"Phong Dạ Hàn, chúng ta đi thôi." Nói rồi liền kéo tay Phong Dạ Hàn tay, sải bước đi về phía cửa cung.
Vừa vào xe ngựa, Phong Dạ Hàn liền ôm chặt Ngạo Tình, như muốn nhập nàng vào thân thể mình: "Phong Dạ Hàn, nhẹ một chút, rất đau."
Phong Dạ Hàn buông ra, nhìn chằm chằm Ngạo Tình một hồi lâu, phát hiện mặt nàng hơi tái nhợt, hình như tiêu hao không ít nội lực.
"Mới vừa rồi ta dùng nội lực đem mị độc trong cơ thể bức ra rồi, hơi mệt chút." Ngạo Tình dựa sát vào trong ngực hắn thêm một chút, cảm nhận được mùi hương ngọc lan quen thuộc, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tử yêu nhiêu, một khi trúng độc này, nếu càng dùng nội lực tị độc thì dược hiệu lại càng tăng, nhưng Ngạo Tình dùng tâm pháp, mạnh mẽ tị độc, phí rất nhiều công phu.
Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng thay đổi tư thế, khiến người trong ngực ngồi thoải mái hơn chút, chỉ là ai cũng không phát hiện, lúc này, Con người đen như mực của Phong Dạ Hàn phát ra hàn quang sắc bén.
Ngạo Tình vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, ánh mắt quơ quơ, đột nhiên nhớ đến sự việc xảy ra trong cung hôm qua, đôi tay duỗi một cái, nắm cổ Phong Dạ Hàn, dùng lực mạnh yếu hướng lên gương mặt tuấn tú cắn một cái.
Phong Dạ Hàn đối với vieech đột nhiên bị tập kích, liền giật mình, đau đớn truyền đến, cũng chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Về sau đừng cắn lên mặt, người khác sẽ nhìn thấy." Bên tai Phong Dạ Hàn có chút ửng hồng, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Ah? Thật đáng yêu.
Thời gian dùng điểm tâm, Phong Dạ Hàn đang vì người khác gắp thức ăn, Băng Tâm liền vội vàng đi vào: "Tiểu thư quả nhiên liệu sự như thần, lão Hầu gia tối hôm qua gặp phục kích, nhưng vô sự. Kỳ quái là ngoài người của chúng ta còn có một nhóm người khác cũng ra tay tương trợ, không biết là người như thế nào?"
Ngạo Tình cười nhìn Phong Dạ Hàn, Băng Tâm sững sờ, khẽ suy nghĩ rồi vui mừng mà nói: "Cô gia cũng phái người bảo vệ Hầu Gia à?"
Phong Dạ Hàn cưng chiều nhìn Ngạo Tình: "Người cũng là ông nội ta."
Trong lòng Ngạo Tình ngọt ngào, khẽ thơm một cái.
Băng Tâm mạnh mẽ xoay người, lạnh đến buồn nôn. Tiểu thư quá không rụt rè rồi! Băng Tâm ba bước thành hai bước, nhanh chóng đi ra cách cửa thật xa, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh đỏ bừng, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, ách. Trước mắt nhiều hơn người với gương mặt tuấn tú.
"Tiểu Hạt Tiêu, làm sao rồi?" Truy Nguyệt lại gần, cợt nhã nói.
Tiểu Hạt Tiêu? đôi mày thanh tú của Băng Tâm cau lại, quyết định không nhìn liền trực tiếp đổi đường: "Cút xa một chút, chớ chọc bản cô nương."
Truy Nguyệt sững sờ, chẳng lẽ lực hấp dẫn của ta kém như vậy, không thể nào?
Ăn xong điểm tâm, Ngạo Tình liền mở miệng mượn người, nếu lựa chọn Phong Dạ Hàn, như vậy phải vì hắn mà dẹp bỏ mọi chướng ngại.
Một hồi lâu, bốn người Xuất Nguyệt liền thật chỉnh tề đứng ở một bên, động tác vẻ mặt nhất trí, thấy thế nào cũng giống như xếp hàng luyện quân.
"Phong Dạ Hàn, nói cho thiếp nghe một chút về mẫu thân chàng đi." vẻ mặt Ngạo Tình thản nhiên, thỉnh thoảng vuốt ve bàn tay Phong Dạ Hàn.
Lời vừa ra, sắc mặt Phong Dạ Hàn cứng lại, thần sắc ảm đạm, mặc dù cơ thể chỉ hơi chấn động, nhưng Ngạo Tình lại có thể cảm nhận rõ ràng trong nội tâm hắn tràn ra chút sợ hãi.
Bốn người Xuất Nguyệt hô hấp khẩn trương, thường xuyên hít vào, hình như bọn họ không nguyện ý nghe câu hỏi của Ngạo Tình.
"Không có gì đáng nói!" Phong Dạ Hàn lạnh lùng mà nói.
Ngạo Tình ngẩn ra, nắm chặt tay hắn. Nếu không có nhiều người trong phòng, Ngạo Tình sẽ ôm hắn thật chặt vào trong lòng.
"Trước mắt ta chỉ hoài nghi, cộng thêm hôm qua ta bảo Băng Lam bước đầu tìm hiểu một chút, ta cho là nên điều tra mẫu Phi chàng và Nhu phi một chút." Hôm qua Băng Lam núp ở một nơi làm việc của cung nhân hạ đẳng, điều tra cẩn thận, lấy được không ít tin tức, vì là người lạ nên bất tiện, chỉ qua loa biết một chút mà thôi.
Phong Dạ Hàn vừa nghe, nghi ngờ nói: "Tại sao?"
