"Tiểu thư, đây là trận pháp gì?" Nhìn trận thế, cơ hồ là một giọt nước cũng không lọt, Băng Tâm mơ hồ lo lắng.
"Cửu Cung Bát Quái Liên Hoàn Trận. Đây là trạn pháo đắc ý nhất của cả đời Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng, do chín người tinh thông liên hoàn Đoạt Mệnh kiếm pháp, dựa vào hướng của Cửu Cung Bát Quái mà bố thành. Một mình Thiên Sơn cô sát liên hoàn kiếm pháp vốn dĩ mau lẹ dầy đặc tăng trưởng, nếu là chín người tinh thông liên hoàn Đoạt Mệnh kiếm pháp cùng sử dụng, vậy thì quả thật không có nửa điểm khe hở, con ruồi cũng khó mà bay qua, người vào trận hẵn chết không thể nghi ngờ." Trong lòng Ngạo Tình thầm mắng Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng, không có chuyện làm sao ra ngoài yêu Nga Tử , gây họa tới đồ tôn, hận không được đào mộ vụt thây.
Sắc mặt đám người Phong Dạ Hàn đều đổi một cái, khiếp sợ rất nhiều, không thể không cảm thán Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng thật là một tuyệt thế nhân tài.
"Ngạo nhi?" Phong Dạ Hàn đặt tay bên eo Ngạo Tình, chất vấn nói.
Mắt Ngạo chuyện chớp vài cái, nhìn gương mặt tuấn tú, mi tâm hơi nhíu của Phong Dạ Hàn , trong lòng xuân tâm nhộn nhạo, mặt nghịch ngợm gây sự cười hì hì, bỗng nhiên, in đôi môi lên má của Phong Dạ Hàn, bẹp một cái, trong mắt lóe sáng, "Bây giờ thì có năng lượng để phá trận rồi."
Như gió Tây bắc thổi qua, Nhã Nhã, Băng Lam xì tiếng mà cười, còn lại Băng Tâm, Diệp Thanh là lạnh đến buồn nôn liếc nhìn Ngạo Tình, thật không muốn để người khác nghĩ các nàng là bằng hữu.
Phong Dạ Hàn lúng túng một hội, khẽ vuốt gương mặt Ngạo Tình, "Cẩn thận một chút!"
Âm thanh dịu dàng như Thanh Phong Phất Liễu , thấm vào ruột gan.
Đám người Sở Mộc Hi tự nhiên không có sắc mặt tốt.
"Ghê tởm." Tường Vi đang bày trận , lửa ghen như thiêu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Ghê tởm? Ai có thể so với ngươi ngàn cánh buồm lướt qua càng buồn nôn hơn. Hả?" Ngạo Tình cười đến lạnh lùng.
"Ngươi. . . . . ." Sắc mặt Tường Vi đen như gan heo hắc, bị Bách Mị quát lạnh một tiếng, mới thôi phẫn nộ.
"Sư muội, trận đã bày xong, sư tỷ mong đợi biểu hiện của ngươi." Bách Mị lòng đầy tự tin khẽ cười nói, gương mặt đầy hưng phấn, chờ đợi Ngạo Tình làm chuyện chó cùng rứt giậu, hảo hảo mà đùa giỡn.
"Ta cùng ngươi." Diệp Thanh nói.
Ngạo Tình thấy trong mắt Diệp Thanh lo lắng rõ ràng, trong lòng rất là ấm áp, vốn muốn lắm mồm nhiều miệng, nhưng suy nghĩ một chút dừng lại: "Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng lúc sống luôn khoe khoan mình là Gia Cát Lượng* Trùng sinh, hôm nay ta liền muốn lão nhân gia hắn xem một chút, tác phẩm đắc ý kia bị Thiên Sơn Tiểu Ma Nữ ta đây đập nát hoàn toàn, để cho lão nhân gia hắn đầu thai cũng phải đi lối khác, tránh khỏi trên đời đụng phải nữ Gia Cát ta đây. Một núi không thể chứa hai hổ, lẽ ra nên như vậy." Phối hợp với lời nói, tay vỗ ngực, mặt đầy nghĩa khí, không nhìn ánh mắt muôn màu của mọi người.
