"Đúng vậy, chuyện này nên bỏ qua đi, chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi."
Thường Đảng cười nhạt, sau đấy kéo kéo Triền Duy.
"Được rồi, mọi người ngồi xuống đi. Dù sao khách đến chơi cũng phải tiếp đón cẩn trọng chớ."
Người đàn ông cười cười kéo Thường Dung ngồi xuống.
Đảng gãi gãi mũi.
"Để em đi lấy nước."
"Để con đi."
Triền Duy đứng lên cố tình không nhìn vào ánh mắt Thường Dung đang soi mình chằm chằm, bàng quan đi thẳng.
Cô xám cả mặt mũi.
Từ khi gặp cô đến giờ thằng bé này chẳng thèm nhìn thẳng vào cô dù chỉ một lần, cả một câu nói, một câu hỏi thăm cũng chả có.
Ba năm không gặp mặt. Vậy mà vừa thấy mặt nó lại trưng ra vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt, dửng dưng, lãnh đạm với mẹ nó như vậy đấy.
Càng lớn càng chẳng xem cô ra gì, lúc nào rảnh rỗi phải dạy dỗ lại thằng bé thôi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng Triền Duy, xuýt xoa cảm thán.
"Chà! Ngoại hình của thằng bé này có tướng làm diễn viên nhỉ?"
Thường Đảng thong thả gác chân nghe nói vậy thì thoáng cau mày nhìn ông ta.
"Cảm ơn! Thằng bé không giỏi diễn đâu."
"Cho hỏi anh là gì của chị tôi nhỉ?"
Người đàn ông lịch sự đáp lời.
"À! Tôi là đồng nghiệp cùng công ty với cô ấy."
Thường Đảng uể oải ưỡn người tựa lưng vào ghế sofa.
"Ồ! Đồng nghiệp mới, bộ chị nghỉ chơi với đồng nghiệp cũ kia rồi hả?"
Người đàn ông chưa hiểu ý nheo mày.
"Đồng nghiệp cũ?"
Thường Dung nghiêm giọng lên tiếng.
"Sao em không hỏi chị về khi nào, nói lăng nhăng cái gì thế?"
"Ồ! Em quên là cần phải hỏi. Vậy chị về khi nào?"
"Ba ngày trước rồi."
"Ồ! Về từ ba ngày trước cơ đấy. Vậy mà đến ngày thứ ba em mới được gặp mặt bà chị quý hiếm đây."
Một người nghiêm túc nói chuyện, một người cợt nhả đáp lời. Hai người này tính cách trái ngược nhau như thế một xíu xiu cũng chả giống là chị em cùng một mẹ.
Triền Duy từ lúc nào đã lẳng lặng để nước lên bàn, sau đấy chỉ nhìn mỗi Thường Đảng lên tiếng.
"Con về phòng trước đây."
Đảng còn chưa kịp lên tiếng, Dung đã giành nói trước.
"Lâu rồi không gặp mẹ, con vội về phòng làm gì?"
"Bây giờ đã gặp được mẹ, con về phòng được rồi chứ?"
"Khục!"
Thường Đảng đang uống trà nghe hai mẹ con đối đáp mắc cười quá xém xíu nữa nước sặc lên tận mũi.
Anh biết Triền Duy không muốn ở đây, quay sang nhìn chị mình.
"Duy mới từ trường về đã mệt lắm rồi, chị để thằng bé về phòng nghỉ ngơi đi."
"Hừ! Em chiều thằng bé nhiều như thế nó sẽ hư đấy."
"Cháu em thì em chiều thôi, cháu trai độc nhất của em mà."
Triền Duy nhoẻn cười trong lòng, cậu nhân lúc họ đang đàm luận, âm thầm trở về phòng.
Một lúc sau, Thường Dung đứng lên.
"Hai người trò chuyện đi, chị đi dạo một lát."
Thường Đảng nhấp ngụm trà, nhạt nhẽo nghĩ thầm.
Quen biết khỉ gì đâu mà trò với chả chuyện.
Thường Dung vào phòng Triền Duy, thấy cậu đang xếp mấy cuốn sách dày lên kệ tủ, mỉm cười hiền dịu bước đến.
"Chà! Con học nhiều sách nhỉ?"
Triền Duy thấy bà vào thì thoáng ngạc nhiên, sau đấy cau mày tự nhắc nhở bản thân lần sau phải nhớ khóa chặt cửa phòng nhiều lần trong lòng.
Cậu gật đầu rồi lơ đãng tiếp tục xếp sách.
"Mẹ nghe nói con đạt giải vàng trong cuộc thi gì gì ấy nhỉ? Mẹ tự hào về con lắm đấy."
Triền Duy thoáng nhếch khóe môi cười nhạt.
Cuộc thi gì gì? Chán thật, thà rằng đừng nói ra sẽ không khiến cậu nực cười.
"Con thế nào rồi, sống với cậu có tốt không?"
"Nếu không tốt thì chuyển về sống với mẹ."
Triền Duy nghe vậy có hơi sững người lại, tay đột ngột cứng đờ, mày cau lại. Điệu bộ nhẫn nhịn lạnh lẽo.
"Không cần, Con sống tốt hơn mẹ tưởng tượng nhiều."
Thường Dung mỉm cười trìu mến, nhưng ánh nhìn thân thiết của cô khiến Triền Duy cảm thấy chán ghét muốn xa lánh.
"Nhưng con trai phải sống với mẹ chứ?"
"Đừng nhắc đến chuyện này một lần nào nữa, con không muốn nghe."
Giọng Triền Duy bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu nhắm mắt lại thở ra, sau đấy lại tiếp tục vô tâm xếp sách.
Từng câu từng chữ người phụ nữ này nói ra lại biến thành hình ảnh giả tạo rất chân thật, chân thật đến mức cậu tận cùng bài xích nó.
Thường Dung kinh ngạc mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào đứa con trai không biết từ khi nào, không biết từ bao giờ đã cao hơn cô một cái đầu?
Nhớ hồi lúc rất lâu về trước thằng bé nhỏ xíu vẫn còn e dè lạch bạch đi bên cạnh cô, nói gì cũng đều răm rắp nghe nấy, vâng vâng dạ dạ đáng yêu ngoan hiền.
Bây giờ thì lớn rồi, mọc đủ lông đủ cách rồi. Nói một câu cãi lại một câu, nói chục câu cãi lại trăm câu.
Chim non khi chưa biết bay luôn bám theo mẹ, khi biết bay rồi lại bay đi mất biệt mất tăm, muốn tìm cũng chẳng ra, muốn gọi cũng chả có tiếng vọng lại.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thằng bé dám lớn tiếng với cô.
Thường Dung tức giận mím môi, tay nắm lại.
"Ai dạy con cách nói ngỗ ngược thế hả? Là cậu phải không?"
Triền Duy không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nhưng khi thấy bà ấy khinh khỉnh lại lần nữa lôi cậu vào chuyện này thì tức khắc chống đối.
Không còn là suy nghĩ trong lòng nữa, lần này là bật thành tiếng.
"Người dạy con thì nhiều lắm, ngoại trừ mẹ với ông ta ra!"