• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lý Tịnh về đến nhà thì đã trưa. Sáng sớm Lý Tùng đến tìm hắn, nghe cha hắn nói xong hắn cái gì cũng không lấy mà vội vàng gấp gáp trở về, chạy đến mồ hôi chảy đầy đầu, trên mặt cũng dính chút tro bụi.

Nhưng giờ phút này không ai quan tâm đến sự chật vật của hắn, vì thím Cầm còn ngủ bù ở trong phòng, Lý Tùng thì vào bếp nấu cơm nước cho hắn nên hắn một mình đứng ở ngoài cửa phòng, lấy bình tĩnh lại hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Tam Hảo còn đang nghiêng người nhìn hài tử, vừa mới cho uống sữa nên giờ hài tử đang ngủ rất ngon.

Hoàng thị quay đầu thấy Lý Tịnh, vui vẻ nói: "Cô gia đã về rồi sao? Mau đến nhìn đi, Tam nương đã hạ sinh một hài tử mập mạp cho nhà các con rồi!"

Lý Tịnh giờ đây mới trông thấy bà, hắn vội vàng làm lễ.

Hoàng thị cố ý để lại một nhà ba người bọn họ, bà đứng lên đi ra ngoài và nói: "Ta đi xem nương con đã tỉnh chưa, con ở đây với Tam Hảo đi."

Bà đi ra ngoài và đem cửa phòng đóng lại.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Lý Tịnh nhìn hai mẫu tử trên giường và không biết nên nói gì. Chậm rãi đến gần mới nhìn thấy tiểu bảo bảo đang được quấn trong tã lót, cái đầu hài tử còn chưa bằng nắm tay hắn, cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ, giờ phút này làn da của hài tử đang đỏ và nhăn, hai mắt nhắm nghiền, nhìn có vài phần đáng thương.

Khi Lý Tịnh còn nhỏ cũng từng thấy qua bộ dạng các đệ muội mới được sinh ra, chỉ là lúc ấy hắn còn nhỏ không nhớ được gì, giờ hắn cảm thấy hình như hài tử mình nhỏ hơn một chút, trông giống như một con mèo con mới sinh, bộ dạng mềm mại yếu ớt làm cho hắn không dám duỗi tay ra ôm.

Hắn nhìn về phía Tam Hảo, gương mặt lúc nào cũng trắng nõn hồng hào mà giờ đã không còn huyết sắc gì, cả gương mặt nàng càng thêm tái nhợt và tiều tụy. Nghe cha nói, tối hôm qua nàng sinh không được thuận lợi, nàng đã phải chịu đựng đau khổ rất nhiều.


Lý Tịnh nhất thời không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, thời điểm nương tử sinh con cho hắn mà hắn lại không có bên cạnh, nương tử đã đi một chuyến đến quỷ môn quan vậy mà hắn lại không hay biết gì, thậm chí hẵn còn ngủ rất ngon nữa. Hắn quả thật không xứng làm trượng phu và làm phụ thân.

Hắn nhìn Tam Hảo, nhẹ giọng nói: "Vất vả cho nàng rồi."

Tam Hảo cười cười, "Tướng công nói gì vậy, đây vốn là chuyện thiếp nên làm mà."

Lý Tịnh ngồi xuống mép giường suy nghĩ một lúc, đang định hỏi thân thể nàng thế nào rồi thì cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, thím Cầm hấp tấp đi vào trong.

Thì ra dù bà đã đi ngủ nhưng trong lòng vẫn nhớ tới chuyện này, cuối cùng ngủ một lúc đã tỉnh dậy, nghe nói Lý Tịnh đã về bà vội vàng đến đây nhìn.

Lý Tịnh thấy bà thì đứng lên gọi một tiếng nương.

Thím Cầm cười không khép miệng được, nói: "Con ôm hài tử chưa? Hài tử rất giống con khi còn nhỏ đó."

Bà đến gần nói với Tam Hảo: "Tam Hảo tỉnh rồi sao? Có đói bụng chưa? Trên người con còn đau không?"

