• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Na
Ngày hôm sau, chỉ mới giờ Dần mà Lâm Tiềm đã tỉnh dậy.

Lúc này toàn bộ Lý Gia Câu đều đang chìm trong im lặng, thậm chí chó con cũng còn đang ngủ ngon lành trong ổ.
Hắn không đánh thức ai cả, âm thầm mặc quần áo xong đứng bên mép giường nhìn hai mẹ con một lát mới đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Khi hắn đi bộ đến trong huyện vừa vặn đuổi kịp đám nhãi con đang chạy bộ buổi sáng.
Lúc Ngọc Tú tỉnh dậy giường đệm bên cạnh giường đã lạnh ngắt.

Nàng chuyển mắt nhìn vào trong giường thấy Thất Thất cũng đã tỉnh và đang mở to đôi mắt, hai tay hai chân loay hoay ở dưới lớp chăn mỏng.
Ngọc Tú tiến đến gần hôn một cái, "Cha con không biết tỉnh dậy đi khi nào nữa, nhưng mà không sao, qua mấy ngày nữa cha con sẽ về đón chúng ta thôi."
Dùng cơm sáng xong, Ngọc Tú ôm nhi tử về nhà mẹ đẻ nói chuyện muốn cùng Lâm Tiềm đến huyện ở cho Hạ Tri Hà nghe.
Hạ Tri Hà nghe xong gật đầu nói: "Đi theo cũng tốt, Thất Thất còn nhỏ nên đi theo bên người cha như vậy tình cảm cha con mới có thể tốt hơn."
Bà dừng một hồi, nhìn về phía Ngọc Tú, cuối cùng là không quá yên tâm mới thấp giọng nói: "Tú nhi, trong huyện không giống với Lý Gia Câu của chúng ta, con muốn ở lâu thì phải cẩn thận."
Ngọc Tú thắc mắc nói: "Nương, lời này của người là có ý gì?"
Hạ Tri Hà nói: "Hiện giờ A Tiềm có thể coi như là một người đã làm nên chuyện lớn, con nhìn xem hắn tuổi trẻ khoẻ mạnh có bản lĩnh, lớn lên cũng đoan chính, ở bên ngoài không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn.

Nương đương nhiên yên tâm về nhân phẩm của hắn nhưng nương không thể không lo, có những người không đứng đắn và không biết xấu hổ họ sẽ không quan tâm chuyện hắn đã thành thân hay chưa mà họ chỉ muốn câu lấy con rùa vàng để sống một cuộc sống tốt đẹp thôi."
Ngọc Tú cả hãi nói: "Không đến mức đó chứ? Con với hắn đã có hài tử nếu ai đó đến tìm hắn thì họ cũng không thể gả cho hắn được, chẳng lẽ họ nguyện ý đắm chìm và vào làm thiếp sao?"
Hạ Tri Hà cười châm chọc, "Con đừng nghĩ ai cũng tốt, ở ngoài kia có một đống người nguyện ý chịu làm thiếp cho người ta kia kìa.