*Gia Cát Lượng (nhà chính trị của Thục Hán thời Tam Quốc, tự là Khổng Minh, phò tá Lưu Bị dựng nên nhà Thục Hán)
Mắt phượng Phong Dạ Hàn ngẩn ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của kiều thê, nhìn bộ dạng ngốc nghếch kêu to của nàng, hận không thể hòa nàng vào trong xương máu mình, cuối cùng hóa thành một câu ngọt ngào, "Cẩn thận một chút."
"Nữ Gia Cát?" Bách Mị cười một tiếng, cười như mê hoặc bá tánh, "Ta chính là càng ngày càng thích người sư muội này rồi."
"Ngàn vạn đừng yêu thương tỷ, tỷ chỉ là một truyền thuyết." Ngạo Tình nhìn trời thở dài, xoay người liếc nhìn phong Dạ Hàn, "Lại nói, ta thật vất vả đem giới tính của hắn đảo ngược, nhân cơ hội này, ngươi nghĩ muốn thay đổi giới tính của ta, nghĩ quyến rũ ta làm nữ đồng cho ngươi, không có cửa đâu."
Phong Dạ Hàn lắc đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, cái gì thay đổi giới tính? Nha đầu này, thật là càng ngày càng hồ nháo.
"Ngươi. . . . . . Ai nói. . . . . . Đàn Gảy Tai Trâu." Bách Mị lười phải nói lý cùng Ngạo Tình.
"Đúng." Ngạo Tình cố ý tạm dừng một chút, "Bò đánh đàn." .
Sở Mộc Hi kịp phản ứng đầu tiên, "Vật nhỏ, giỏi tài ăn nói!"
Mọi người khẽ giật mình, rốt cuộc tỉnh ngộ lại, kể cả bát nữ cũng phải cười đến không cho Bách Mị mặt mũi.
"Ngươi rốt cuộc có đánh hay không?" Mặt Bách Mị quẫn bách, nóng lòng nói sang chuyện khác.
Ngạo Tình cười khúc khích, "Này chữ đánh nghe không tốt chút nào, theo ta thì chính là đánh, nhưng ta không có chức năng như vậy; cho dù ta thật sự có thể đánh, cũng sợ ngươi không chịu được. theo ta dùng để phá trận thì từ ‘ phá ’ có vẻ dễ nghe."
Mọi người đần độn, sợ run một hội, lĩnh ngộ tới đây, ồn ào cười một tiếng.
Chỉ có Phong Dạ Hàn tức xạm mặt lại, xem ra sau này phải hảo hảo dạy dỗ nha đầu hư này, để cho nàng biết không phải là cái gì cũng có thể lấy ra nói giỡn.
"Ngươi. . . . . ." Bách Mị giận đến sôi lên, thật lâu sau mới kìm hạ lửa giận.
Mòm mép đùa giỡn một lúc, Ngạo Tình đeo lên Thiên Tàm Ti sáo, lạnh nhạt liếc nhìn trận hình, cả người tản ra nghiêm trận chờ đợi hào hùng. Khinh công nhẹ nhàn bay bỏng, dừng lại ổn định giữa trận pháp.
Chín người nhanh chóng xếp thành hình xoắn ốc vùng lên, trong trận thế, kiếm khí thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn không phân biệt ra bóng người cùng kiếm khí. Ngạo Tình đứng ở trong trận, nhắm mắt lại, ngưng tụ khí tăng thêm thính giác, chỉ nghe được một hồi xột xoạt tiếng gió.
Nhanh chóng nhớ lại Phượng Hoàng Kiếm tâm pháp, hai chưởng đối nhau để nơi đan điền, một cỗ chân khí từ đan điền không ngừng dung nhập vào kinh mạch, đúng giờ, chín người nhắm ngay thời cơ, chín mũi kiếm tụ hợp lại làm một, mũi kiếm như ánh sáng đâm thẳng đến trước mặt Ngạo Tình. Ngạo Tình vẫn như cũ văn phong bất động, gần, càng gần. . . . . .
