Ánh đao sáng như tuyết đầy trời, mang theo một loạt lãnh khí mà mấy trượng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, nghiêng đao bổ xuống, cực kỳ bá đạo.
Mọi người bật thốt lên: "Hảo đao!"
Ngạo Tình vẫn cầm kiếm đứng như cũ, không tránh không né, người xem dưới đài đã sớm há mồm hút khí, nhưng lúc đao sắp đến nơi Ngạo Tình chợt dùng kiếm xoay tròn, nhẹ nhõm tránh thoát chiêu thứ nhất của Lạc Trí Viễn.
"Ngươi đã muốn tốc chiến tốc thắng, vậy ta cũng đành phải phụng bồi(làm theo)." Dứt lời, nhanh chóng rút kiếm, thương thương thương. Người xem dưới đài đã sớm điên cuồng, kiếm này kêu to như vậy, nhất thời nghi ngờ, đây rốt cuộc là kiếm gì?
Cùng lúc đó, ở Tàng Kiếm Các của Khổng Tước Sơn Trang truyền ra một hồi thanh âm đáp lại.
Nghi ngờ chưa được giải thích, liền nghe được tiếng huy kiếm vút vút, tiếng đao chém, hai bóng dáng trắng qua lại, lạch cạch leng keng, lách ca lách cách, keng keng keng, ánh đao đầy trời, kiếm khí khắp nơi, uốn lượn tại trên sân đấu. Mọi người đang không kịp nhìn thì ánh sáng lạnh của đao khí chợt ngừng, kiếm khí ngưng kết, vạn vật đều tĩnh. Mũi kiếm của Ngạo Tình đang đặt trên ngực Lạc Trí Viễn, mà Quỷ Phủ Thần Đao của Lạc Trí Viễn nằm trên đất, trên tay áo đã sớm nhuộm đỏ, vài giọt máu theo chuôi đao chảy đến trên đất.
Ngạo Tình nhanh chóng thu kiếm, sưu sưu sưu, tay trái điểm mấy chỗ huyệt vị trên cánh tay phải của Lạc Trí Viễn.
"Vài năm sau ta chưa chắc có thể thắng ngươi lần nữa." Ngạo Tình xoay người cười hì hì chắp tay nói, tiếp theo hướng dưới đài vừa đi vừa nói "Bêu xấu. Bêu xấu." Cả người vô lại, cùng với bộ dạng của nàng hoàn toàn không phù hợp.
Mọi người chợt hiểu hồi hồn, hô to một mảnh.
Nhưng cũng không ai biết, đao pháp của Lạc Trí thật sự quá nhanh, đao khí bức người, Ngạo Tình đành phải tùy cơ ứng biến, hỗn hợp các chiêu thức của Lưu Tinh kiếm pháp, Quân Tử Kiếm, Phượng Hoàng Kiếm, lấy biến ảo nhanh hơn tuyệt hơn mới thủ thắng.
Len lén ánh mắt an tâm cho Phong Dạ Hàn, liền tìm chỗ ngồi, để mấy người Băng Tâm làm hộ pháp, khoanh chân điều khí.
Bên ngoài thực sự quá ồn ào, Ngạo Tình không thể làm gì khác hơn là vận khí che lại ba huyệt vị gần tai. Điều khí xong,
Vẫn chưa đi vào sân đã cảm thấy một cổ khí nóng bỏng lớn chấn động tới đây, tiếp theo là một hồi khí lạnh lẽo, bính bính chạm nhau.
Phong Dạ Hàn đánh Phong Hề Ngạn cùng bay ra, Phong Hề Ngạn như một đĩa sắt bay xuống dưới võ đài. Ngạo Tình chạy gấp nhìn võ đài, thấy sắc mặt Phong Dạ Hàn hơi biến thành đỏ, hô hấp vũng vàng. Lúc này Ngạo Tình mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tử!
Hai giọng nói cất lên mới làm Ngạo Tình hồi thần. Suy nghĩ một chút, nếu Phong Hề Ngạn có việc không hay xảy ra, cho dù Phong Dạ Hàn không quan tâm tình huynh đệ, mình cũng không thể để cho hắn mang tiếng xấu giết huynh đoạt sủng được.
Theo phương hướng phụ cận nhìn thấy cả người Phong Hề Ngạn ướt đẫm, miệng đầy máu tươi. Khẽ cắn răng nói:” Để ta nhìn xem!”
Hộ vệ bên cạnh không cản lại, vội mở đường.
Rút tay bắt mạch, ngẩn ra, máu Phong Hề Ngạn giống như băng hàn đông lại, mạch đập chợt có chợt không, nhanh chóng vén ống tay áo của hắn lên, vừa nhìn, vết thương đã ứ hồng nghiêm trọng, dị thường.
“Kẻ điên! Biết rõ đả thương người bảy phần, tự thương mình ba phần, còn dám thúc giục nội lực, không chết cũng tàn phế” Ngạo Tình cau mày nói, nhưng chính nàng cũng không phát hiện ra lời nói này có mấy phần lo lắng.
Cái gì? Người vây xem trợn tròn mắt.
“Ách…” Phong Hề Ngạn lại ho ra một phúng máu, “Thì ra là ngươi, trong lòng vẫn có ta”
Mọi người nghi ngờ, thì ra hai người có quan hệ.
