• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Na
Sắp đến Tết Trung Thu nên Triệu thị quyết định về núi ăn Tết, Ngọc Tú giữ bà lại không cho bà đi, "Nương, người nói sẽ ở lại với con ba tháng mà giờ chưa hết ba tháng mà.

Bình thường người đều ở trên núi ăn tết với mấy tiểu thúc và đệ muội, năm nay cũng nên đến lượt ăn tết với chúng con chứ, người nói có phải không?"
Triệu thị cười nói: "Không phải ta không muốn ở lại với các con, chỉ là để mấy người bọn họ ở trên núi ta không yên tâm.

Ngày thường cũng không sao, cứ để bọn họ lăn lộn lung tung đi, nhưng dù sao trung thu cũng là ngày đoàn viên, ta không quay về e là bọn họ sẽ lật trời mất."
Ngọc Tú vội nói: "Vậy để tướng công đi mời bọn họ tới đây, đến lúc đó cả gia đình chúng ta sẽ vô cùng náo nhiệt."
Triệu thị nói: "Đông người mà con lại có tiểu hài tử, ta sợ họ sẽ gây phiền phức cho con."
"Sẽ không đâu, con nào có yếu ớt như thế, nương người mau đồng ý đi." Ngọc Tú nắm tay bà lắc lắc, nếu là trước kia nàng sẽ không dám làm nũng như vậy, trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung quan hệ của hai người đã thân thiết hơn, nàng biết tính tình Triệu thị hào phóng rộng rãi nên mới dám làm hành động này.
Triệu thị cũng bị nàng làm cho dao động đến tâm hoa nộ phóng*, bà trước giờ vẫn luôn muốn có một nữ nhi, đáng tiếc trong nhà chỉ có ba tiểu tử thúi này, sau khi cưới về hai con dâu, một người thì đầu óc quá thật thà ngày nào cũng bị nương mình dụ dỗ đến xoay vòng, còn con dâu kia thì quá thông minh, hai nàng với bà không quá thân thiết nên bà thấy có chút mất mát.

Bởi vậy lúc này càng nhìn bà càng thích Ngọc Tú, với do không yên tâm cái bụng của nàng vì thế bà liền đồng ý.
* Vui như mở cờ trong bụng.
Ngọc Tú thấy bà đồng ý liền buông bà ra, vội vàng kêu Lâm Tiềm đi lên núi một chuyến để thông báo một tiếng cho bọn đệ đệ.

Nàng tính toán ngày mai sẽ lên trấn trên mua chút đồ ăn cho Tết Trung Thu.
Hạ Tri Hà vẫn còn ở cữ, Lý Đại Trụ gần đây luôn canh giữ ở bên hai người đến cửa cũng không muốn ra, Ngọc Tú đoán trung thu này có lẽ họ chưa chuẩn bị gì vì thế tới cửa hỏi xem họ có muốn mua gì ở trấn trên không.
Sắc mặt Hạ Tri Hà càng ngày càng tốt lên, có Trương bà tử chăm sóc bà rất tỉ mỉ và chu đáo, bà nói với Ngọc Tú: "Ta không thể ra khỏi phòng với bộ dạng này, cha con càng sợ phiền toái nên trung thu năm nay cứ vậy đi.

Ngày mai con giúp ta mua chút bánh trung thu loại mà năm trước nhà chúng ta mua đấy, rồi mua giúp ta một túi điểm tâm để tặng cho Trương bà, cho bà ấy thêm bao cái bao lì xì nhỏ để bà ấy về nhà đoàn tụ với con của bà ấy."
Ngọc Tú vội nói: "Vậy ngày đó ai chăm sóc người và bảo bảo? Cha chăm được không? Nếu không chờ bà ầy về, con sẽ về nhà ngủ một đêm."
Hạ Tri Hà cười xua tay, nói: "Tuy ta không thể đi ra ngoài gặp gió chứ đi lại ở trong phòng thì không thành vấn đề, còn bảo bảo chỉ cần cho uống sữa và thay tã thôi, nếu không ngoan thì để cha con ôm ru.