Ngạo Tình uống một hớp trà, mới nói: "Mặc dù ta chưa từng thấy qua mẫu thân của chàng, nhưng chàng có cảm thấy dung mạo của chàng cùng Nhu phi rất giống không?"
Bốn người Xuất Nguyệt vừa nghe đến đó, cùng nhau nhìn về phía Ngạo Tình, đồng thời ngẩn ra, không ai nói vẫn không cảm giác được, vừa nói ngược lại thật sự thấy giống.
Người kinh hãi nhất ngược lại là Phong Dạ Hàn, môi mỏng khẽ run, nội tâm xao động.
"Thiếp có chút hoài nghi, bởi vì thiếp nghe nói mẫu thân chàng đối với chàng rất hà khắc, hơn nữa hôm qua thấy Nhu phi, mới đột nhiên có suy nghĩ kia. Người mẫu thân nào cũng thế, cho dù vọng tử thành long(muốn con tốt đẹp) cũng không làm những chuyện tổn hại đến nhi tử của mình, cho nên trực giác của thiếp nói cho thiếp biết, trong đó hẳn là phải có ẩn tình." Ngạo Tình đến gần một chút, nhìn Phong Dạ Hàn đang tràn đầy kinh ngạc, trong lòng không khỏi đau nhói. Nếu thật sự như suy nghĩ của mình, như vậy mấy năm thống khổ của Phong Dạ Hàn thật sự quá oan uổng rồi.
Thấy Phong Dạ Hàn vẫn trầm mặc không nói, Ngạo Tình liền trực tiếp phân phó nói: "Xuất Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ, phụ trách điều tra Nhu phi; Lãm Nguyệt năng lực tốt, phụ trách tra An Tần; Truy Nguyệt khinh công tốt, lập tức đi Quốc An tự điều tra tình huống năm chủ nhân các người sinh ra; Bích Nguyệt ngươi giao thiệp rộng, đi hỏi thăm năm đó có bà mối hay ngự y nào đỡ đẻ, mọi dấu vết đều không được bỏ qua."
Giọng nói lạnh nhạt, lại làm cho người ta không thể không tâm phục khí phách cùng uy nghiêm.
Bốn người không tự chủ bội phục vị vương phi tương lại này hơn, ngắn ngủn mấy ngày liền có thể nhìn thấu bản lĩnh của bọn họ, xem ra, chủ tử thật sự tìm được bảo vật, tìm được một vị vương phi xuất sắc rồi.
"Cho các ngươi thời gian một ngày, đi nhanh về nhanh." Giờ phút này đôi mắt trong veo của Ngạo Tình ánh lên cơ trí, hình như bẩm sinh chính là một người ra lệnh, hoàn toàn không có chút đùa giỡn thường ngày.
"Khụ khụ, tiểu thư nhà ta chính là như vậy, lúc ngoạn thì điên cuồng, nghiêm túc cũng làm cho người phát điên, các ngươi từ từ sẽ quen thôi." Nhìn bốn người ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu thư, Băng Tâm vội vàng bồi thêm khuôn mặt tươi cười: "Mau chóng đi thôi các huynh đệ."
Băng Lam vừa nghe, phì một tiếng che miệng cười lên. Bốn người kia vừa nghe vậy liền nhanh chóng xuất môn (ra cửa, ra ngoài).
Ngạo Tình nghiêng người ôm lấy Phong Dạ Hàn đang đứng hồi tưởng lại, dịu dàng nói: "Phong Dạ Hàn, thiếp sẽ cùng chàng đối mặt."
Người nào đó nghe được lời nói này, mới chậm rãi hồi hồn, dùng toàn lực ôm chặt eo nhỏ nhắn của Ngạo Tình, hắn giờ phút này, quá yếu đuối, giống như thủy tinh dễ vỡ.
Bốn người Xuất Nguyệt đi ra ngoài không lâu, quản gia liền vào cửa bẩm báo, hoàng hậu cùng các vị phi tần tới Hàn vương phủ thăm Ngạo Tình tiểu thư.
Ngạo Tình thoáng nhíu đầu mày, hoàng hậu cũng thật nhàn rỗi, không có việc gì làm sao mà muốn gặp mình làm gì?
Nhìn các nữ nhân ngồi trên ghế lại cảm thán, diễm phúc của Phong Khiếu Thiên cũng không phải nhiều bình thường, từng người thướt tha thùy mị, châu tròn ngọc sáng, có thể thấy được những nữ nhân này lúc tuổi còn trẻ hoặc là tiểu gia bích ngọc (con gái được cưng chiều), hoặc là xinh đẹp như hoa.
"Không biết hoàng hậu nương nương tìm Ngạo Tình có chuyện gì?" Ngạo Tình không muốn làm bộ làm tịch, thẳng thắn nói ra.
"Cái đứa bé này, không có việc gì lại không thể tìm ngươi nói chuyện phiếm, tâm tình sao." Hoàng hậu nương nương gương mặt mẫu nghi thiên hạ, hiện lên vẻ từ ái.
Hôm qua mới biết hoàng hậu, hôm nay đã thân thiết như thế, cũng làm cho người ta thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà kinh sợ) rồi.
"Tiểu nữ lo lắng không biết có tài đức gì, có thể làm hoàng hậu nương nương coi trọng." Ngạo Tình hơi mỉm cười nói, ngẩng đầu thấy liếc mắt nhìn Nhu phi một cái, cùng với bộ dáng của Phong Dạ Hàn thật đúng là giống. Thật TMD quá giống nhau!
"Vị này là An Tần nương nương, là sinh mẫu(mẹ đẻ) của Hàn Vương Gia." Hoàng hậu dắt tay Ngạo Tình, dắt tới trước mặt một phi tần khoảng ba mươi tuổi.