Băng Tâm dùng sức bỏ tay Băng Lam ra, "Tại sao lại ngăn cản ta? Ta phải nói hết ra. . . Ưmh. . ." Băng Lam trực tiếp điểm huyệt ngủ của Băng Tâm.
Không thèm quan tâm Phong Dạ Hàn vẫn đang chấn kinh, Băng Lam đỡ Băng Tâm đi ra ngoài.
Cơ trí như Phong Dạ Hàn, tự nhiên biết trong lời nói của Băng Tâm có ý gì, mà Băng Lam ngăn cản lại như một lần chứng thực nữa. Mắt phượng nóng lên, một trận gió lướt qua, hướng khách sạn phía tây chạy như điên. . .
Một thân y phục trắng ngà, tóc đen như mực nhẹ bay, trên đầu cài một cây trâm ngọc giản dị mà không làm mất sự thanh nhã, gương mặt thanh lệ lạnh nhạt không gợn sóng. Ánh mắt nàng lành lạnh, nhàn nhạt ngước đầu nhìn sắc trời tối đen như mực, đi thẳng tới hàng rào dừng lại, khi giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự tuyệt thế bẩm sinh.
"Tiểu Đông Tây." Sở Mộc Hi bước nhanh phá vỡ hình ảnh tốt đẹp.
Người kia hơi kinh ngạc, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, tất cả phong tình đượm lên đuôi lông mày.
Bước chân của Sở Mộc Hi dừng một chút, nội tâm khẽ động, hắn đã thấy nàng cười nhạt cười lạnh vô số lần, đây là lần đầu nhìn thấy nàng như vậy. Nụ cười sáng rỡ, đồng thời, cũng không bỏ qua chút kinh ngạc chợt lóe trong đáy mắt nàng. Trong lòng Sở Mộc Hi thở dài, xem ra Tiểu Đông Tây vẫn không thích ứng được sự tồn tại của mình.
Biết là Sở Mộc Hi, Ngạo Tình mới xoay người, tiếp tục đưa mắt nhìn giữa không trung một hồi lâu, khóe miệng khẽ nâng, hạ mí mắt, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Ngạo Tình như một bức thủy mặc, đôi mắt trong suốt lộ ra quật cường cùng với ưu thương nhàn nhạt. Dưới ánh trăng nhu hòa, mang theo cảm giác mông lung trên khuôn mặt thanh lệ.
Trong lòng Sở Mộc Hi nhất thời hít thở không thông, lập tức cúi đầu chạm khẽ đôi môi ướt át kiều diễm của nàng. Mắt đẹp của nàng bỗng nhiên mở ra, chứa đựng kinh ngạc, lại làm cho hắn nở nụ cười từ tính mị hoặc.
Nàng vội vã quay mặt đi, che giấu sự quẫn bách, vẻ mặt lạnh nhạt đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời tĩnh lặng.
Sở Mộc Hi vẫn duy trì động tác cũ, hơi thở ấm áp phun bên tai Ngạo Tình, mang đến cảm giác ngưa ngứa, làm khuôn mặt thanh lệ không khỏi nổi lên một mạt đỏ ửng, sững sờ, không để lại dấu vết bóng hình xinh đẹp di chuyển, kéo dài khoảng cách ra xa.
"Tiểu Đông Tây, muội định lợi dụng ta xong liền quên sạch sao?" Tiếng nói của Sở Mộc Hi mang theo vô tận uất ức, giống như một tiểu Cẩu bị người ta vứt bỏ.
Tâm Ngạo Tình run lên, thì ra hắn đều biết, không tự chủ nghiêng đầu mang theo ánh mắt chất vấn.
"Bởi vì Tiểu Đông Tây muốn làm, ta sẽ không cự tuyệt, vì ta chỉ để ý nàng mà thôi." Sắc mặt Sở Mộc Hi chìm chìm, trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông, nhưng không có bất kỳ động tác gì, xoay người dựa vào lan can, không nói tiếp.
"Đại ca ca, ta. . ." Thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn lại ở cổ họng. Thật sự nàng quá ích kỷ, chỉ vì suy nghĩ cho Phong Dạ Hàn, liền lựa chọn thông qua Sở Mộc Hi tận lực giảm bớt nguy cơ cho Phong Dạ Hàn.
"Ta không ngại. Cam tâm tình nguyện." Nếu như vậy có thể làm cho trong lòng nàng có một chỗ cho ta thì cũng đáng giá. Hắn bây giờ có được quá nhiều, nhưng hắn cũng chỉ muốn nàng vui vẻ.
Im lặng, không gian yên tĩnh. Nhưng cánh tay dưới tay áo của Ngạo Tình run run, cái loại tâm tình cảm động cùng tự trách không thể khống chế được, làm cả người nàng đau khổ.
Sơ, một tiếng huýt gió kỳ quái, hai người dựa vào lan can nhìn nhau cười, hai bóng dáng xinh đẹp nhảy lên, chợt cao chợt thấp, biến mất ở trong màn đêm.
***
"Ngay cả nữ nhân của mình đều không giữ được, sao còn mặt mũi mà tranh giành giang sơn." mặt mày Phong Hề Ngạn như muốn ăn đòn, lời nói ra chạm vào trong lòng của Phong Dạ Hàn.