Tam Hảo lắc đầu, nói: "Không đói bụng, cũng không đau ạ. Nương, vừa rồi bảo bảo có tỉnh một lần, con đã cho uống sữa rồi."

"Thật không," thím Cầm cúi xuống nhìn hài tử, tiếc nuối nói: "Tôn tử ngoan tỉnh lại mà ta lại không nhìn thấy."

Tam Hảo cười nói: "Về sau còn rất nhiều cơ hội mà."

Thím Cầm gật đầu, cẩn thận nhìn nhìn tiểu hài tử mới ngồi dậy quay đầu nhìn về phía Lý Tịnh, kinh hãi nói: "Đại Lang, sao mặt con có nhiều tro bụi như thế? Trong phòng bếp có nấu nước đó con mau đi rửa mặt đi, đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng, con ăn cơm chưa?"

Lý Tịnh lúc này mới cảm thấy mặt mình dinh dính, hắn gật đầu, nhìn  Tam Hảo với hài tử vài lần rồi mới đi ra cửa.

Thím Cầm ngồi xuống mép giường, sờ trán Tam Hảo rồi sờ sờ tiểu hài tử thấy không nóng, trong lòng mới thấy yên tâm.

Tam Hảo cảm thấy ấm áp, nói: "Nương, con thật sự không có sao cả."

Thím Cầm nói: "Nương là người từng trải, chả lẽ nương không biết việc sinh hài tử có bao nhiêu khổ cực sao? Huống chi tình huống tối hôm qua của con nguy hiểm hơn so với người bình thường, cũng may bây giờ con và tiểu hài tử đều không có sao cả. Con phải yêu quý thân thể mình, nếu thấy có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với nương, muốn ăn cái gì cũng phải nói với nương để nương làm cho con, con đừng giữ ở trong lòng rồi để cho bản thân mình bị ủy khuất."

Mũi Tam Hảo mũi cay, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thím Cầm vỗ vỗ tay nàng, khẽ thở dài: "Con là một đứa nhỏ ngoan, nương biết lúc trước Đại Lang đã khiến con phải chịu ủy khuất, con cũng đừng chấp nhặt với hắn. Hắn mười mấy tuổi đã đến trấn trên đọc sách, sau khi thi đậu tú tài thì vào trong huyện, hắn giờ đã 21 tuổi, dành hết phân nửa thời gian để đọc sách bởi vậy mọi người đều nói hắn như con mọt sách, lời của họ đúng thật là có chút đạo lý. Đại Lang là người nhân hậu, hắn cũng nhớ con và hài tử nhưng do hắn vụng về không biết ăn nói thôi, giờ con hãy vì tiểu hài tử mà chăm sóc cho hắn nhiều một chút có được không?"

Tam Hảo vội nói: "Nương yên tâm, con đã biết. Khi gả đến đây, con được cha nương coi như nữ nhi ruột thịt, được tướng công đối xử tốt, những thứ đó đã khiến cho không biết bao nhiêu người hâm mộ con, nếu con còn có gì bất mãn vậy thì con chính là người không có lương tâm rồi."

Thím Cầm sờ sờ mặt nàng, "Đứa nhỏ ngoan."

Hai người đang nói thì Hoàng thị tiến vào, nhẹ giọng nói: "Bà thông gia, ta thấy cô gia cũng đã về rồi, ta chân tay vụng về ở đây không giúp được gì, trong nhà có việc nên ta về trước đây."

Thím Cầm vội nói: "Lão thông gia đừng vội, Tam Hảo vừa mới sinh, ta cũng không có ý kiến gì nếu nhà mẹ đẻ nàng tới coi nàng. Không bằng lão thông gia đêm nay ngủ lại nhà ta đi?"

Hoàng thị lắc đầu, nhìn Tam Hảo với hài tử, nói: "Trong nhà có một đống chuyện lộn xộn, nếu ta không quay về bọn sẽ nháo đến kinh thiên mất."

