Triền Duy bước đến cạnh cô.
Buồn ngủ đến thế sao?
Hiển Thi trông có vẻ rất mệt mỏi.
Dạo gần đây cô ấy hơi lạ.
Cậu ngồi xuống cạnh cô, tay bất giác vén lọn tóc đang phủ trước mặt của Hiển Thi ra sau. Ngón tay nghịch ngợm mà chọt chọt vào mũi cô.
Lại lưu manh đưa mũi lên má Hiển Thi ngửi ngửi.
Chợt giật mình nên tự véo má mình cảnh cáo.
Triền Duy! Mày bị biến thái thái hả?
"Triền Duy biến thái quá cơ."
Triền Duy nghe tiếng nói còn tưởng tiếng lòng mình phát ra thanh âm, khi nhìn lên thì thấy anh thủ thư nhìn mình mỉm cười tủm tỉm.
Triền Duy hờ hững nhìn anh.
"Anh định đóng cửa thư viện à?"
"Đúng vậy! Nhưng cô gái này đang.."
Triền Duy chìa tay ra.
"Vậy cho em mượn chìa khóa đi, để em đóng cửa. Đến sáng mai sẽ trả anh."
Sau khi anh thủ thư đi, Triền Duy cởi áo khoác ngoài của mình ra, đắp lên cho Hiển Thi rồi cứ thế ngồi cạnh cô quên cả không gian thời gian.
Đến khi bầu trời bên ngoài không còn chút ánh sáng nào Hiển Thi mới lim dim mở mắt.
Khó hiểu nhìn người đang tựa vào mình ngủ đến mức quên trời trăng mây nước.
Triền Duy, sao cậu ta lại ở đây?
Hiển Thi không chần chừ mà đưa tay lên bóp mũi Triền Duy. Cậu ưm ưm lên hai tiếng rồi cũng mơ màng mở mắt ra. Quay mặt sang chạm mặt với Hiển Thi. Hai sống mũi chạm vào nhau. Hơi thở hỗn loạn phảng phất cạnh nhau.
"Rầm!"
Hiển Thi đột ngột giật mình đứng phắt dậy khiến Triền Duy bất ngờ không còn điểm tựa nên lập tức ập mặt vào bàn.
"Ơ ơ ơ ơ.. mũi tôi!"
Hiển Thi lúc này mới chợt nhận ra hành động tàn nhẫn vừa nãy của mình.
"A xin lỗi.. xin lỗi. Tôi không cố ý!"
Triền Duy ngẩng mặt lên nhìn Hiển Thi với biểu cảm ấm ức. Cô cúi xuống gỡ cánh tay đang ôm mũi của Triền Duy ra. Nhìn thấy cánh mũi đỏ ửng của cậu lại cảm thấy tự trách.
"Đau không?"
"Đau?"
Triền Duy nói bằng giọng tủi thân. Hiển Thi đưa tay lên xoa xoa mũi cậu.
"Còn đau không?"
Triền Duy nũng nịu gật đầu, sau đấy thẹn thùng lắc đầu.
Cô nghi hoặc.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Triền Duy bịa một cái cớ.
"Lớp quá ồn ào nên tôi không ngủ được, đến thư viện cho yên tĩnh thì thấy cô giành chỗ trước."
Hiển Thi nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy khung cảnh bên ngoài tối đen như mực. Cô ngạc nhiên nhìn đồng hồ thì nhận ra đã là bảy giờ buổi tối.
Triền Duy lười biếng vươn vai.
"Chỉ ngủ một giấc ngắn thôi, không ngờ lại trễ đến thế."
Cậu ngáp một cái rõ vô duyên, mang áo khoát của mình vào rồi đứng lên.
"Về nhà thôi!"
Triền Duy đưa tay lên gãi mũi, ngại ngùng.
"À mà, tôi quên mang ô rồi, cô cho tôi đi nhờ nhé."
"Buổi sáng cậu đi bằng gì?"
Triền Duy cố gắng óc để bịa chuyện.
"Buổi sáng tôi.. đến bằng xe buýt."
"Đoạn đường từ trạm xe buýt đến trường cậu dầm mưa à?"
"Sau khi xuống xe tôi đi nhờ ô cùng một người bạn."
Hiển Thi nhìn cậu, Triền Duy mỉm cười nịnh nọt, nụ cười thật là thành thật.
"Vậy thì đến nhà tôi trước, sau đấy tôi cho cậu mượn ô."
"À! Không cần phiền phức thế đâu."
Hiển Thi mông lung nhìn cậu, Triền Duy tiếp tục.
"Lúc sáng tôi làm mất chìa khóa nhà rồi, cậu tôi mấy ngày nữa mới về. Trong mấy ngày đợi cậu cô có thể cho tôi ở nhờ không?"
Hiển Thi mím môi.
"Đùa tôi à?"
Triền Duy làm bộ thất vọng kèm đau lòng kèm giả trân. Ngữ điệu chẳng khác mấy tên bad boy chuyên gạ gẫm con gái nhà lành.
"Cũng phải, dù sao cô cũng là con gái mà, sao có thể cho một thằng con trai tự tiện vào nhà được."
"Hiển Thi cô về trước đi, đêm nay tôi ngủ tại đây. Dù sao về nhà cũng không vào được."
Hiển Thi đứng yên nhìn cậu làm trò con bò.
Cô thở dài cầm ô của mình lên, đặt cán dù lên vai cậu.
"Cậu giữ ô."
Mưa lớn như trút khiến con đường mờ mịt màu trắng xóa.
Nước dâng cao không ngừng nhảy múa ca hát.
Những chiếc lá vàng bị những giọt mưa dồn dập tấn công khiến chúng loay hoay xoay mãi không có điểm dừng. Gió mạnh mẽ muốn cuốn bay luôn cả cây dù mà Triền Duy đang cố sống giữ lấy.
Hiển Thi bực bội hất tay Triền Duy về phía cậu.
"Che cho cậu đi chứ, tính làm bồ tát à?"
"Tôi vẫn đang che cho mình đấy chứ, trách cây dù của cô quá bé."
Triền Duy nghiên dù về phía Hiển Thi, dành phần đi phía hướng gió nên nước mưa cứ thế tạt hết về phía cậu.
Còn phần Hiển Thi được thân hình cao lớn của Triền Duy che chắn nên rất ít bị ảnh hưởng. Vừa nãy hai người chậm một chút đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, taxi thời tiết này cũng chẳng thấy xuất hiện.
Triền Duy thở ra.
Vừa nãy mưa không đến nỗi lớn thế này, biết thế trước khi gọi xe đến đón là tốt rồi. Cứ tưởng lãng mạn cơ, bây giờ thì biết mùi thấm cái lạnh teo xương rồi.
Một chiếc xe lớn chạy ngang qua, chàng trai khốn khổ nhỡ ga lăng rồi rồi thì ga lăng cho trót.
Nắm lấy cánh tay Hiển Thi, nhanh như cắt đổi chỗ với cô.
"Ào!"