Băng Tâm Băng Lam xem thường không dứt, nam nhân này thật là tự dát vàng lên mặt mình.
Ngạo Tình cũng lười để ý tới, ý bảo Băng Tâm lấy ra một viên Hộ Tâm Đan, nhìn chằm chằm Phong Hề Ngạn:” Há mồm”
Phong Hề Ngạn suy ngốc nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Ngạo Tình, mím môi, cười đến yêu nghiệt, mới chậm rãi hé miệng, nuốt thuốc, cười nói,” Thật ra thì dáng dấp của ta cũng rất anh tuấn, không phải sao?”
“Câm miệng!”
Ngạo Tình ngồi xếp bằng, rót vào người Phong Hề Ngạn một chỗ chân khí, sắc mặt Phong Hề Ngạn tốt hơn, bảo vệ được mạng sống.
Thu chưởng điều khí xong, Ngạo Tình đứng lên. Chạm mặt đối mặt với Phong Dạ Hàn, bình tĩnh vô ba, giống như nước hồ yên lặng. Phong Dạ Hàn cúi đầu nhìn tròng mắt khiêu khích của Phong Hề Ngạn, kiên quyết xoay người đi.
Ngạo Tình nhất hời ngốc trệ, Băng Tâm kéo kéo tay áo Ngạo Tình, Ngạo Tình mới khôi phục thần trí rời khỏi đám người.
Còn hai trận đấu cuối cùng sẽ tiến hành vào buối sáng kế tiếp. Khổng Tước Sơn Trang lấy lý do bảo vệ tuyển thủ trận chung kết, mạnh mẽ yêu cầu Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình vào sơn trang ở. Miễn phí bao ăn bao ở, không cần phí phạm, liền sảng khoái đồng ý.
Nhưng buổi tối lại ầm ỹ, nhất định mở dạ tiệc chúc mừng bốn người vào trận chung kết. bữa tối đi qua, quản gia là một nam tử trung niên sớm đến mời bốn người Ngạo Tình.
Dù sao rãnh rỗi không có việc gì làm, xem lão trang chủ lại muốn làm cái gì.
Vừa vào sân, khắp nơi đều là đèn lưu ly, làm nổi bật một viên dạ minh châu lớn. quả thật như một hoàng cung. Nhìn lướt qua chỗ người ngồi, choáng nha. Cũng là cuộc xem mắt đi, đúng là không có ý tưởng mới!
“Ngươi là ái đồ của Lam tiên sinh Hàn Tình?” Âm thanh khỏe mạnh có lực, theo tiếng nói nhìn lại, một thân trường bào, bộ râu hoa râm, long mày rậm nặng, ngũ quan thon gầy, hình dáng rõ ràng, rồi lại một đôi mắt có hồn tỏa ra ánh sáng.
“Chính là tiểu nữa, tiền bối nhất định là Lão Trang Chủ Lạc Nam Lạc lão tiên sinh” Vẻ mặt Ngạo Tình khoa trương một bộ hạnh ngộ hạnh ngộ.
“Chính là lão phu, không ngờ đồ đệ của Lam tiên sinh đều thông tuệ thanh linh như thế, nhanh ngồi.” Vẻ mặt Lạc Nam cười hòa ái, dẽ gần.
Ngạo Tình cũng không khách khí, dẫn ba người Diệp Thanh tự nhiên thanh thản ngồi xuống. Giương mắt nhìn, đối diện chính là Lạc Trí Viển bị nàng đánh bại chiều nay, Lạc Trí Viễn thấy Ngạo Tình nhìn sang, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên hồng.
Ngạo Tình vô ý cười cười, ánh mắt quét nhìn Phong Dạ Hàn, một bộ trắng ngà, dưới ánh sáng đèn lưu ly, cao ngạo lạnh lung, đáng dấp vóc người như ẩn chứa lực lượng cường đại, cao quí kiêu ngạo lại phiêu dật như Tiên nhân, giống như một bụi Ngọc Trúc dưới nắng mai. Ánh mắt lạnh nhạt như thần tiên coi rẻ cuộc sống vội vàng nơi phàm trần, mơ hồ lộ ra giễu cợt cùng ngạo mạn, lại cho hắn thêm một phần vắng lặng, đem kết hợp với khí chất lạnh nhạt không chê vào đâu được.
Hắn tức giận sao? Ngạo Tình chu môi một cái cũng không nhìn lại hắn, cầm ly rượu lên nhấp một chút.
Lạc Nam lại nói một phen, đại khái đều là chút lời nói may mắn, lời nói khách sáo,
“Khuyển tử Lạc Sở Hàn, Lạc Đạm Bạc, Lạc Trí Viễn, tiểu nữ Lạc Sơ Ảnh, Lạc Thanh Cạn, Lạc Vũ Phi” Lạc Nam giới thiệu từng người.
Thật đúng là khai chi tán nghiệp, con cháu cả sảnh đường a!
Mọi người rối rít hàn huyên.
“Lạc lão trang chủ là một người văn võ song toàn hiếm thấy, vãn bối bội phục bội phục” ngạo Tình khẽ khom người, giọng nói thanh nhã.