“Chát” một tiếng thanh thúy, một cái tát rơi xuống. Sở Mộc Hi dáng vẻ bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ca cư nhiên đánh muội, vì yêu phụ này mà đánh muội." Sở Linh Nhi lúc này tựa như một con sư tử cái bị chọc giận, một tay bụm mặt, gầm lên với Sở Mộc Hi.
"Ta cũng là người sảng khoái, nhìn ở điểm ngươi có một ca ca hiểu lí lẽ, ta cũng không nhỏ mọn." Tay thon vừa nhấc, Băng Tâm từ trong ngực lấy ra một hộp gấm nhỏ.
"Đây là noãn tâm đan, vừa vặn có thể giải kiếm khí hàn lạnh, coi như là xóa bỏ." Tay áo vung lên, hộp gấm liền bay về phía Sở Mộc Hi.
"Náo loạn cũng náo loạn rồi, đánh cũng đánh rồi, cũng đến lúc giải tán rồi. Ngày đông lạnh nên thứ cho ta không phụng bồi. Không tiễn!" Ngạo Tình xoay người kéo Phong Dạ Hàn đi vào trong nhà.
"Chậm." Lạc Vũ Phi khẽ quát một tiếng.
Phong Dạ Hàn lập tức xạm mặt lại, nếu không phải là nữ nhân, hắn thật muốn một chưởng đánh qua. Ngạo Tình hiểu được Phong Dạ Hàn chán ghét.
"Thế nào, Lạc tam tiểu thư, còn chưa tới ban đêm đã vội vã khó dằn nổi muốn vào phòng phu quân ta sao? Lúc này phu quân ta chưa chắc có thể nữa lần ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đó." Ngạo Tình liếc mắt ra hiệu cho Phong Dạ Hàn, thấy mặt hắn đen lại, tay nắm chặt tay nàng làm Ngạo Tình hơi nhíu mày.
Hì hì. Bốn người Xuất Nguyệt rất bất nhã cười ra tiếng.
"Tiểu thư, cô gia chúng ta luôn luôn giữ mình trong sach, chỉ sợ có chút ong bướm chẳng biết xấu hổ muốn dính vào, haiz. Này còn là danh môn khuê tú, thật là thói đời bạc bẽo, thê thảm không nỡ nhìn." Băng Tâm nhanh mồm nhanh miệng, nói ra.
Mặt Lạc Vũ Phi đỏ một mảnh, vội vàng hướng về phía sau lưng Lạc Sơ Hàn thối lui, Lạc Sơ Hàn vừa nhìn vẻ mặt như vậy của muội tử, liền đoán được một hai điều, trừng mắt liếc Lạc Vũ Phi.
Lạc Sơ Ảnh thấy Tam muội như vậy, vội vàng hoà giải: "Từng nghe Hàn vương phi của Túc Nguyệt quốc dáng dấp khuynh thành, mắt thấy mới là thật tai nghe là giả, hôm nay khó được gặp nhau, chẳng biết có thể thấy hình dáng thật của người không?"
Mọi người nghe xong đều hăng hái. Thượng Quan Dực, Công Tôn Vũ Hiên tất nhiên xem đã nhìn thấy hình dáng nàng, liếc mắt một cái, trăm năm khó quên.
Mày kiếm của Phong Dạ Hàn nhíu lại, là điềm báo hắn nổi giận rồi.
"Hừ! Ngươi còn chưa xứng được thấy hình dáng chân thực vương phi nhà ta." Xuất Nguyệt căm ghét nhất người tự cho là thanh cao này, kì thực lại là nữ tử âm hiểm xảo trá, lạnh lùng nói.
"Gặp qua nữ nhân không biết xấu hổ, nhưng nữ nhân có da mặt dày như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy." Truy Nguyệt cợt nhã nói.
Ngạo Tình thấy Xuất Nguyệt, Truy Nguyệt bảo hộ chính mình như vậy, trong lòng ấm áp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tâm ngớ ngẩn, cảm thấy nam tử phong hoa này không còn chán ghét như vậy rồi.
"Ngươi. . ." Lạc Sơ Ảnh rốt cuộc phá vỡ hình tượng ngọc nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh lửa giận.
"Hai người các ngươi cũng thiệt là, mèo con đáng yêu như vậy, bị hai ngươi nói thế cũng biến thành cọp mẹ rồi, chậc chậc, hai ngươi về sau có thể là một tay dạy dỗ nữ nhân tốt đấy." Ngạo Tình cười lưu manh, không quên đưa hai phát ánh mắt tán thưởng cho Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt.
Xuất Nguyệt mặt đỏ bừng nhìn thoáng qua Băng Lam đang đứng một bên, Truy Nguyệt là da mặt dày, không biến sắc.
Ngạo Tình ngáp một cái phá vỡ hình tượng, phất tay một cái: "Không có việc gì sớm giải tán, lạnh như vậy, các ngươi không sợ giày vò, ta còn chê các ngươi làm phiền phu thê chúng ta trao đổi tình cảm đấy." Nói xong, hoa lệ xoay người.
"Không biết thẹn." Sở Linh Nhi lần nữa lên tiếng.
