Mưa!
Mưa!
Mưa!
Mùa mưa bắt đầu rồi!
Mỗi ngày mưa trôi qua cũng chính là mỗi ngày cô lại phải nếm trải cảm giác kinh hoàng xé lòng.
Vòng quay cứ thế cứ thế tiếp tục xoay. Năm tháng cứ thế cứ thế trôi nhanh nhưng cái vòng lặp của thời tiết và bản thân chính cô lại chẳng thay đổi.
Vết thương sẽ theo thời gian mà dần được chữa lành.
Vết sẹo theo thời gian dần mờ đi.
Nhưng vết sẹo đấy mãi mãi sẽ không biến mất, mãi mãi vẫn còn hằn tại nơi vết thương đã từng trú ngụ.
Đến một ngày khi chợt nhớ lại vết thương từ rất lâu ấy.
Cơn đau lại lần nữa nhói lên.
Âm ỉ!
Nhứt nhói!
Dai dẳng!
Đến một ngày khi chợt bừng tỉnh trong màng đêm lạnh lẽo u tối.
Chỉ có tiếng mưa và tiếng gió rít gào bên cạnh.
Cô độc đau đớn bầu bạn.
Cơn đau ấy sẽ lần sẽ được nữa tái hiện rõ ràng.
Không đau đến xé lòng như lúc ấy.
Nhưng cũng đủ khiến một trái tim nhỏ bé dần bị ăn mòn đến kiệt quệ.
"Triền Duy!"
Triền Duy đột nhiên được gọi tên nên tiến lại gần cô.
"Chuyện gì?"
Hiển Thi mơ màng, ánh mắt vẫn hướng về phía khung cửa sổ bị bao phủ bởi màu mưa.
"Triền Duy!"
"Cậu có sợ mưa không?"
Triền Duy ngạc nhiên nhìn cô.
Ánh mắt cô nàng mông lung xa xăm, giọng cô lại chất chứa sự mệt mỏi và cam chịu.
Chưa nhận được câu trả lời của Triền Duy, Hiển Thi tiếp tục.
"Triền Duy!"
"Tôi sợ mưa!"
Triền Duy ánh mắt lúc này không còn giấu sự lo lắng trong lòng nữa mà thể hiện rõ ra bên ngoài.
"Hiển Thi.."
Cậu gọi tên cô nhưng lại không biết trả lời câu hỏi của cô như thế nào.
Hiển Thi lại lẩm bẩm, tựa như cô chỉ muốn trút bỏ những trĩu nặng trong lòng mà không mong muốn nhận lại câu trả lời.
"Tại sao trời lại mưa?"
"Tại sao lại chọn một ngày mưa đúng lúc như thế?"
"Giá như trời không mưa thì tốt biết mấy."
"Giá như tôi không phải nhìn thấy trời mưa."
Cậu vẫn chưa hiểu được ý vị trong lời nói ngậm ngùi của cô.
Triền Duy ngạc nhiên tiến lại gần Hiển Thi, nắm lấy vai cô xoay cô về hướng mình.
Giọng khẩn khoản.
"Hiển Thi! Cô sao vậy?"
"Hiển Thi!"
Hiển Thi giật mình khi đột ngột bị Triền Duy lôi về thực tại.
Cô tròn mắt nhìn cậu, đôi mắt chứa đựng ngàn ngàn cơn đau buốt nhói.
Vô hồn!
Thê lương!
Ánh sáng không cách nào rọi đến nơi sâu kín tăm tối trong ngục khi mà cánh cửa không muốn mở.
Hiển Thi quay mặt tránh né đi lại bị Triền Duy dứt khoát nâng cằm cô lên để hướng mắt của cô nhìn thẳng vào mình.
"Nói tôi nghe cô đang sợ điều gì? Tôi cùng cô giải quyết."
Hiển Thi bị Triền Duy khống chế, cô khó chịu cau mày, định gạt tay cậu ra lại bị Triền Duy giữ chặt hơn.
Triền Duy càng tiến đến, Hiển Thi càng bước lùi về phía sau, áp sát cô vào tường. Một tay giữ lấy vai cô, một tay nâng cằm cô, giọng không còn giữ được sự kiên nhẫn.
"Nói tôi nghe tại sao cô lại một mình đến sòng bạc?"
"Cô có biết nơi đấy rất nguy hiểm không?"
Hiển Thi lạnh lùng nhìn cậu.
"Cậu theo dõi tôi?"
Biểu cảm Triền Duy lúc này càng quyết tâm hơn.
"Đúng!"
"Tôi theo dõi cậu đấy!"
"Cậu đi đâu tôi sẽ theo đấy. Theo cậu như cái đuôi bám chủ."
"Sao nào? Giờ cậu muốn chặt đuôi chính mình?"
Hiển Thi hậm hực lặng thinh.
Triền Duy tiến đến càng gần cô hơn, hơi thở hai người khi cạnh bên càng rõ ràng càng trở nên ám muội khó tả, má cậu chạm vào bờ má lạnh lẽo của cô, môi cậu chạm vào vành tai cô.
Giọng thì thầm như van nài.
"Nói tôi nghe đi Hiển Thi?"
"Cô đang sợ điều gì?"
"Nói với tôi đi. Tôi cùng cô giải quyết."
"Xin cô đấy!"
Hiển Thi đờ người lặng thinh trong giây lát.
Đôi tay máy móc muốn chạm vào mái tóc bồng bềnh của cậu, nhưng rồi khựng lại.
Cô đẩy Triền Duy ra, vội tránh đi ánh mắt của cậu sau đấy một mạch chạy xuống hành lang mà không một lần ngoảnh mặt lại.
Triền Duy mím môi nhìn theo bóng lưng cô độc đang dần khuất đi của Hiển Thi.
Buồn thật!
Muốn hiểu cô nhiều hơn nhưng lại càng nhận ra bản thân chẳng hiểu gì về cô.
Muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Muốn xác định mối quan hệ với cô.
Muốn nhận ra bản thân mình đã thích cô gái lạnh lùng này từ bao giờ.
Từ bao giờ nhỉ?
Hình như là từ bây giờ?
Hoặc là từ rất lâu rồi nhưng bây giờ mới nhận ra.
Nếu như cô không muốn nói cho cậu biết nỗi lo của mình.
Không sao cả!
Cậu sẽ lẳng lặng ở bên cạnh cô cho đến khi cô chấp nhận mở lòng với cậu.