Phong Dạ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bi thương, mi tâm hiện lên dấu vết đau buồn. Lấy tay che ngực, nơi đó giống bị người dùng sợi dây nắm chặt, nhịp đập khó khăn.
Thấy Phong Dạ Hàn như vậy, đôi mắt màu trà trong lúc lơ đãng lóe ra một tia thương tiếc.
"Nàng không phải đã nói dụng tâm thể nghiệm sao." Một tiếng rơi xuống, Phong Hề Ngạn phi thân hướng về phía hai người biến mất đuổi theo, mắt phượng rét lạnh, bay lên trời, đuổi theo.
***
Ngạo Tình cùng Sở Mộc Hi đã đến nơi, một hắc y nhân đã sớm chờ bên vách núi, áo đen tung bay, hàn ý lạnh lẽo, như mị như ma.
"Ngươi chính là Âu Dương Trường Phong?" Ngạo Tình yên lặng một hồi, mới nói.
"Đúng vậy." Âu Dương Trường Phong xoay người, không có một tia khiếp ý nào, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người, khí phách mười phần. Mày rậm như kiếm, mắt như chim ưng, vóc người cao gầy, dã tâm lộ ra ngoài, nếu có thể thu dùng, chính là một trợ thủ đắc lực; nếu không thể, thì đúng là một trở ngại khổng lồ.
"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo, tùy duyên gặp gỡ, không nên đánh mất cơ hội, nếu không không phải là trượng phu." Ngạo Tình chắp tay đi tới bên vách núi, "Không biết Âu Dương hộ pháp có hiểu câu này không?"
Sắc mặt Âu Dương Trường Phong khẽ biến thành giật mình, cười lạnh nói : "Vậy cũng phải khiến Trường Phong biết, chủ tử này có đáng giá hay không?"
Ngạo Tình nhếc miệng, khẽ tung người nhảy một cái, lại nhanh nhẹ bay lên, tư thế giống như cưỡi mây đạp gió nhẹ nhõm tự nhiên, gió núi làm sợi tóc nàng trên không trung nhẹ bay múa, dải lụa mỏng theo gió phiêu diêu đong đưa, nhẹ nhàng phiêu dật, bản lĩnh giống như cửu thiên tiên tử trở về. Chợt, bóng dáng trắng ngà hướng về phía vách núi lao xuống.
Trong lòng Sở Mộc Hi bỗng dưng căng thẳng, muốn kéo nàng lên, gấp gáp hô: "Tiểu Đông Tây." .
Âu Dương Trường Phong lúc này cũng không cách nào giữ vững bình thản ung dung, chạy tới vách đá, tìm kiếm.
Núi này dốc đứng, cao ngàn thước, nếu bị rơi xuống, cho dù là cao thủ nhất đẳng cũng chưa chắc có thể không có chút tổn hại nào.
Thời gian chậm rãi qua đi, một khắc một giây, vẫn không thấy bóng dáng kia đâu. Sở Mộc Hi đang muốn tung người nhảy xuống thì hai mắt tỏa sáng, bóng dáng trắng ngà đột ngột bay lên trời.
Một người dừng ở giữa không trung, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay cư nhiên có một con chim yến sống ở vách núi. Nữ tử tựa thiên tiên trong tay còn có con chim yến nhỏ đang đứng, bị một cỗ lực như có như không quấn quanh, vừa kinh sợ ngạc nhiên lại vừa kích thích, tựa như muốn bay đi lại tựa như không muốn.
Trên không bước mấy bước, bóng dáng trắng xoay tròn tạo thành hình ảnh tuyệt mĩ, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Chỉ ngắn ngủi chốc lát, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lập tức trở nên kinh hãi vô cùng.
Người đã đứng trên đất, hai người đứng trên vách núi đã hết hoảng sợ, Sở Mộc Hi lại có một loại oán khí mà sợ hãi.
Nàng khẽ giương tay, chim yến trong tay nhẹ nhàng vỗ cánh, hướng bên dưới vách núi bay đi.
"Như thế nào?" Ngạo Tình giống như vị thần trên cao nhìn Âu Dương Trường Phong, chờ đợi đáp án của hắn.
Âu Dương Trường Phong ngẩn ra, quỳ xuống, chắp tay nói : "Âu Dương Trường Phong cuộc đời này nguyện đi theo chủ tử, không màng sinh tử."
"Gọi ta là tiểu thư, chủ tử của ngươi là Ngũ hoàng tử Túc Nguyệt Phong Dạ Hàn, lần này ngươi toàn lực giúp hắn tiêu diệt chướng ngại, âm thầm trợ giúp hắn cướp lấy bảo tàng." Nói rồi từ trong ngực móc ra một Hắc Ngọc lệnh.
Âu Dương Trường Phong mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, nữ tử như vậy, ai có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng, cho dù là ngắn ngủi một khắc? Bước chân của nàng cuối cùng vì người nào mà dừng lại? Vừa nhìn Hắc Ngọc lệnh đã biết, thì ra thân phận của nàng chính là Hàn vương phi.