay nên họ là những người cuối cùng ra về, trên mặt còn hiện rõ hai từ lưu luyến
"Vậy là từ nay không còn phải đau đầu mỗi lần lên lớp nữa rồi nhỉ?" Hoàng nói với Huy
"Ứm... không còn rồi"
An cũng trầm ngâm, có chút buồn
Họ đi lấy xe rồi về nhà, trong lòng vẫn còn động lại dư âm sôi động của những ngày qua
Nó hít một hơi thật sâu:
"Ấn tượng ban đầu đúng là không tốt lắm, là một đàn anh cứ thích xem vào chuyện của người khác"
"Pff" Hoàng ngồi kể bên cười run lên bị Huy thúc cho một cái vào hong
"Nhưng mà... sau này mới thấy anh ấy là một người... rất tốt bụng, cũng rất biết cách quan tâm người khác. Mạnh mẽ, thân thiện, hòa đồng, còn có... học rất giỏi"
Mắt nó sáng long lanh, vẻ mặt vô cùng tự hào, khóe môi cong nhẹ lên
Nhờ có anh mà nó đã thay đổi rất nhiều, từ một cô bé chỉ biết trốn mình dưới chiếc mặt nạ, trờ thành một thiếu nữ với nụ cười tỏa nắng
Tai nó đỏ ửng, trong một thoáng, anh thấy nó lấy tay lau mắt, xúc động rồi
Đợi đến khi nó nói xong, anh bảo:
"An à, ra ngoài với anh chút nhé"
"À ứm" nó lật đật đứng lên lẽo đẽo theo sau anh
Họ vừa bước ra khỏi cửa, tiếng ồ của mọi người đã vang lên, ai ai cũng rối rít đứng dậy ngó ra cửa sổ rình xem họ làm gì
"Em có lạnh không?"
"Em không sao"
Họ đi cùng nhau dưới ánh đèn nhỏ, còn có thể nghe thấy tiếng biển rì rào
"Những lời khi nãy.... là thật sao?"
"Thì thì" mặt nó lại đỏ ứng lên
"Pff, không ngờ anh trong mắt em cũng được đánh giá cao như thế à!!"
"Làm như anh dở lắm ấy!!! Cái đồ quái vật thông minh!!!"!
"Gì chứ, đã là quái vật mà còn thông minh là sao??" Huy cố tình trêu An
"Anh có thoi đi không hả!!! Người ta đã nói hết ra như thế rồi mà còn chọc nữa...""Thôi thôi không chọc em nữa! Đi uống socola nóng nhé?"
"Giờ này còn sao??"
"Chỉ cần là em muốn thì lúc nào cũng có!!"
Ở trên lầu, bốn mươi nấy con người lén lút nhìn ra
Chẳng biết họ có nghe được câu nào không mà thấy la hét quá trời, cứ như được gặp idol ngoài đời ấy!
Còn có vài ba cô gái bắt đầu trêu bạn trai mình, bảo là xem bạn trai nhà người ta kìa khiến các chàng trai đau hết cả đầu
Mãi một lúc sau mới thấy Huy và An quay về, trên tay cẩm theo mấy li nước
"Ô hô cũng biết quan tâm lớp phết nhỉ!!"'
"Hehe cảm ơn lớp trưởng!"'
Họ lại tiếp tục chơi đủ thứ trò trên đời đến tận 2 giờ sáng mới lật đật đi ngủ
Những ngày đi chơi kế tiếp đều mang đến những kỉ niệm rất khác nhau, nào là đi leo núi, đi vườn cây, đi lặn,....
Không có ngày nào là đôi chân ngừng bước, khiến thầy chủ nhiệm còn phải giơ tay đầu hàng trước cái lũ quỷ nhơi hơn giặc này nữa cơ mà!!
Máy ảnh của An cũng bận rộn không kém, mới được một ngày đã báo đầy, may mà nó còn mang theo film dự phòng, nếu không thì chắc tiếc chết mất!!
Đến ngày cuối cùng ai cũng lộ ra vẻ luyễn tiếc
Vậy là phải kết thúc rồi, những tháng ngày nhoi nhoi cùng nhau ấy
Giờ thì mỗi người một nẻo rồi, khó lắm mới có thể đông đủ thế này đây
Máy bay đã đáp cánh an toàn, nối tiếc nuối trong họ lại càng lớn hơn
Đứng trước sảnh sân bay rộng lớn, bốn mươi mấy con người khoác lên cùng một màu áo, lớp trưởng, lớp phó đứng hàng đầu, giơ cao tấm cờ lớp với đầy đủ chữ kí của mọi người lên, cười thật tươi
"Tách tách tách"Từng người một lên xe rời đi, không quên ngoảnh mặt lại nhắc nhở lời hứa:
"Nhất định ngày họp lớp phải đến đủ đó!!"
Huy, An, Hoàng đã gửi xe lại sân bay nên họ là những người cuối cùng ra về, trên mặt còn hiện rõ hai từ lưu luyến
"Vậy là từ nay không còn phải đau đầu mỗi lần lên lớp nữa rồi nhỉ?" Hoàng nói với Huy
"Ứm... không còn rồi"
An cũng trầm ngâm, có chút buồn
Họ đi lấy xe rồi về nhà, trong lòng vẫn còn động lại dư âm sôi động của những ngày qua