Tóm lại con nên để ý một chút, ngày thường đừng mãi lo chăm sóc Thất Thất mà quên đi A Tiềm, để cho những người không biết xấu hổ đó có cơ hội xen vào."
Ngọc Tú như suy tư gì đó, sắc mặt hơi ngưng lại.
Nói chuyện với nương xong nàng nghĩ nghĩ rồi đi tìm Tam Hảo.
Bụng Tam Hảo giờ đã gần năm tháng, giờ đang ở trong phòng làm quần áo cho hài tử, thấy Ngọc Tú đến vội đưa người vào ngồi, trêu đùa Thất Thất một lát mới nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, hôm qua ta có làm một đôi giày đầu hổ nhưng thấy nó rất lạ không biết làm sai ở đâu, ngươi coi giúp ta đi."
Ngọc Tú giúp nàng xem lại và đem chuyện mình muốn vào huyện nói ra để cho nàng lần sau có gặp Lý Nguyệt Mai thì chuyển lời một tiếng.
Tam Hảo nghe xong trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Gả tới Lý Gia Câu cũng gần một năm nàng chỉ có một người bạn là Ngọc Tú, giờ đây người phải đi vào huyện thì sau này sẽ không còn ai nói chuyện với mình nữa.
Tuy trong lòng hơi buồn nhưng trên gương mặt không biểu lộ gì, chỉ cười nói: "Vậy ngươi sẽ thành phu nhân trong huyện rồi, về sau có gặp lại người nhà quê chúng ta ngươi đừng giả bộ làm như không quen biết là được."
Ngọc Tú trừng mắt cười, "Chờ sau này tướng công ngươi thành quan lớn ta nhất định sẽ trả những lời này cho ngươi."
Tam Hảo cười tủm tỉm nói: "Ta rất mong chờ."
Hai người cười đùa một hồi, nỗi buồn chia tay cũng vơi đi đôi chút, Ngọc Tú đưa tay sờ lên bụng Tam Hảo, nói: "Ngươi nên đi ra ngoài đi bộ nhiều như vậy bảo bảo mới có thể khoẻ mạnh."
Tam Hảo gật đầu, nói: "Từ khi mang thai ngày nào ta cũng đi bộ trong sân nửa canh giờ, ta cảm thấy thân thể xác thật đã tốt hơn trước rồi."
Ngọc Tú nói: "Ngươi đừng chỉ biết ở trong sân, đi ra bên ngoài không phải tốt hơn sao? Nếu cảm thấy ở trong nhà nhàm chán ta sẽ nói với Thím để lần sau cho Lý Tịnh đưa ngươi vào huyện đến chỗ ta vài ngày."
Nàng nói và nhìn nhìn Tam Hảo, chần chờ nói: "Ngươi cùng hắn......!Hiện tại thế nào rồi?"
Tam Hảo cười nhẹ nói: "Tốt hơn trước rồi, ta mang thai nên hắn rất thường xuyên về nhà."
Ngọc Tú nhẹ giọng nói: "Ta thấy lòng của hắn chưa chắc là hoàn toàn hướng về cô nương kia, nếu hắn nguyện ý trở về thăm các ngươi, ngươi có muốn nghĩ cách để hắn thu tâm chuyển ý không?"
Tam Hảo có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, ngươi biết lòng của ta mà, nếu hắn vô tình ta sẽ hưu, còn kêu ta đi cầu xin hắn thì ta sẽ không đi.


Không sợ ngươi chê cười, ta đã tận mắt thấy nương ta cầu xin cha ta cả đời vậy mà cũng không thấy ông ấy hồi tâm chuyển ý.

Ta không muốn......!mình giống như nương mình."
Thấy trên mặt Tam Hảo chỉ toàn sự cô đơn Ngọc Tú thấy hơi đau lòng, đặt Thất Thất đang ngủ ở một bên sụp nhỏ cúi người nắm tay nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Cô nương ngốc, không ai kêu ngươi đi cầu xin hắn cả, ngươi tốt như vậy mắc mớ gì mà đi cầu xin hắn?"
Nàng nắm tay Tam Hảo tay ngồi xuống, thở dài nói: "Nếu là lúc trước thì ta sẽ không khuyên gì ngươi, có điều hiện tại có Thất Thất rồi ta mới phát hiện nếu hài tử không có sự yêu thương của cha, chỉ dựa vào chúng ta mà muốn nuôi nó thì rất khó.

Huống hồ về sau Lý Tịnh nhất định sẽ có tiền đồ, ngươi và hài tử ở gần hắn nhiều tương lai mới có thể tốt hơn.

Nếu hắn không gần gũi với mẫu tử các ngươi thì đương nhiên hắn sẽ có nữ nhân khác.