Tuy bà đau lòng Tam Hảo nhưng vẫn còn một đại gia đình đang đợi bà về, nếu bà lo trông coi một cháu gái đã xuất giá như vậy thì những người đó sẽ có chuyện để nói.

Bà nhìn gương mặt tái nhợt của Tam Hảo, trong lòng chua xót, tha thiết nói: "Bà thông gia, từ bé đứa nhỏ Tam Nương này đã có mệnh khổ, cha mẹ bỏ kệ nàng ta đã nuôi nàng lớn, may mắn nàng là một hài tử ngoan, nàng được gả đến nhà các ngươi, thấy ngươi đau lòng cho nàng như vậy ta cũng yên tâm. Sau này nhờ ngươi quan tâm nàng nhiều hơn, nếu nàng có cái gì không đúng muốn đánh muốn chửi ngươi cứ làm chứ ngàn vạn lần đừng đuổi nàng về, ở trong cái nhà kia giờ nàng đã không còn chỗ đứng nữa rồi."

Nói xong nước mắt bà bắt đầu rơi

Nước mắt Tam Hảo cũng rơi thẳng xuống.

Thím Cầm vội vàng nói sẽ bảo đảm, đi tiễn người ra khỏi cửa bà kêu Lý Tùng đi mượn xe bò đưa Hoàng thị về thôn Thanh Điền.

Khi Lý Tịnh trở về phòng thì trông thấy Tam Hảo lau khóe mắt, hốc mắt đã đỏ lên.

Hắn trong lòng cả kinh, không hiểu vì sao nàng lại khóc, suy nghĩ nghĩ rồi nói: "Trên người có chỗ nào đau sao?"

Tam Hảo lắc đầu, đem nước mắt lau đi.
Lý Tịnh lại nói: "Nàng có muốn ăn cái gì? Để ta đi mua."

Tam Hảo vẫn lắc đầu, bình tĩnh cảm xúc lại mới nói: "Mắt chỉ hơi lờ mơ thôi, tướng công đừng lo."

Lý Tịnh nhìn nàng, không thấy bất kỳ manh mối gì trên gương mặt nàng hắn chỉ phải gật đầu.

Tiểu bảo bảo giờ đã tỉnh, hai mắt hài tử vẫn chưa mở ra được chỉ biết nắm tay lại múa may, ngay sau đó miệng một bẹp một tiếng khóc lớn lên.

Lý Tịnh hoảng sợ vội hỏi Tam Hảo: "Hài tử làm sao vậy?"

Tam Hảo cũng có chút do dự, tuy nàng đã thấy Ngọc Tú và Hạ Tri Hà bế hài tử nhưng bản thân nàng chưa có kinh nghiệm, nhìn hài tử nhỏ bé mềm như bông nàng không dám xuống tay. Vừa rồi cho uống sữa, là nhờ Hoàng thị giúp đỡ nàng mới thành công.

Chỉ trong chốc lát, mặt hài tử càng đỏ lên, có lẽ tiểu bảo bảo có tính hấp tấp nên tiếng khóc này nối tiếp tiếng khóc khác, âm thanh càng lúc càng cao chứ không thấy hài tử dừng lại thở.

Tam Hảo nghe thấy mà đau lòng không thôi, khẽ cắn môi thật cẩn thận đem hài tử ôm đến bên người mình, bàn tay tiến đến tã lót tìm tòi thấy quả nhiên tã đã ướt.

Hiện tại trên người nàng còn đang đau không tiện cử động, sợ không biết nặng nhẹ làm đau hài tử, nàng bối rối nói với Lý Tịnh nói: "Chàng đi xem nương có ở đây không rồi nhờ nương đến đổi tã cho hài tử."

Lý Tịnh nghe xong vội vã cất bước chạy ra ngoài.

Thím Cầm tiễn Hoàng thị xong đang đi vào sân thì thấy bộ dạng hoang mang rối loạn của Lý Tịnh, bà tưởng Tam Hảo và hài tử xảy ra chuyện gì vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Tịnh vội la lên: "Hài tử khóc, muốn đổi tã."