Với chỉ có một buổi tối thôi làm gì xảy ra chuyện gì, con đừng động một cái là muốn trở về nhà."
Lúc hai người đang nói chuyện bảo bảo ở trên giường đã tỉnh dậy, mở to đôi mắt to đen láy, miệng thì ê a ê a.
Ngọc Tú chạy nhanh đến cẩn thận bế tiểu hài tử lên, nàng vươn đầu ngón tay chọc chọc đứa nhỏ, vui vẻ nói: "Tiểu bảo bối, ta là tỷ tỷ đây, có nhận ra tỷ không?"
Tiểu bảo bối chớp đôi mắt đen láy, miệng nhàn nhã mà thổi bong bóng, tròng mắt không biết đang nhìn chỗ nào.
Hạ Tri Hà cười nói: "Hiện tại hài ử còn chưa thấy rõ sao nhớ được con chứ, hài tử giờ chỉ nhớ chuyện ăn thôi."
Ngọc Tú yêu thích đến không buông tay, nói: "Nhớ chuyện ăn là đủ rồi, có thể ăn có thể ngủ thì bảo bối của chúng ta mới có thể lớn nhanh được."
Nàng bưng một chén nước ấm, lấy muỗng nhỏ đút cho bảo bảo uống nước.
Tiểu bảo bảo có lẽ nghĩ đó là sữa nên vui vẻ uống từng ngụm một, chờ khi phát hiện hương vị không đúng liền không thèm uống ngụm thứ hai.
Ngọc Tú đem chén nước để sang một bên, điểm điểm vào chiếc mũi tiểu hài tử: "Thật thông minh."
Hạ Tri Hà dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn chăm chú tỷ đệ hai người.
Bà bỗng nhiên xúc động, nói: "May là hiện giờ con với A Tiềm đều rất tốt, nếu hai con giống với Tĩnh nhi và Tam Hảo ta sợ mình sẽ ngủ ngủ không ngon mất."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngọc Tú liền hỏi: "Hai người bọn họ vẫn như trước sao?"
"Cũng không phải vậy," Hạ Tri Hà nói, "Tĩnh nhi vẫn giống như lúc chưa thành thân, một tháng trở về nhà một lần, Cầm thím con lo lắng nên hai ngày trước nói muốn đưa Tam Hảo đi tìm Tĩnh nhi, cũng không biết mọi chuyện thế nào rồi."
Lúc này ở viện bên cạnh, Dương Tam Hảo vẫn ngồi trong phòng dệt vải như thường lệ, dù ai tới nhìn cũng không phát hiện nàng của bây giờ và nàng của trước có gì khác lạ.
Ngày hôm trước tiểu thúc Lý Lưu ở nhà, mẹ chồng nàng kêu tiểu thúc đưa nàng đi vào trong huyện mua cho tướng công chút đồ ăn và quần áo.

Nàng nhớ, khi tướng công thấy nàng trên mặt chỉ có chút kinh ngạc chứ không có gì gọi là vui mừng.
Tướng công rất mau phải trở về học đường đọc sách, nàng tự mình giúp hắn thu dọn chỗ ở, trong lúc vô tình nàng thấy được một chiếc khăn tay trong tay áo hắn, phát hiện trên khăn tay có vài nét chữ nhỏ xinh đẹp, tuy nàng không biết nhiều chữ nhưng có thể hiểu khăn tay này nhất định là do một nữ tử tặng hắn.
Thì ra hắn đã có người trong lòng.
Giờ nàng đã biết được đáp án tại sao hắn lại coi thường chuyện sau khi đính hôn và sự lạnh nhạt sau khi thành thân.
Từ nhỏ nàng đã thấy sự vô tình của cha và sự hèn mọn của nương, khi đó nàng đã hạ quyết tâm sau này sẽ không gả cho nam nhân giống như cha nàng, nàng cũng sẽ không trở thành một nữ nhân như nương nàng.
Trưởng thành mới phát hiện, gả cho loại nam nhân gì thì cũng không đến phiên nàng làm chủ, một khi đã như vậy nàng chỉ có thể cầu xin bản thân đừng sống hèn mọn đáng thương như nương nàng.
Nếu tướng công vô tâm với nàng thì nàng cũng không cần phải có tâm với hắn, sự chân thành mà nàng đã đem ra giờ nàng muốn lấy về từng chút một, đem nó giấu xuống tận sâu trong trái tim, từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ lấy ra để cho người ta chà đạp nữa.

Từ nay về sau, nàng sẽ không căm hận, không ép buộc, không than vãn nữa.
Tuyệt đối sẽ không giống như nương nàng, mất đi sự chân thành, mất đi bản thân mình.
Sau khi trở về từ trong huyện nàng ở trong phòng một buổi chiều, lúc đi ra thì những tâm tư đó đều được nàng giấu đi.

Nàng vẫn mỉm cười dịu dàng như thường ngày, tiếp tục làm một Tam Hảo tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Tiềm đưa Ngọc Tú đến trấn trên.
Hai người đi đến cửa tiệm nhà Sân Nương trước, Ngọc Tú mang đến một rổ trứng gà ta và một ít món ăn dân dã cho bà.
Sân Nương cũng không chối từ, cười tủm tỉm nhận lấy, nói: "Nương con gần đây thế nào rồi? Hai ngày này ta không rời khỏi đây được, đến trung thu ta sẽ đi thăm bà ấy.

