Hiển Thi và Hải Hoa đã từng rất thân thiết, dường như lúc nào cũng bên cạnh nhau như hình với bóng.
Hiển Hi bảy tuổi hồ hởi hồn nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn Hải Hoa lắc lư lon ton đi dạo trong sân trường, nụ cười cô rực rỡ tươi vui như ánh ban mai mùa xuân.
"Hải Hoa! Hôm nay chúng ta chơi trò nhảy lò cò nhé."
Hai người đi qua mấy bạn trai bảy tuổi đang bâu lại xì xầm to nhỏ với nhau, họ tò mò nhìn một cậu bé trạc tuổi mình đang đứng cạnh cây hoàng hậu nở rực hoa.
"Thằng nhóc kia, sao lúc nào tao cũng thấy nó một mình vậy?"
"Nó bị câm, ai mà thèm chơi với nó."
Một cậu bé ngạc nhiên như không tin lắm.
"Thật hả? Nó bị câm thật hả? Mà bị câm là gì vậy?"
"Bị câm là không có khả năng nói chuyện đấy."
"Phải vậy không? Hay là đến hỏi cậu ta đi?"
"Đã nói nó không biết nói mà hỏi cái gì?"
Tiếng của Hiển Hi thuần khuyết vang lên, cô kiên định nhìn đám bạn cùng tuổi trước mặt mình.
"Cậu ấy đâu có bị câm?"
Cả đám nhìn chòng chọc cô, đứa khởi mào câu chuyện bướng bỉnh lên tiếng.
"Sao cậu biết? Tôi có thấy cậu ta nói chuyện lần nào đâu, chắc chắn là bị câm?"
Hiển Hi khẳng định.
"Có mà, lúc trước tôi từng nghe cậu ấy nói, giọng cũng rất hay nữa."
Nghe vậy ai cũng hướng mắt nhìn Hiển Hi tò mò và nghi hoặc.
"Thế cậu nghe thấy cậu ta nói gì?"
Hiển Thi đăm chiêu nhớ lại.
"Cậu ấy nói" váy!" "
Cả bọn nghe xong chẳng hiểu mô tê gì?
" Tự nhiên lại nói "váy!" Thằng đó bị biến thái hả? "
Hiển Thi không vui đáp lại.
" Gì mà biến thái. Lúc trước tôi đi ngang qua cậu ấy, váy tôi có dính bụi phấn nên cậu ấy chỉ nhắc nhở thôi. "
" Cậu nghe lầm rồi, chắc chắn đấy là thanh âm gì chứ không phải của cậu ta nói. "
" Nếu muốn chúng tôi tin thì cậu khiến cậu ta nói chuyện đi. "
Hiển Hi không can tâm, vậy là cô lon ton chạy đến Triền Duy để chứng minh.
Cô đứng trước mặt cậu, hai má trắng hồng phúng phích, đi cùng với nét non nớt thơ ngây của trẻ con.
" Chào cậu! Tớ tên là Hiển Hi, cậu tên gì? "
Duy nghe tiếng cười ngốc nghếch của Hiển Thi thì ngước lên nhìn cô.
Cậu lại nhìn sang đám bạn hóng hớt tò mò phía sau cô, sau đấy không vui nhìn Hiển Hi không thèm trả lời.
Hiển Hi hoàn toàn không cảm nhận được sự khó chịu của Triền Duy, cô vì không nghe thấy cậu trả lời mình nên bỏ qua phần giới thiệu, ngây ngô lao thẳng đến vấn đề chính luôn.
" Cậu có thể nói chuyện đúng không? Cậu nói đi, nói gì cũng được? "
Triền Duy lúc này đã hoàn toàn hiểu mục đích Hiển Hi gặp mình, cậu nhìn cô, sau đấy nhìn mấy ánh mắt đăm đăm hóng chuyện phía sau lập tức tức giận không trả lời mà quay phắt đi.
Hiển Hi bị cho ăn bơ thì ngơ ngác như con nai vàng đứng nhìn bóng lưng của Triền Duy.
Hình như vừa nãy cậu ta tức giận, mình đã làm gì sai sao?
Lũ bạn phía sau ồ ạc chạy đến chỗ cô.
" Thấy chưa! Tớ nói là bị câm mà, cậu hỏi mà có trả lời đâu. "
Hiển Thi phụng phịu trầm tư, cảm giác như cậu ấy không thích mình, mặc dù lúc trước cô có hỏi vài ba câu với cậu ấy, tuy không nhận lại được câu trả lời nhưng lúc đấy Triền Duy không hề thể hiện cảm xúc không vui như bây giờ.
" Cậu ấy không có bị câm, tớ nhất định sẽ chứng minh cho các bạn thấy. "
Triền Duy đang đi trên hành lang, Hiển Hi hớn hở chạy đến chắn trước cậu.
" Sao cậu lại giận? Tớ chỉ hỏi tên của cậu thôi mà. "
Triền Duy không nói gì, lạnh nhạt lách qua Hiển Hi bước đi.
Hiển Hi không bỏ cuộc, lại đuổi theo đằng sau cậu kéo cánh tay Triền Duy không cho cậu bước tiếp.
" Cậu mà không nói lời nào tôi sẽ không buông tay cậu ra đâu. "
Hiển Hi không hiểu sao một người đang bình thường lại bị gọi là câm, vậy mà cậu ấy không có một chút tức giận nào sao? Cậu ấy không lấy một câu chứng minh bản thân mình bình thường sao?
Triền Duy nhìn cô bé đang cố chấp ghì lấy tay cậu, lại cực kì khó chịu khi nhìn đám bạn lẽo đẽo phía sau Hiển Hi để hóng hớt.
" Kéo đám bạn của cậu biến đi. "
Sau đấy không thoải mái nhìn vào Hiển Hi.
" Tôi nói rồi đấy, vừa lòng cậu chưa? "
Cậu lạnh lùng để lại vài câu nói không thoải mái rồi quay lưng bước đi, bóng lưng cô độc tách lập chính mình với thế giới.
Hiển Hi ngơ ngác khi nghe Triền Duy nói, cảm thấy có chút giận dỗi không biết lý do tại sao cậu ta lại khó chịu với mình.
Đám bạn phía sau phấn khởi chạy lại Hiển Hi.
" Cậu ta hung dữ quá đi. "
" Cậu ta nói được đấy, có câm đâu? "
" Hiển Hi, cậu thắng rồi. Đây là số kẹo mà cậu cá cược được. "
Hiển Hi lại ngơ ngác, sững ra nhìn cậu bạn cầm nắm kẹo đặt vào bàn tay nhỏ bé của mình thì tròn mắt.
" Tớ có cá gì đâu? "
" Cô bạn thân Hải Hoa của cậu cá với bọn tớ, nếu Hiển Hi có thể khiến cậu ta nở miệng nói chuyện thì cô sẽ được số kẹo này, còn nếu thua thì cậu phải đưa kẹo cho bọn tôi.
Hiển Hi nghe vậy bỗng dưng từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận.
"Tớ không nhận, tớ không phải mang cậu ấy ra cá cược. Tớ chỉ muốn làm thế để mấy bạn biết Triền Duy không bị câm mà đối xử bình thường với cậu ấy thôi. Tớ không cá, kẹo này không phải của tớ."