Tâm của Phong Dạ Hàn lập tức nhắc tới cổ họng, hô hấp như ngừng lại. Mọi người cũng bất đồng trình độ lo lắng.
Đang lúc mũi kiếm của Bách Mị đâm thảng vào tim, liền thấy áo bào của Ngạo Tình lập tức phồng lên , 3000 sợi tóc tung bay theo gió, thuận giá, một cỗ chí nhu chí thuần phát tán ra, mũi kiếm của Bách Mị cư nhiên lại bị cỗ lực lượng này phát ra làm thay đổi hướng.
Chín người không còn kịp cả kinh, sớm bị lực lượng mạnh mẽ đánh bức lui trở về, tất cả đều không thể tin, Bách Mị run sợ, mắt đẹp căng thẳng, đội hình nhanh chóng biến ảo, quán chú nội lực vào kiếm, cùng nhau phi thân mà lên, nhất thời, kiếm khí ngất trời, chín đường kiếm khí ngưng tụ tại một tiêu điểm, lấy tia chớp với tốc độ nghiêng người mà xuống, đâm thẳng huyệt Bách Hội của Ngạo Tình.
Cửu Kiếm cơ hồ muốn đụng tới thì Ngạo Tình như không hề hay biết, nhắm mắt lại ngồi xuống trấn đinh. Phong Dạ Hàn cảm giác cơ hồ muốn hít thở không thông, đè nén gầm nhẹ, "Ngạo nhi."
Băng Tâm, Băng Lam, Nhã Nhã đều khó mà ức chế sợ hãi trong lòng, lại không dám tùy tiện ra tiếng, sợ phân tán lực chú ý của Ngạo Tình, không thể làm gì khác hơn là gắt gao che miệng mở lớn. Mấy người Sở Mộc Hi cũng sợ không nhẹ.
Ngay lúc Ngạo Tình vừa mở mắt, thân thể giống như không xương xụi lơ xuống, nhanh chóng cùng mũi kiếm kéo ra khoảng cách, như kỳ tích né tránh kiếm khí ở ngoài, không quên nhìn lại Phong Dạ Hàn, ánh mắt dịu dàng, khom môi khẽ mỉm cười, trong phút chốc, màu sắc thế gian như biến mất.
Lúc này Phong Dạ Hàn mới cảm thấy nhịp tim về tại chỗ, ánh mắt an tâm như cho hắn uống thuốc an thần, nha đầu hư này, dám làm chuyện nguy hiểm như vậy , nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được.
Bách Mị hoàn toàn không ngời tới Ngạo Tình lại có thể nhẹ nhàng tránh thoát Cửu Kiếm Quy Nhất như thế, chỉ còn cách liều mạng dùng "Cửu Cung nhiếp hồn." Lạnh lùng ra lệnh, dục vọng cầu thắng thúc đẩy Bách Mị làm ra quyết định kinh người. Bát nữ sững sờ một lúc, đều là vẻ mặt thấy chết không sờn, trầm ngâm quán chú trong cơ thể phát động toàn bộ nội lực, nhất thời, Cửu Cung Bát Quái Liên Hoàn Trận bên trong Âm Phong quấn quanh, một mảnh hỗn độn.
Lại dám lấy mạng đổi mạng, thật là không thể nói người tiểu sư thúc hư này lại ngoan tuyệt như vậy, loại trận pháp tổn hại âm đức này mà cũng dám dạy.
Mặt liền biến sắc, đánh một chưởng về phía mặt đất, nhận lấy phản lực, bay lên mấy trượng, cùng lúc đó, Thiên Tàm Ti trong tay áo bắn ra, sưu sưu sưu, hai sợi nhỏ như sợi ô tàm ti (sợ tơ màu đen) ngay lập tức cuốn lấy chuôi kiếm của hai cô gái , nhẹ nhàng run lên, chuôi kiếm va chạm vào nhau. Lưỡng Kiếm ầm ầm cắt thành hai khúc, ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.