Còn có con nuôi của ta nữa, trở về nói với đứa nhỏ là mẹ nuôi rất nhớ hắn."
Ngọc Tú cười nói: "Dạ, con nhất định sẽ chuyển lời.

Hai ngày nay nương đã có thể xuống giường đi lại, Trương bà bà chăm sóc rất tốt, nương cùng bảo bảo đều có da có thịt, người mà dì giới thiệu đúng là rất tốt."
Sân Nương tự đắc: "Đương nhiên, ánh mắt nhìn người của ta khẳng định là chuẩn rồi.

Ai da, hai người các con đều thay phiên nhau sinh hài tử, cửa tiệm này của ta không có hai người thuê thùa làm ăn dần tuột dốc rồi."
Ngọc Tú nhìn cửa tiệm đang đông khách, bất lực cười nói: "Người chỉ biết lừa gạt con."
Nói đùa thêm vài câu, Ngọc Tú cùng Lâm Tiềm đứng dậy cáo từ.
Lần trước hai người mua rất nhiều điểm tâm ở Trăm Cư Vị, sau khi Ngọc Tú ăn qua thì phát hiện hương vị đúng là ngon hơn những nơi khác, tuy có chút đắt nhưng mà nó xứng đáng.
Trung thu này trong nhà sẽ có rất nhiều người, nàng quyết định đi tới Trăm Cư Vị mua chút bánh trung thu ngon để cùng mọi người nếm thử.
Tiểu nhị kia có trí nhớ tốt, thấy hai người bọn họ liền nhớ ra cười ha hả chào đón.
Trong cửa tiệm có rất nhiều loại bánh trung thu, nhân mặn có lòng đỏ trứng gà, chân giò hun khói, cải mai khô.


Nhân ngọt thì có bánh đậu, mứt táo, Ngọc Tú nhìn cái này cũng thích, xem cái kia cũng thích, nhất thời có chút lưỡng lự.
Từ khi mang thai, nàng có cảm giác sở thích của mình đã thay đổi rất nhiều, hồi trước không thích mấy món ăn vặt này giờ nhìn thấy thì thèm đến chịu không được.
Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Tiềm, "Chàng muốn mua loại nào?"
Lâm Tiềm nói: "Nàng thích loại nào?"
Ngọc Tú ngượng ngùng cười cười, thấy mình ham ăn thì có hơi xấu hổ nhưng tâm lý lại muốn có nó.
Lâm Tiềm liền hỏi: "Đều thích hết?"
Ngọc Tú ngượng ngùng gật đầu.
Lâm Tiềm nói: "Vậy lấy mỗi loại một cân."
Ngọc Tú nói: "Có phải là quá nhiều rồi không?"
Lâm Tiềm nhìn bụng nàng, nói: "Không sao, bảo bảo thích ăn."
Ngọc Tú nhẹ nhàng sờ bụng mình, nàng cũng cảm thấy là bảo bảo muốn ăn, gần đây nàng mới ham ăn như vậy chứ hồi trước không hề có việc này.
Bánh trung thu của Trăm Cư Vị có hơn mười loại, tiểu nhị nghe Lâm Tiềm nói lấy mỗi loại một cân cười thật tươi, nhanh nhẹn cân đồ rồi đóng gói.
Lâm Tiềm lại hỏi Ngọc Tú: "Bảo bảo còn muốn ăn gì nữa không?"
Có bảo bảo trong bụng làm cái cớ, Ngọc Tú buông xuôi tất cả chỉ vài món điểm tâm khiến nàng chảy nước miếng rồi kêu tiểu nhị đóng gói lại.
Lúc gần đi, tiểu nhị ân cần tặng thêm hai bao đồ ăn thử hy vọng bọn họ lần sau lại đến, khách hào phóng như này rất hiếm có ở trong trấn Thanh Bình nhỏ bé này.
Hai người mua đồ ở Trăm Cư Vị hết gần một lượng bạc, Ngọc Tú không còn đau lòng như trước nữa.

Tướng công là người có bản lĩnh, nguyện ý đối xử tốt với nàng như thế sao nàng lại phụ lòng hắn được chứ.
Ra khỏi Trăm Cư Vị, nàng nhìn Lâm Tiềm cười khanh khách.
Lòng Lâm Tiềm xao động, vươn bàn tay còn lại nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Trên đường có người đến người qua lại, nếu là trước kia Ngọc Tú nhất định sẽ ngượng ngùng để mặc cho hắn nắm, còn giờ nàng lại chủ động nắm lấy tay hắn.
Mới vừa đi được vài bước, Ngọc Tú nhìn thấy Lý Nguyệt Bình ở cách đó không xa đang lạnh lùng nhìn nàng.
Bụng nàng ấy cũng đã năm sáu tháng, chỉ là không biết sao cả người lại gầy đến lợi hại, bụng phình to trong có vẻ rất đột ngột.