Lòng thím Cầm bình tĩnh lại như trước, vừa đi vào trong phòng vừa oán trách: "Con đứa nhỏ này, làm ta sợ muốn chết, chỉ là đổi cái tã thôi mà con đã hoảng đến thế này à?"

Lý Tịnh nói: "Hài tử khóc rất nhiều."

Thím Cầm cười nói: "Đứa bé nào không khóc nhiều, ta thấy con đó, chỉ biết một lòng trong sách vở rồi con bị tách biệt với cuộc sống* này luôn."

*Nguyên văn: thực pháo hoa lý.

Ngoài miệng nói vậy thôi chứ động tác dưới chân của thím Cầm vẫn không chậm lại, vào phòng đem hài tử đang khóc thét kia bế lên nhẹ nhàng lắc lắc, đặt ở mép giường cởi bỏ tã lót, hơi đau lòng nói: "Không khóc không khóc nữa, tiểu tôn ngoan của nãi nãi không khóc nữa nha."

Chờ tã đổi xong hài tử mới ngừng khóc lại.

Ba người lớn liền thở phào nhẹ nhõm, Lý Tịnh thì càng sợ hãi hơn.

Thím Cầm cười nói: "Đứa nhỏ của chúng ta quả thật có tính nôn nóng, khóc mà cứ giống như đang đốt pháo vậy, điểm này không hề giống cha và gia gia chút nào."

Tam Hảo nhẹ nhàng vỗ về mặt hài tử, cười nói: "Nương, con thấy hài tử biết chúng ta đau lòng nên mới cố ý khóc lóc lớn đến cậy."

Thím Cầm nói: "Con đừng nói vậy, để tiểu hài tử này nghe được lại ức hiếp con cho xem. Nếu tiểu hài tử khóc con cứ ôm thì sau này dù không có việc gì nó cũng sẽ gào khóc muốn con ôm. Nếu cho tiểu hài tử ăn no và thay tã rồi thì cứ để yên đó, cứ vậy một lần hai lần tiểu hài tử sẽ quen. Phu thê các con không kinh nghiệm, không thể chiều hư hài tử được."

Tam Hảo nhấp miệng cười khẽ: "Con sợ nếu con không nuông chiều hài tử nương sẽ đau lòng."

Thím Cầm vui tươi hớn hở nói: "Nhà chúng ta chỉ có một tôn tử nên nuông chiều nó cũng không sao, đợi trưởng thành rồi dạy dỗ lại là được."

Bà nhìn Lý Tịnh người đang đứng ở một bên, nói: "Đại Lang con đến đây ôm hài tử một cái đi."

Lý Tịnh nghe xong chậm rãi đến gần, vươn tay cứng đơ của mình ra.

Thím Cầm thấy hai tay hắn cứng đơ thì bất lực mỉm cười, bà đem hài tử đặt lên trên giường chỉ cho Lý Tịnh động tác rồi đem hài tử đặt lên, tay bà cầm tay hắn dạy hắn nên ôm hài tử thế nào, hài tử khóc thì phải lắc lắc nhẹ như thế nào và dỗ như thế nào.


Tam Hảo dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn họ.


Hiện giờ nàng đã yên tâm hơn một chút rồi, trượng phu Lý Tịnh này so với người bình thường thì cũng không có gì tệ cả. Có thể kiếm tiền nuôi gia đình, biết hiếu thuận cha mẹ, thương cho hài tử, ngoại trừ việc trong lòng không có nàng ra thì tất cả đều tốt.


Bất quá hiện tại, nàng cũng không để bụng chuyện trong lòng hắn có ai nữa, nàng cũng không thấy thương tâm khổ sở nữa. Thế gian có rất nhiều cặp phu thê không tình cảm không yêu nhau mà vẫn sống với nhau cả đời, họ không nhiều hơn nàng và cũng không ít hơn nàng một người.+


Chỉ cần nữ nhân bên ngoài kia không đến khinh miệt nàng và hài tử thì nàng cũng lười quan tâm đến bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK