An khựng lại vài giây, mặt nó bị ánh đèn vàng xung quanh chiếu vào cứ lấp la lấp lánh
Không gian giờ đây cứ như đã bị ngưng đọng, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió đêm hòa cùng bài ca của biển cả
À, còn có tiếng tim nó thổn thức không ngừng nữa!
“A, anh lại bày trò gì nữa sa-” nó ngại ngùng hỏi
“Anh nghiêm túc đấy, An à. Em sẽ đồng ý làm công chúa của anh chứ?” Huy nhìn nó dịu dàng
Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cả rồi, nếu nó không đồng ý, anh sẽ lại đợi nó, như cái cách anh đã luôn kiên nhẫn chờ nó suốt 7 năm qua
Huy đợi mãi chẳng thấy nó trả lời, bèn ngậm ngùi thu lại chiếc nhẫn vào lòng, cúi mặt xuống đất, thoáng có chút buồn:
“Em không cần trả lời nga-”
“Ơ khoan đợi đã sao em lại khóc!!” Anh ngước mặt lên nhìn nó, hoảng hốt khi thấy nước mắt nó đang lăn dài
“Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nói đột ngột như vậy! Không sao mà, anh không ép em, đừng khóc nữa” Huy bối rối chẳng biết phải làm sao
“Đồ ngốc!!!” nó đánh vào người anh
“Em đã trả lời anh đâu!!”
“Ơ không nhưng m-”
An nhón người lên, tay đặt lên vai Huy, hôn nhẹ một cái vào môi anh
“E, em đồng ý” nó lí nhí nói
Huy bị nó dọa cho mất hồn, phải mất mây giây mới phản ứng lại
“Thật, thật sao…?”
“Anh nhiều lời quá! Nhẫn, nhẫn của em đâu!!” mặt nó đã đỏ chót lên hết cả rồi!!
Huy mừng rỡ, vội vàng lấy hộp nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo lên tay cho nó
“Bùm! Bùm!!” tiếng pháo từ đâu lại nổ lên
“chúc mừng nhé!!!”
“Thành đôi rồi! Thành đôi rồi!”
“Giờ thì con có thể về nhà bất cứ lúc nào rồi, An à!!”
“Trời ơi con dâu tui!!!”
“Mọi, mọi, mọi người thấy, thấy hết rồi sao!?” mãi đến tận lúc này nó mới nhận ra, vội vàng xấu hổ trước hành động vừa nãy của mình
“A, thấ- À đâu có thấy gì đâu!!” Hoàng cũng đến chung vui, định chọc An chút thì nhận lấy cái nhìn lạnh băng của Huy khiến cậu vội quay xe
“Thôi nào, kệ họ đi, em đói rồi đúng chứ? Mau mau đi ăn nào”
“Ừ, ừm!”
…
“Thích chứ?”
Huy đặt ly socola nóng xuống bàn, hỏi An đang cầm chiếc nhẫn soi dưới ánh trăng đêm
“Anh đã tự tay thiết kế chiếc nhẫn này sao? Còn có hình cán cân luật sư ở đằng sau này!”
“Ừm, anh muốn làm gì đó thật ý nghĩa cho em”
Huy ngồi xuống cạnh cô nhóc của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô
An của anh, thế mà đã đi cùng anh gần 10 năm rồi
An của anh, giờ đây chẳng phải lo sợ một mình nữa rồi
An của anh, anh thương em lắm đấy
“Căn phòng này cũng đẹp thật đó! Sau này chúng ta có thể mua một căn ở ven biển được không?”
“Nếu em thích căn này thì ngày mai chúng ta liền mua lại căn này, được chứ?”
“Thế cũng được sao??”
“Chỉ cần em thích, có là gì thì cũng được”
“Hì hì, anh nuông chiều em như thế, không sợ em hư sao?” An gục xuống vai Huy
“Công chúa của anh, anh không nuông chiều thì để ai nuông chiều đây?”
“Các hoàng tử nước khác?” nó trêu Huy
“Hửm?”
“Eheheh”
Họ ngồi cạnh nhau, nhìn ra khung cửa sổ lớn
Bên ngoài chỉ còn lại tiếng biển kêu rì rào, cùng mấy ngôi sao sáng lấp lánh trên trời đen
“Bất ngờ thật đó, em thế mà thành cô dâu của anh rồi sao? Cứ như một giấc mơ ấy!”
“Em không thích sao?” Huy bày ra cái vẻ mặt buồn thiu
“Không phải!! Chỉ là thấy thôi gian trôi nhanh quá thôi!! Mới đó mà chúng ta đều đã trưởng thành thế này rồi, anh không thấy nhanh sao?”
“Đúng nhỉ, mới đó mà cô nhóc ghét cay ghét đắng anh đã thành cô dâu của anh rồi này, vi diệu thật đó nha”
“Gì mà ghét cay ghét đắng chứ!! Chẳng qua là anh cứ tùy tiện xen vào cuộc đời em nên em mới thấy phiền thôi!!”
“Rồi rồi rồi, xin lỗi vì tôi đã quá vô lễ thưa công chúa”
“Thế mới phải chứ!”
…
“Pff hahaha” cả hai nhìn nhau, bất chợt phá lên cười
“Đi ngủ thôi nào!!”
Không gian giờ đây cứ như đã bị ngưng đọng, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió đêm hòa cùng bài ca của biển cả
À, còn có tiếng tim nó thổn thức không ngừng nữa!
“A, anh lại bày trò gì nữa sa-” nó ngại ngùng hỏi
“Anh nghiêm túc đấy, An à. Em sẽ đồng ý làm công chúa của anh chứ?” Huy nhìn nó dịu dàng
Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cả rồi, nếu nó không đồng ý, anh sẽ lại đợi nó, như cái cách anh đã luôn kiên nhẫn chờ nó suốt 7 năm qua
Huy đợi mãi chẳng thấy nó trả lời, bèn ngậm ngùi thu lại chiếc nhẫn vào lòng, cúi mặt xuống đất, thoáng có chút buồn:
“Em không cần trả lời nga-”
“Ơ khoan đợi đã sao em lại khóc!!” Anh ngước mặt lên nhìn nó, hoảng hốt khi thấy nước mắt nó đang lăn dài
“Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nói đột ngột như vậy! Không sao mà, anh không ép em, đừng khóc nữa” Huy bối rối chẳng biết phải làm sao
“Đồ ngốc!!!” nó đánh vào người anh
“Em đã trả lời anh đâu!!”
“Ơ không nhưng m-”
An nhón người lên, tay đặt lên vai Huy, hôn nhẹ một cái vào môi anh
“E, em đồng ý” nó lí nhí nói
Huy bị nó dọa cho mất hồn, phải mất mây giây mới phản ứng lại
“Thật, thật sao…?”
“Anh nhiều lời quá! Nhẫn, nhẫn của em đâu!!” mặt nó đã đỏ chót lên hết cả rồi!!
Huy mừng rỡ, vội vàng lấy hộp nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo lên tay cho nó
“Bùm! Bùm!!” tiếng pháo từ đâu lại nổ lên
“chúc mừng nhé!!!”
“Thành đôi rồi! Thành đôi rồi!”
“Giờ thì con có thể về nhà bất cứ lúc nào rồi, An à!!”
“Trời ơi con dâu tui!!!”
“Mọi, mọi, mọi người thấy, thấy hết rồi sao!?” mãi đến tận lúc này nó mới nhận ra, vội vàng xấu hổ trước hành động vừa nãy của mình
“A, thấ- À đâu có thấy gì đâu!!” Hoàng cũng đến chung vui, định chọc An chút thì nhận lấy cái nhìn lạnh băng của Huy khiến cậu vội quay xe
“Thôi nào, kệ họ đi, em đói rồi đúng chứ? Mau mau đi ăn nào”
“Ừ, ừm!”
…
“Thích chứ?”
Huy đặt ly socola nóng xuống bàn, hỏi An đang cầm chiếc nhẫn soi dưới ánh trăng đêm
“Anh đã tự tay thiết kế chiếc nhẫn này sao? Còn có hình cán cân luật sư ở đằng sau này!”
“Ừm, anh muốn làm gì đó thật ý nghĩa cho em”
Huy ngồi xuống cạnh cô nhóc của mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô
An của anh, thế mà đã đi cùng anh gần 10 năm rồi
An của anh, giờ đây chẳng phải lo sợ một mình nữa rồi
An của anh, anh thương em lắm đấy
“Căn phòng này cũng đẹp thật đó! Sau này chúng ta có thể mua một căn ở ven biển được không?”
“Nếu em thích căn này thì ngày mai chúng ta liền mua lại căn này, được chứ?”
“Thế cũng được sao??”
“Chỉ cần em thích, có là gì thì cũng được”
“Hì hì, anh nuông chiều em như thế, không sợ em hư sao?” An gục xuống vai Huy
“Công chúa của anh, anh không nuông chiều thì để ai nuông chiều đây?”
“Các hoàng tử nước khác?” nó trêu Huy
“Hửm?”
“Eheheh”
Họ ngồi cạnh nhau, nhìn ra khung cửa sổ lớn
Bên ngoài chỉ còn lại tiếng biển kêu rì rào, cùng mấy ngôi sao sáng lấp lánh trên trời đen
“Bất ngờ thật đó, em thế mà thành cô dâu của anh rồi sao? Cứ như một giấc mơ ấy!”
“Em không thích sao?” Huy bày ra cái vẻ mặt buồn thiu
“Không phải!! Chỉ là thấy thôi gian trôi nhanh quá thôi!! Mới đó mà chúng ta đều đã trưởng thành thế này rồi, anh không thấy nhanh sao?”
“Đúng nhỉ, mới đó mà cô nhóc ghét cay ghét đắng anh đã thành cô dâu của anh rồi này, vi diệu thật đó nha”
“Gì mà ghét cay ghét đắng chứ!! Chẳng qua là anh cứ tùy tiện xen vào cuộc đời em nên em mới thấy phiền thôi!!”
“Rồi rồi rồi, xin lỗi vì tôi đã quá vô lễ thưa công chúa”
“Thế mới phải chứ!”
…
“Pff hahaha” cả hai nhìn nhau, bất chợt phá lên cười
“Đi ngủ thôi nào!!”