Tam Hảo, ngươi mới là thê tử chính thất của hắn, ngươi đi theo hắn từ khi hắn chưa có gì trong tay chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn phát đạt rồi cùng nữ nhân khác và hài tử của họ hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn ngươi với hài tử ngươi vẫn bần hàn nghèo khổ sao?"
Hôm nay Ngọc Tú nghe xong lời nhắc nhở của Hạ Tri Hà nàng mới có suy nghĩ này, vì thế nếu là trước kia nàng sẽ không khuyên Tam Hảo như vậy.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Tam Hảo hình như đã có cảm xúc, giờ muốn để Tam Hảo tiếp thu ngay thì có hơi khó: "Ngọc Tú tỷ, ta không thèm để ý......"
Ngọc Tú nhẹ nhàng vỗ tay nàng, nói: "Ta biết ngươi không thèm để ý, nếu ta là ngươi ta cũng chỉ muốn cùng hài tử mình sống một cuộc sống thật tốt, còn mấy chuyện khác ta sẽ không quan tâm.

Nhưng hoàn cảnh nhà ngươi lại khác, lúc Lý Tịnh phát đạt thì sẽ có rất nhiều người muốn đi theo hắn.

Nếu ngươi có thể đưa hài tử tránh xa những thị phi đó cả đời thì đương nhiên không cần để ý gì cả.


Nhưng hiện tại ngươi không có khả năng đó, dù ngươi có muốn tránh thì những thị phi đó cũng sẽ tìm tới cửa.

Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi thật sự muốn cùng hài tử rút lui sao?"
Tam Hảo không có lời gì để nói, đợi Ngọc Tú đi rồi nàng ngồi ở trong phòng một mình rất lâu.
Hai ngày sau, Ngọc Tú đem chuyện trong nhà thu xếp xong, Triệu thị cùng Lâm Sâm cũng thu dọn đồ chờ Lâm Tiềm về đưa mẫu tử Ngọc Tú đi thì hai người sẽ quay về núi.
Sáng sớm ngày hôm nay, Lâm Tiềm thuê một chiếc xe ngựa tự mình cưỡi nó trở về.
Trên xe chất hơn nửa xe gạo, mì, dầu muối và thứ khác, hắn cùng Lâm Sâm đem đồ chở lên núi sau đó xuống dưới núi đón Ngọc Tú.
Một nhà ba người cùng một con chó con ngồi trên xe ngựa đung đưa đi vào trong huyện.
Hôm nay võ quán được nghỉ nên học đồ đều đã về nhà, trong võ quán chỉ còn người nấu cơm, Trương bà tử - người giặt đồ, Lý thúc - người quét dọn tu bổ nhà, và còn có một quản sự mượn từ nhà Tiêu Lâu qua.
Lâm Tiềm giới thiệu bọn họ cho Ngọc Tú, Ngọc Tú chào từng người một, còn mấy người kia đều kêu nàng là Lâm phu nhân, nàng nghe mọi người gọi như thế thì thấy không quen cho lắm nên kêu bọn họ gọi tên nàng được rồi nhưng bọn họ lại nói không dám.

Cuối cùng đẩy tới đẩy lui, quyết định gọi nàng là nương tử Lâm gia.
Hậu viện của võ quán có sương phòng ở hai bên nhà chính, đối diện nhà chính còn có một dãy phòng.
Lâm Tiềm và Tiêu Lâu mỗi người ở đông sương phòng và tây sương phòng, nhà chính có một gian phòng tiếp khách, quản sự với đầu bếp sẽ ở tại gian phòng đối diện.
Tất nhiên Ngọc Tú đi theo Lâm Tiềm đến sống ở đông sương phòng.

Phía đông sương phòng có 3 gian nhà, Lâm Tiềm đã sớm có kế hoạch sẵn, chờ Thất Thất lớn hơn chút nữa hắn sẽ đá hài tử sang phòng bên cạnh ngủ.
Ngày đó giải quyết mọi thứ xong Ngọc Tú thừa dịp phía trước không có ai kêu Lâm Tiềm đưa nàng đi dạo một vòng trong đại viện.
Buổi tối, Tiêu Lâu đến cửa.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Thất Thất, chỉ ôm một lát mà đã không nỡ buông tay, moi moi trong ngực hết nửa ngày mới móc ra một cái khoá trường mệnh bằng vàng nạm ngọc mang lên cổ Thất Thất.
Ngọc Tú vội nói: "Món đồ quý như vậy sư đệ mau cất về đi, kẻo để cho hài tử làm hỏng."
Tiêu Lâu cười ha hả nói: "Cho hài tử thì chính là của hài tử, nếu làm hỏng thì có nghĩa là Tiểu Thất rất khoẻ, là một hạt giống tốt, nhóc con à con nói xem sư thúc nói có đúng không?"

Thất Thất chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái khoá trường mệnh rực rỡ kia không để ý đến y.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ..

Ngôn Tình Sủng
Y trêu đùa một lát, rồi nói Ngọc Tú: "Hôm nay ta đến đây còn có một việc muốn nhờ tẩu tử giúp nữa."
Ngọc Tú ôm lấy Thất Thất rồi đưa cho cha của hài tử, nói: "Sư đệ cứ nói."
Tiêu Lâu lại móc mấy quyển sách từ trong ngực ra, bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Đây là sổ sách ghi lại tất cả chi tiêu trong hậu viện của võ quán chúng ta, lúc trước sư huynh cũng không quan tâm đến nên ta đã giữ nó, giờ tẩu tử đã tới đây thì phải cứu ta."
Ngọc Tú đưa mắt nhìn Lâm Tiềm, chần chờ nói: "Nói ra sợ Tiêu sư đệ chê cười chứ lúc nhỏ ta chỉ đi theo ta nương học mấy chữ thôi, với lại trong nhà ta nhỏ còn võ quán này lớn và nhiều việc như vậy chuyện sổ sách ta thật sự không có khả năng."
Tiêu Lâu vội nói: "Tẩu tử không cần khiêm tốn, chỉ cần hiểu biết một chút là đủ rồi, nếu không biết thì cứ hỏi ta và sư huynh.

Sổ sách này chỉ là vấn đề chi tiêu ăn uống ở hậu viện của chúng ta chứ nó không liên quan đến tiền viện, ở tiền viện đã có quản sự lo nên hậu viện này tẩu tử có rảnh thì giúp ta trông coi nó, nếu không rảnh thì ném qua một bên cũng không có sao cả."
Ngọc Tú nghe xong lúc này mới thoáng an tâm, nàng biết chuyện củi gạo mắm muối ở hậu viện này đối với một nam nhân như y xác thật là có hơi vụn vặt, vì thế nàng nhìn về phía Lâm Tiềm nói: "Chàng cảm thấy thế nào?"
Lâm Tiềm lắc lắc nhi tử và nói: "Nếu nàng rảnh không có việc gì làm thì cứ giúp đi, còn cảm thấy mệt thì không cần quản nữa."
Ngọc Tú gật đầu, kỳ thật nàng cũng không định cả ngày ăn không ngồi rồi, lúc rời nhà nàng có mang theo kim chỉ đến để có rảnh rỗi làm chút kim chỉ đi bán.

Ngoài ra, võ quán này là do Lâm Tiềm và Tiêu Lâu quản lý, trước mắt Tiêu Lâu vẫn chưa thành thân mà nàng lại là nương tử Lâm Tiềm nên đương nhiên phải có nghĩa vụ giúp hai người trông coi hậu viện.
Tiêu Lâu thấy nàng đồng ý, vội vàng đứng lên miệng khoa trương nói: "Tẩu tử đã cứu ta thoát khỏi biển khổ, tẩu quả thật là cha mẹ tái sinh của ta!"
Ngọc Tú bị bộ dáng tác quái này của y chọc cười.
Kể từ đó, nàng xem như đã yên ổn ở võ quán.

Ban ngày Lâm Tiềm ở tiền viện chỉ dạy những thiếu niên đó, nàng thì ở hậu viện mang theo Thất Thất có khi thêu thùa may vá và nhìn xem sổ sách, đêm đến là thời gian một nhà ba người ở bên nhau.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có thêm Tiêu Lâu, một người không mời cũng đến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK