Tượng Minh nhìn thấy sản phẩm thê thảm mà Triền Duy tạo ra trên gương mặt thanh niên. Chép chép miệng liếm liếm môi vuốt vuốt ngực cho tinh thần trấn tĩnh lại. Vội chụp lấy tay Triền Duy tránh để cậu ta mất khống chế mà lao vào cắn con nhà người ta lần nữa.
"Triền Duy, có gì từ từ nói chuyện."
Triền Duy nhìn hai bàn tay của Minh đang túm chặt lấy tay mình. Thở dài bất lực.
"Thả tay ra đi! Tôi không đánh cậu ta nữa được chưa."
Bác sỹ bắt đầu thoa thuốc lên vết thương của cậu thanh niên.
Thầy hiệu trưởng cũng vừa hay bước vào, theo sau là thầy hiệu phó.
Ông trầm ngâm nhìn vào vết thương không nhỏ được băng trên trán và bàn tay Triền Duy, mày cau lại. Sau đấy nhìn sang gương mặt đầy vết bầm đen của cậu thanh niên.
Nghiêm nghị.
"Chuyện này nghiêm trọng hơn hành động vừa nãy của hai em đấy."
Triền Duy không trả lời, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì ra ngoài.
Triền Duy thì quá quen mặt rồi, nhưng em học sinh này là ai?
"Em học sinh bên phải, có thể cho tôi biết tên và lớp của em được không?"
Cậu thanh niên sau khi được thoa thuốc xong, hời hợt không thèm quan tâm kéo kín mền nằm gọn trong chiếc khăn trắng tinh ấm áp.
"Đợi sau khi em ngủ dậy sẽ cho thầy biết."
"Em.."
Thầy hiệu phó bực bội vì thái độ hỗn láo hống hách của cậu thanh niên, định bước đến giở lấy chăn ra để thanh niên đối mặt nói chuyện rõ ràng thì bị thầy hiệu trưởng ngăn lại.
"Để một lát đợi em ấy bình tĩnh lại đi."
Sau đấy nhìn hai người.
"Nhắc nhở đến hai em, thầy sẽ liên lạc với phụ huynh cả hai để lập tức có mặt ở đây."
"Hai em cần tường thuật lại từng chi tiết vụ việc vừa nãy xảy ra."
Sau đấy nhìn Triền Duy.
"Duy, em theo thầy đến phòng hiệu trưởng trước nhé."
Cậu gật đầu theo sau thầy hiệu trưởng bước ra cửa. Tượng Minh cũng nhỏm mông dậy lò dò theo sau.
Tượng Minh đi bên cạnh Triền Duy mà có cảm giác như mình đang đi cùng một người hành tinh vừa đáp xuống trái đất vậy, mọi người nhìn chằm chằm vào cậu ấy một cách kỳ quái. Họ quan sát từng bước đi, từng hành động nhỏ nhất của cậu ta. Xì xầm với nhau gì đấy mà cậu nghe không rõ.
Cảm giác này, đúng là không được thoải mái cho lắm.
Nhưng Duy có vẻ không quan tâm, cậu còn không ngừng nhìn trái nhìn phải, ngó nghiên ngó dọc mắt không chịu ở yên. Nhìn là biết đang tìm ai đó rồi.
Tượng Minh thấy vậy cũng mỏi mắt thay.
"Cậu đảo mắt nhiều quá cẩn thận rơi tròng ra đấy."
Lúc này, từ phía trước xuất hiện hình bóng một thiếu nữ mỹ miều bước đến.
Qua lời kể của mọi người, cụ thể cô cũng hiểu được chuyện ồn ào gì vừa nãy ra. Nguyệt Anh nhìn vào vết băng trên trán và trên cổ tay Triền Duy.
"Ổn chứ?"
"Chưa chết!"
Một người nhàn nhạt hỏi, một người hời hợt trả lời. Đúng là một cuộc đối thoại có cũng như không.
Nguyệt Anh định hỏi thêm câu gì đấy thì Triền Duy đã giành hỏi trước.
"Hiển Thi đâu?"
"Hả?"
"Cô ta không đi cùng cậu sao?"
"Không! Vừa nãy tôi học trong phòng ôn thi."
Triền Duy nghe được câu trả lời của cô thì có hơi thất vọng, cậu mím môi trầm ngâm.
Vừa nãy rõ ràng nhỏ lưu manh vẫn còn cùng trong lớp với cậu, nếu lúc đấy không có cô ta giúp thì có lẽ giờ này cậu đang nằm hấp hối trong xe cấp cứu chứ không được thong dong như bây giờ đâu.
Vậy mà sau khi xong chuyện, cô nàng này lại lủi thủi đi đâu mất tăm mất dạng. Không lẽ tính làm anh hùng thầm lặng.
"Sao lại hỏi Hiển Thi?"
Nguyệt Anh nhíu mày, Triền Duy từ trước đến giờ có bao giờ hỏi đến cô ấy đâu, hôm nay dở chứng gì vậy?
"Tôi đi tìm cô ấy. Nhờ cậu báo với thầy tôi có việc khác phải làm, lát nữa sẽ đến."
Nguyệt Anh hỏi lại.
"Cậu tìm Hiển Thi để làm gì?"
Triền Duy không thoải mái lên tiếng.
"Vừa nãy cô ấy cùng trong lớp với tôi."
"Gì?"
Nguyệt Anh và Tượng Minh đều ngạc nhiên.
"Vừa nãy cô ấy cũng có mặt lúc tôi và tên kia đánh nhau. Nhưng bây giờ cô ta lại chạy đi đâu rồi?"
"Cậu.. sao bây giờ cậu mới nói. Vậy cô ấy có bị thương không?"
Sự cuống quýt của Nguyệt Anh cũng bắt đầu lây sang Triền Duy.
"Cô ấy.. hình như.. không.."
Nguyệt anh nghi hoặc lặp lại.
"Hình như?"
Vừa nãy khi đối mặt với cậu thanh niên đang cầm dao kia trông cô ấy bình tĩnh lắm mà. Hộp sắt rơi xuống cũng là do cậu chắn lấy, hộp sượt qua trán cậu rơi thẳng xuống sàn. Hình như, cô ấy không bị thương đâu nhỉ?
"Tôi.. không biết?"
"Cậu.. cậu nói vậy mà được hả."
Nguyệt Anh vừa bực bội vừa lo lắng, mặt kệ Triền Duy, quay lưng chạy đi tìm Hiển Thi.
Duy cau mày, cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên trong lòng.
"Tượng Minh, cậu giúp tôi đi hỏi mọi người trong lớp xem có ai nhìn thấy Hiển Thi không?"
Minh gật đầu hiểu ý, vội chạy đi hỏi mọi người.
Không tìm thì không sao, tìm rồi mới cảm thấy bất bình thường.