Vèo một tiếng, chỉ thấy Sở Linh Nhi "A" một tiếng, trên má phải có vết máu loang lổ. Không ai thấy chuyện gì xảy ra, nàng lại như vậy. Vừa nhìn thấy phi tiêu hoa mai bay phấp phới, đều kinh hoảng, phi tiêu hoa mai của Nguyệt Thượng Hồng. Nàng ra tay lúc nào? Sở Mộc Hi cũng khiếp sợ nhìn về bóng lưng Ngạo Tình.
"Nếu có lần sau nữa, ta không ngại mạnh tay bẻ hoa." Ngạo Tình nhếc môi, cười nói.
Ô ô ô.
Mọi người còn chưa hồi hồn, một con chó to cỡ nửa người chạy nhanh về phía Ngạo Tình.
"Niệm Tây, trở lại." Sở Mộc Hi kinh hãi, cho là nó muốn tập kích Ngạo Tình. Sở Linh Nhi lại hả hê cười mừng, hận không thể tự mình đánh một chưởng.
"Vương phi cẩn thận."
"Tiểu thư."
Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình đều cảm thấy có trận gió lướt đến, đều Ngưng Khí trong tay, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Ai ngờ, con chó lớn nhào tới trước mặt Ngạo Tình, lại đứng thẳng đứng dựng lên, cao bằng Ngạo Tình, không có một tia sát khí.
Đôi mắt Ngạo Tình ngưng lại, có chút giật mình. Tiếp theo, con chó ngao lông vàng xoay quanh Ngạo Tình, bỗng chốc lại dùng lực, hai chân để lên hai vai Ngạo Tình, không ngừng phát ra tiếng kêu hưng phấn ô ô ô.
Trong đầu Ngạo Tình lóe lên bộ dạng của tiểu Kim ti, đôi mắt trong khẽ cong hình trăng, đôi tay sờ vào cặp chân kia, sợ hãi kêu: "Ngươi có phải hay không Tiểu Kim ti? Tiểu Kim ti, có đúng hay không?"
Tơ vàng ngao ô ô ô, gật đầu.
"Ngươi thật là Tiểu Kim ti, oa. Ngươi đều lớn như vậy, biến thành Đại Kim ty. A nha. . .ngươi trước tiên xuống đi. . . Ngươi đều lơn như vậy, tỷ tỷ cũng không thể ôm ngươi được." Ngạo Tình ngồi xổm người xuống cùng Tiểu Kim Ti đụng đầu, thân mật khăng khít. "Đã nhiều năm như vậy, ngươi lại còn có thể nhận được ta, thật thông minh."
Ngạo Tình chìm đắm trong vui mừng gặp lại Tiểu Kim ti, tự nhiên quên mọi người đang ở đây.
"Tiểu thư, đây chính là đại cẩu mà đại ca ca cho người sao?" Băng Tâm hưng phấn chạy tới, lại hơi sợ lùi lại.
"Ừ, chính là nó, không ngờ nó còn sống, ngươi xem, nó có đẹp trai hay không?" Ngạo Tình vuốt ve bộ lông của Tiểu Kim ti.
"Tiểu Đông Tây. . ." Sở Mộc Hi từng bước khó khăn đi về phía trước, kinh ngạc.
Tiểu Đông Tây? Ngạo Tình ngẩn ra, chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy Sở Mộc Hi ngây ngốc hướng mình đi tới, trong tròng mắt đen có quá nhiều tâm tình, áy náy, vui mừng, nghi ngờ, ảo não, mất mác, cảm kích, chờ mong, nàng chưa bao giờ biết một người ở trong nháy mắt sẽ có nhiều biểu tình biến hóa như vậy.
"Đại ca ca?" Tâm tình Ngạo Tình có chút giao động.
"Thật sự là ngươi." Sở Mộc Hi chưa bao giờ kích động như vậy, chạy lên ôm chặt lấy Ngạo Tình, mừng rỡ như điên, "Tiểu Đông Tây, ta chính là đại ca ca mười ba năm trước đây. Ngươi không chết, không có chết. . .thật. . . tốt. Thật tốt quá."
Sở Mộc Hi im lặng nghẹn ngào. Chỉ lo ôm chặt Ngạo Tình, cảm nhận được cảm giác chân thật, mới biết tất cả là thật, không phải là mộng.
Con chó ngao lông vàng dưới chân hưng phấn vây quanh hai người xoay quanh.
Ngạo Tình ngây ngốc, Phong Dạ Hàn bên cạnh đã sớm khí lạnh bức người, gầm lên: "Buông nàng ra!"
Ngạo Tình giật mình một cái, ra sức đẩy người trước ngực, đẩy Sở Mộc Hi ra, Sở Mộc Hi không ngờ Ngạo Tình sẽ đẩy ra, lảo đảo một cái, không đứng vững, lui nhanh mấy bước mới đứng vững lại, Vưu Ngữ Nhứ vội vàng tiến lên đỡ hắn, Lạc Sơ Ảnh muốn tiến lên nhưng chậm một bước.
Ngạo Tình vội vàng kéo tay Phong Dạ Hàn, mắt nhìn mắt phượng ý nói xin lỗi. Khí lạnh vây quanh Phong Dạ Hàn mới giảm xuống.