Nàng ấy đứng ở đó tránh nắng, cả người đều toát hơi lạnh làm người ta thấy cũng không thoải mái.
Ngọc Tú nhẹ nhàng nhíu mày, nắm tay Lâm Tiềm đi hướng khác.
Lý Nguyệt Bình lạnh lùng nhìn hai người tay cầm tay dần đi xa, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy bụng mình.

Từ sau khi biết được nguyên nhân cái chết của hai tiểu thiếp La gia, nàng ấy càng nghĩ càng thấy bất an, La phu nhân không ngừng đưa đồ bổ đến nhưng không dám ăn, bụng dần dần lớn mà nàng ấy cũng không dám ăn cơm nhiều, sợ ăn nhiều hài tử lớn nhanh sẽ khó sinh.

Nàng ấy còn đang trông cậy vào đứa nhỏ này để ngồi vào chỗ chính thất, nàng ấy sao để đứa nhỏ này mất mạng được?Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Hừ, mặc kệ Lý Ngọc Tú có hạnh phúc như thế nào, chờ nàng ấy thành La phu nhân hưởng phú quý không hết, đến lúc đó một thôn phụ như nàng sao có thể so sánh được với nàng ấy? Nàng ấy chỉ tùy tiện động động ngón tay là có thể đem toàn bộ Lý gia nàng đuổi ra khỏi Lý Gia Câu này rồi!
Lâm Tiềm đương nhiên phát hiện ra Lý Nguyệt Bình, chỉ là hắn không quen biết nàng ấy, người ta cũng chỉ là một thai phụ gầy yếu hoàn toàn không thể nào uy hiếp được hắn cho nên hắn không thèm quan tâm.
Ngọc Tú đi tiệm vải mua chút kim chỉ, nửa khúc vải, định làm cho Lâm Tiềm một bộ quần áo mùa thu.

Còn về quần áo bảo bảo thì thời gian này nàng đã dùng tơ lụa của hồi môn làm nhiều rồi nên không định mua nữa.
Nàng vốn muốn tính tiền, bỗng Lâm Tiềm chỉ vào vải bông màu vàng nhạt ở sau quầy phía và kêu bà chủ lấy xuống.
Ngọc Tú nói: "Mua cái này làm gì?"
Lâm Tiềm lấy tới đo ở trên người nàng, vừa lòng gật đầu kêu bà chủ tính tiền luôn.
Ngọc Tú vội nói: "Màu này thiếp mặc không hợp." Khi chưa thành thân nàng chưa bao giờ mặc đồ có màu sắc tươi như vậy, gả cho hắn rồi mới thử mặc đồ màu hồng.

Giờ sắp làm nương rồi mà ăn mặc giống như một tiểu cô nương, để người ta biết sẽ chê cười cho xem.
Lâm Tiềm lại nói: "Hợp, rất đẹp."
Ngọc Tú còn muốn nói nữa thì bà chủ cửa tiệm hài hước nhìn thoáng qua, nàng nhất thời đỏ mặt quên mất muốn nói gì.
Chờ hai người trở về, trên tay tất cả là bao lớn bao nhỏ.
Ngọc Tú đem đồ cho Hạ Tri Hà trước, Hạ Tri Hà nhìn bánh trung thu ở Trăm Cư Vị liền nói: "Ta kêu con mua loại trước đây chúng ta ăn là được rồi, con làm gì mà phí tiền thế."
Ngọc Tú đang trêu đùa với tiểu bảo bảo, nghe vậy cười nói: "Lúc trước người nói với con cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, một khi đã như vậy thì cũng phải càng ngày càng ăn ngon chứ, sau này con còn muốn mua cho người thật nhiều thứ đắt hơn nữa."
Hạ Tri Hà lắc đầu cười, nói với Lâm Tiềm đang đứng ở một bên: "Nhìn thấy không A Tiềm, đều bị con chiều hư rồi."
Lâm Tiềm lắc đầu: "Như vậy rất tốt."
Hạ Tri Hà liền bất lực.
Trở về nhà mình, Triệu thị nhìn thấy nhiều đồ như thế cũng nói: "Hai người các con cũng thật là, thích ăn thì mua một ít thôi mua một hơi nhiều như vậy sao ăn hết đây."
Lâm Tiềm nói: "Bảo bảo muốn ăn."
Triệu thị trừng mắt chọc vào đầu hắn: "Bảo bảo nhà con chỉ mới lớn bằng nắm tay sao có thể nói cho con biết là nó thích ăn được? Tự mình mua loạn còn lấy bảo bảo ra làm cái cớ!"
Ngọc Tú ôm bụng ở một bên cười trộm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK